Tỷ Tỷ Là Hấp Dẫn Trí Mạng

Chương 5: Tắm uyên ương

"Chị, em giúp chị tắm được không?" Diệp Tiêu Đình một bên nói, lấy một cái ghế nhỏ ngồi sau lưng Tô Mộ Tuyết, xịt một chút sữa tắm ra tay, giống như nghiêm túc chuẩn bị tắm cho cô.

"Tắm cái gì chứ, em ra ngoài mau, đi ra!!!" Bởi vì đột nhiên thấy em trai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà Tô Mộ Tuyết sợ tới mức không dám quay đầu lại, đôi tay ôm chặt trước ngực, nỗ lực che chắn.

Làm sao Diệp Tiêu Đình có thể nghe lời cô chứ? Cậu nói, "Chị, chị xem xem, không phải chị bảo em không để ý chị sao? Em đã nghĩ rồi, đúng thật là em trai này không đủ quan tâm chị, cho nên, vì đền bù, cũng vì cảm ơn ngày thường chị chiếu cố em rất nhiều, hôm nay em phải báo đáp, giúp chị tắm rửa."

Cậu cười xấu xa, xoa xoa sữa tắm trong lòng bàn tay, bắt đầu bôi lên tấm lưng trắng nõn của Tô Mộ Tuyết.

Tô Mộ Tuyết bị em trai chạm tới bị dọa giật mình, ôm lấy thân thể muốn né tránh, ngoài miệng vẫn tức giận như cũ, "Diệp Tiêu Đình, em bị ngốc sao? Chị em sẽ không làm như vậy? Chị không cần em tắm giúp chị!!!"

"Thế nào chứ? Chị em tắm với nhau là đương nhiên mới đúng chứ? Chị đã quên sao? Hồi nhỏ chúng ta vẫn cùng nhau tắm mà?"

"Em nói bậy cái gì đó, chúng ta bây giờ đã trưởng thành, không có khả năng giống như hồi bé được."

Tô Mộ Tuyết phản bác, trong đầu lại nhớ lại cảnh tượng hồi bé, đúng là hồi đó quan hệ của bọn họ rất thân thiết, thường cùng nhau tắm rửa, khi đó, hai người họ ở trong phòng tắm vui đùa ầm ĩ, nhưng cũng chỉ là hai đứa trẻ, căn bản không có như bây giờ...

Trước mắt cô như hiện lên một màn lúc cậu tiến vào phòng tắm, dương cụ hùng vĩ giữa hai chân, cho dù ngủ say cũng làm người ta khϊếp sợ, nhắc nhở cô bây giờ Diệp Tiêu Đình đã trưởng thành, không còn là đứa bé như trước kia.

Bên này Tô Mộ Tuyết còn bận chìm trong hồi ức, bên kia Diệp Tiêu Đình cũng không có thời gian rảnh rỗi, bàn tay dài rộng nương theo sữa tắm vuốt ve tấm lưng của cô, mỗi tấc da thịt đều non mịn trắng nõn như ngọc, xúc cảm này làm tâm hồn cậu nhộn nhạo, muốn làm gì đó đêm nay.

"Chị, chị không muốn em chạm vào chị, là vì sợ sẽ làm cho chị nảy sinh kɧoáı ©ảʍ phải không?" Cậu biết tính cách Tô Mộ Tuyết, khích tướng là cách hữu dụng nhất, quả thực lần nào cũng đúng.

Nhắc tới đây, Tô Mộ Tuyết theo thói quen bắt đầu cậy mạnh.

"Chị, sao lại có kɧoáı ©ảʍ được chứ?" Cô buộc chính mình không được để ý tới bàn tay đang du tẩu trên lưng mình, cảm giác tê dại, nhưng cô cũng không muốn ở thế hạ phong.

Trên mặt Diệp Tiêu Đình lại lộ ra một nụ cười xấu xa như vừa thực hiện được điều gì, "Đúng vậy, chúng ta là chị em, sao chị có thể vì bị em chạm vào mà có kɧoáı ©ảʍ được chứ?"

Ngoài miệng nói vậy nhưng động tác trên tay cậu không hề ngừng lại. Ban đầu chỉ là ở trên phần lưng, bây giờ đã thừa cơ chạm tới khuỷu tay cô, nhẹ nhàng động thủ, gãi nhẹ phần dưới nách, Tô Mộ Tuyết cảm thấy mình sắp không chịu nổi, vừa phải bảo vệ bộ ngực mình, còn phải nhịn xuống cảm giác ngứa ngáy, phải biết rằng, bình thường cô sợ nhất là bị người khác gãi nhẹ chỗ đó.

