Sau khi Tần Phong nhổ sạch lông gà, lúc hắn cúi người chuẩn bị mổ bụng xử lý nội tạng thì đột nhiên phát hiện có động tĩnh. Tần Phong lập tức đứng dậy, một chân đem gà rừng đá xuống dòng suối.
Mắt phượng nháy mắt tỏa ra sắc bén, đè thấp hơi thở của mình, bất động thanh sắc nhảy lên cành cây, để thân cây che đi thân mình hắn.
Lúc có người đến đây điều tra cũng chỉ cảm thấy sơn cốc thổi đến một trận gió, lá cây xào xạc rung động, suối nước ào ào chảy xuôi, nơi xa còn có vài núi đá lởm chởm, ngăn trở đường đi của bọn họ.
Người dẫn đầu phất tay lên cao: “Lục soát cho ta!”
Mấy chục truy binh lập tức tản ra, đi xung quanh tìm người. Thân mình Tần Phong hơi nhích lại thân cây, đưa mắt nhìn chằm chằm nơi hắn vừa xử lý con gà rừng. Thấy có hai người đang đi đến nơi hắn vừa quăng con gà mà lục soát, trong lòng Tần Phong có chút bồn chồn, con gà béo như vậy, không biết có bị nước trôi đi chưa.
Nhưng trời không chiều lòng người, một tên truy binh tinh mắt đã nhìn thấy mông của con gà đang nổi trên mặt nước, hắn lập tức kích động không thôi lớn giọng nói: “Báo! Báo báo!!!!!! Thủ lĩnh! Nơi này có nửa cái mông gà!!!”
Tần Phong thiếu chút nữa bị cái mông gà này lôi từ trên cây ngã xuống, hắn nhanh chóng phản ứng lại nhưng cũng tạo ra âm thanh sàn sạt trên cây cổ thụ.
May mắn bị lôi đi sự chú ý không chỉ có Tần Phong, những người khác cũng bị mông gà hấp dẫn nên không nghe thấy động tĩnh do hắn tạo ra.
Truy binh tinh mắt đó nhanh tay nhanh chân vớt mông gà từ trong suối lên, tay vớt a vớt, cuối cùng vớt lên được một con gà rừng trần trụi không một cộng lông, sau đó hắn tung ta tung tăng đi về phía thủ lĩnh, cung cung kính kính dâng gà rừng lên: “Đại nhân, ngươi xem…”
Thủ lĩnh kia khóe miệng run rẩy nhận lấy, sau đó tinh tế quan sát con gà rừng được chế biến sạch sẽ: “Đây hẳn là của bọn họ đi vội vã lưu lại, chứng minh họ còn chưa đi xa. Ngươi làm rất tốt, có thưởng!! Những người khác học hỏi cho ta, cẩn thận lục soát!!”
Sau đó đôi mắt hướng về phía Tần Phong đang ẩn nấp, ngón cái vung lên, “Đừng chỉ tìm trên mặt đất, mấy cây đại thụ cũng nên nhìn một cái!”
Câu nói "có thưởng" kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn bộ truy binh đi điều tra, toàn bộ sôi nổi hướng đến thân cây mà Tần Phong đang ẩn thân. Cơ bắp Tần Phong căng chặt, tay chậm rãi sờ chuôi kiếm bên hông, hắn không có sợ hãi, chỉ là nghĩ đến nếu hắn xuống tay thì tỷ lệ giải quyết toàn bộ là bao nhiêu?
Hắn nhắm mắt lại, nghe tiếng bước chân của họ đi tới ngày càng gần, kiếm cũng chậm rãi được rút ra khỏi vỏ.
Bỗng nhiên, trên tay hắn mềm nhũn, cảm xúc lạnh lẽo quen thuộc bao trùm lên bàn tay đang rút kiếm của hắn, sau đó thân mình hắn nhẹ đi, ngã vào một l*иg ngực ấm áp.
Tần Phong kinh hãi lập tức mở mắt ra, hắn liền nhìn thấy thấy mảnh vải thô màu xanh mộc mạc và nam tử với khuôn mặt bình thường, trái tim hắn lỡ một nhịp.
Thư Lộng Ảnh một tay ôm Tần Phong, làm vài động tác hư thanh, con ngươi đen tuyền thiển sắc lẳng lặng đánh giá những người đang hướng tới tàng cây, linh quang trong mắt y tựa như hóa thành lốc xoáy đảo quanh, bàn tay còn lại luật động tựa như đang dệt vải.
Tần Phong bỗng cảm thấy choáng váng, đôi mắt lập tức nhìn về phía dưới tàng cây. Người dưới tàng cây dường như không nhìn thấy bọn họ, truy binh trực tiếp làm lơ hắn và Nguyệt Ảnh, chuyên tâm lục lọi soát tới soát lui, phảng phất như nơi đây vốn không có người.
Qua hồi lâu, truy binh không lục soát được thứ gì nên từ bỏ, tập trung lại báo cáo: “Báo! Nơi đây không phát hiện bất luận kẻ nào!”
“Xem ra chạy cũng thật nhanh.” Thủ lĩnh kia nhíu nhíu mày, vung tay lên, “Đi, đến phía trước lục soát!!”
Truy binh tự động rời đi, chờ sau khi nơi này không còn người nữa, Thư Lộng Ảnh mới buông Tần Phong ra, đồng tử cũng khôi phục bình thường.
Thuận tiện cảm thán một chút, "Nguyệt Hoa Trọng Ảnh" đúng thật là vũ khí gian lận sắc bén nha, trước công sau thủ, tiện lợi vô cùng a!
Lúc này biểu tình của Tần Phong có chút mất tự nhiên, hắn đang cùng y chơi trò biệt nữu, vậy mà đột nhiên bị y ôm một cái. Tuy đã dặn lòng sẽ không vui nhưng hắn lại mạc danh khẩn trương vài phần, không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với Nguyệt Ảnh.
Thư Lộng Ảnh lại cho rằng Tần Phong là đang khẩn trương, an ủi nói: “Đã không có việc gì, chúng ta hiện tại nên kịp thời lên đường.”
Tần Phong dong dong dài dài ừ một tiếng, sau đó lại phát hiện Khổng Nhiễm không có ở đây