Nhưng Diệp Tiêu Đình nào có dễ dàng buông tha cho cô? Tay cậu bắt đầu sờ loạn trên người cô, chậm rãi mơn trớn eo nhỏ thập phần mẫn cảm, Tô Mộ Tuyết chống đỡ không nổi đành phải dùng một tay đưa ra sau nắm lấy một bàn tay đang sờ loạn, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, chỉ như vậy cũng làm cô khẩn trương.

Phía sau, khóe miệng Diệp Tiêu Đình mỉm cười, "Chị à, chị thở thật gấp nha?"

Xác thật, cô bị hành động của cậu làm cho khẩn trương đến hô hấp không nổi, "Đó là vì, vì em... sờ linh tinh trên người chị, còn nữa, chị vừa mới ngâm mình xong, trong phòng lại kín."

Diệp Tiêu Đình cười cười, người chị này của cậu đúng là thích mạnh miệng, nhưng cậu vẫn có cách của mình.

"Ồ, chị nói sờ linh tinh sao..." Môi cậu ghé sát lại bên tai Tô Mộ Tuyết, nhẹ nhàng thổi khí, cô cảm nhận được một chút tê dại, sức lực cũng như biến mất một nửa, Diệp Tiêu Đình nhân cơ hội vòng tay dưới nách Tô Mộ Tuyết, thành công bắt được hai ngọn núi lớn ngày đêm nhớ mong.

"Chị, chị nói sờ linh tinh, là sờ chỗ này sao?" Bởi vì chơi bóng rổ đã lâu nên bàn tay cậu thô ráp, lại xoa nắn nhũ thịt non mềm kiều diễm mang theo từng đợt kɧoáı ©ảʍ như có dòng điện truyền vào toàn thân Tô Mộ Tuyết.

Tô Mộ Tuyết không nhịn được kêu thành tiếng, "Ưʍ...a..." Ý thức được mình phát ra tiếng giống như đang rêи ɾỉ, vội vàng lấy tay che kín miệng mình, thật là vô dụng, nếu em trai tiếp tục làm xuống dưới, cô căn bản không thể không chế được bản thân, khẳng định sẽ tiếp tục phát ra thanh âm ám muội này.

"Diệp...Diệp Tiêu Đình! Em sờ chỗ nào đó?!" Cô giả vờ tức giận, vặn vẹo thân thể giãy giụa, "Mau, mau thả chị ra!"

Mà Diệp Tiêu Đình thì sao? Cậu cũng không để tâm cô đang giãy giụa, hai thân thể sức lực chênh lệch, lấy sức cô đối với cậu mà nói cũng dễ dàng khống chế. Đầu ngón tay cậu lướt qua nhũ hoa, dùng ngón trỏ xoa nhỏ tiểu anh đào hồng nhuận, núʍ ѵú đang mềm mại lập tức cứng lên.

"Ai nha, chị, chị nhìn núʍ ѵú xem sao lại cứng rồi? Còn không phải vì bị em chạm vào thật sướиɠ đi?"

"Mới, mới không có, chị sao có thể vì em..." Tô Mộ Tuyết mạnh miệng, chưa kịp nói hết câu đã cảm thấy tay cậu sờ tới hạ thể của mình.

Cậu tách hai chân cô ra, bàn tay vuốt ve âʍ ɦộ trơn bóng no đủ, "Ồ, vậy sao, em sờ chỗ này cũng không thành vấn đề chứ? Dù sao chị cũng không có cảm giác gì."

Tô Mộ Tuyết luống cuống, ngón tay em trai ở giữa hai chân cô du tẩu, ngón tay thon dài xoa nắn âʍ ɦộ cô, thậm chí cô còn có thể cảm giác được một dòng nhiệt ấm nóng tựa như chảy ra từ tiểu huyệt.

Diệp Tiêu Đình cảm thấy chị mình khác thường, đồ ngốc này lúc nào cũng mạnh miệng như vậy, rõ ràng rất sung sướиɠ vì sao lại không nói ra? Cậu tăng tốc độ trên tay, bắt đầu có chút công kích, hai tay kẹp lấy âm đế, hạt đậu nhỏ đáng thương vì tìиɧ ɖu͙© mà sưng lên, hiện tại còn bị cậu xoa nắn như vậy lại càng đỏ lên.

"Ưʍ...a..." Tô Mộ Tuyết cố mím chặt môi nhưng vẫn thoát ra vài tiếng nỉ non, không có biện pháp, cảm giác này quả thực khiến người ta không thể chịu đựng được, dòng nước ấm trong cơ thể dường như bắt đầu có ý thức, tập trung chảy ra giữa hai chân. Lần này kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức, Tô Mộ Tuyết cảm giác mình như mất khống chế.

Khóe mắt cô vô thức chảy xuống vài giọt nước mắt, cũng không biết là vì sung sướиɠ hay thẹn thùng.

Ngón tay Diệp Tiêu Đình xoa nhẹ ở cửa tiểu huyệt, cũng sờ được ái dịch trong suốt sền sệt chảy ra từ trong cơ thể cô, thầm nghĩ chính là lúc này không sai biệt lắm, đem ngón tay đặt ngay cửa huyệt.

"Không được...a...đừng mà...Tiêu Đình...không cần...đừng cho vào..." Giọng nói Tô Mộ Tuyết chưa dứt đã nghe "phụt" một tiếng, hai ngón tay cậu vững vàng mà cắm vào trong tiểu huyệt cô.

"A...a...a..." Tô Mộ Tuyết nhịn không được kêu ra tiếng, trong nháy mắt Diệp Tiêu Đình cắm ngón tay vào trong cô, thế mà cô lại có cảm giác thoả mãn, trời ạ, cô lại còn chờ mong hơn nữa là sao?

Diệp Tiêu Đình cũng bị nhiệt độ ấm nóng và ướŧ áŧ nơi tiểu huyệt làm cho đắm chìm, hai ngón tay nương theo da^ʍ thuỷ bôi trơn mà thoải mái ra vào, "Chị, chị xem, nơi này của chị ướt đến mức còn kêu thành tiếng lúc em cho vào."

Đúng vậy, cùng với ngón tay ra vào của Diệp Tiêu Đình, Tô Mộ Tuyết có thể nghe được tiếng da^ʍ thuỷ tách tách thẹn thùng.

Thần chí cô đã sắp tan ra nhưng vẫn quật cường nói, "Không, mới không phải..."

"Sao lại không phải?" Một bàn tay Diệp Tiêu Đình vẫn ở lại tiểu huyệt duy trì động tác, tay còn lại bắt lấy một bên ngực xoa nắn nhũ hoa đã căng đỏ lên, "Ngón tay của em chính là đã đi vào bên trong."

Trên dưới đồng thời nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho Tô Mộ Tuyết muốn lớn tiếng kêu to, nhưng cô không cho phép mình làm như vậy liền lấy tay che kín miệng.

"Chị, chị thực sự không cần kiềm chế như vậy, cứ kêu to ra, bố mẹ đều không ở nhà, sẽ không ai nghe thấy."

Tô Mộ Tuyết không nghe, cô thực sự không muốn phát ra âm thanh đáng xấu hổ đó.

Diệp Tiêu Đình tất nhiên hiểu rõ, cũng không cưỡng ép cô, chỉ là tiếp tục trêu chọc, môi cậu lướt qua khuôn mặt cô, nhẹ nhàng đặt xuống từng nụ hôn mang theo ôn nhu quyến luyến, một chút lại vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ, chìm đắm trong khát vọng tìиɧ ɖu͙©. Thân mình Tô Mộ Tuyết khẽ run, cậu biết cô có chút dao động, liếʍ vành tai tinh tế, giống như liếʍ láp một viên kẹo ngọt, "Chị, chị cũng quá cứng rắn rồi!"

Tô Mộ Tuyết nghẹn đến mức khó chịu vô cùng, hốc mắt đều là nước mắt, loại cảm giác xa lạ thoải mái này quả thực tra tấn cô đến chết, nếu đối phương không phải là em trai mình, hẳn là cô đã luân hãm trong đó.

Diệp Tiêu Đình không ngừng cố gắng, phát hiện nhũ hoa bên trái của cô cực kì mẫn cảm, mỗi lần chạm vào sẽ khiến cô run rẩy. Nhìn lại Tô Mộ Tuyết làm thế nào cũng không chịu khuất phục, cậu có chút sinh khí đưa tay nhéo nhẹ đầṳ ѵú cô, quả nhiên Tô Mộ Tuyết như có dòng điện chạy qua, cả người run lên, đặc biệt là bên dưới tiểu huyệt, giờ phút này lại càng kẹp chặt ngón tay cậu đến mức khó di chuyển.

"Chị, thả lỏng một chút, chị kẹp chặt như vậy, ngón tay em không rút ra được." Diệp Tiêu Đình nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ cổ cô, mùi thơm đặc thù của cơ thể thiếu nữ làm cậu cảm thấy thoải mái.

Mà Tô Mộ Tuyết lại tưởng rằng em trai muốn buông tha cô rút tay ra, nỗ lực thả lỏng chính bản thân, hít sâu vài cái, muốn thay đổi sự chú ý.

Không thể không nói phương pháp này của cô rất hữu hiệu, Diệp Tiêu Đình rất nhanh đã cảm thấy ngón tay mình có được sự tự do, vì thế lại tiếp tục động tác, thăm dò vào sâu bên trong tiểu huyệt.

"Tiêu Đình... em... sao lại...ưʍ..." Tô Mộ Tuyết vừa định hỏi cậu vì sao lại chưa rút ra, đột nhiên cảm thấy một trận run rẩy dưới thân, Diệp Tiêu Đình lại gia tăng tốc độ, trong phòng tắm tràn ngập âm thanh "phụt phụt" của da^ʍ thuỷ.

Trời ạ, Tô Mộ Tuyết quả thật muốn lập tức chui xuống hầm, không chỉ vì chuyện em trai làm với mình lúc này, mà còn vì đáy lòng cảm thấy thích thú thẹn thùng với chuyện ái muội này.

"Không cần...a...đừng đi vào trong tiểu huyệt...ưʍ... Tiêu Đình, cầu xin em...chị không nhịn được..." Ngoài miệng muốn cậu dừng lại nhưng thân thể thể lại không muốn tay cậu rời đi.

Giờ phút này, tiểu huyệt của cô thoải mái đến cực hạn, nhiệt độ ấm nóng trong cơ thể đều tập trung xuống bên dưới, kêu gào muốn trào dâng.

"Chị, chị đang nói bậy gì đó?" Trên mặt Diệp Tiêu Đình cười xấu xa, xoay thân thể đã mềm nhũn của cô lại, nâng mông cô lên, làm cho tiểu huyệt ướt đẫm đối diện với chính mình, "Tắm rửa là phải kì cọ cho sạch sẽ, đặc biệt là chỗ này, vừa sâu vừa nóng như vậy, phải rửa sạch mới được."

"Không được... không được..." Tô Mộ Tuyết lấy lại một chút ý chí, cô không muốn dùng tư thế nửa quỳ nửa bò này làm cậu khống chế mình nhưng sao có thể địch nổi sức của thiếu niên chứ.

Diệp Tiêu Đình chỉ duỗi tay một cái đã ôm trọn cơ thể cô vào l*иg ngực, "Chị, không phải là không có cảm giác sao? Vậy không cần phải trốn."

"Chị không có trốn, chị... một chút cảm giác cũng không có..." Tuy đang phản bác nhưng khuôn mặt kiều diễm đã nhuốm mùi tìиɧ ɖu͙© lại không có chút thuyết phục nào.

"Chị nói bậy, phải là vô cùng có cảm giác."

"Chị không nói bậy, không có cảm giác chính là không có cảm giác."

"!"

Diệp Tiêu Đình có chút tức giận, vì sao chứ, thừa nhận có cảm giác với cậu khó đến vậy sao? Thời điểm cô ở bên bạn trai, nhất định không phải quật cường như vậy, cô sẽ giống như đêm đó ở công viên, thành thật nghe lời.

Tưởng tượng chị mình làm chuyện này với một nam sinh khác khiến cho cậu nhịn không được ghen ghét, càng ghen ghét lại càng muốn có được cô.

Với tính cách hiếu thắng như cô, muốn cô chấp nhận sự thật cũng chỉ có một cách.

Diệp Tiêu Đình chống tay dưới nách Tô Mộ Tuyết, nhấc thân thể đã mềm nhũn của cô đứng dậy, đưa cô tới trước bồn rửa mặt, để cô tựa vào tấm gương phía sau.

Một tay cậu ôm chặt lấy Tô Mộ Tuyết, một tay lau sạch hơi nước trên gương. Trong tấm gương phản chiếu khuôn mặt hai người họ.

Thiếu niên soái khí nhếch môi, như tiểu tâm cơ thực hiện được ý đồ, môi cậu ở bên gò má thiếu nữ, khinh mạn hôn nhẹ một cái, "Chị, nhìn chính biểu tình của chị trong gương xem, còn bảo em nói bậy sao?"

Tô Mộ Tuyết giương mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt của mình như viết chữ dục cầu bất mãn, đôi mắt híp lại, bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà mê ly, đôi môi hồng nhuận khé nhếch lên khiến người ta muốn hôn xuống, còn có vết đỏ khả nghi trên má, tất cả đều chứng minh được lời nói không có cảm giác của mình đều là giả.

Cô lại một lần làm như không thấy đối với cảm giác thật của cơ thể mình, "Chị chỉ là có chút không quen nên mới vậy, căn bản không phải vì chị có cảm giác, Diệp Tiêu Đình, thả chị ra ngoài, chị là chị của em đó!"

Nhìn khuôn mặt anh tuấn tiêu sái trong gương, đôi mắt sáng sâu thẳm, mũi cao thẳng tắp còn có độ môi hồng nhuận hơn so với mọi ngày, Tô Mộ Tuyết có chút tâm viên ý mã, ngay cả lời phản bác trong miệng cũng trở nên lộn xộn.

"Tô Mộ Tuyết, chị rốt cuộc còn muốn mạnh miệng tới khi nào!?"

Diệp Tiêu Đình hoàn toàn mất kiên nhẫn, đột nhiên xoay Tô Mộ Tuyết lại, hung hăng hôn lên đôi mộ mềm mại mê người.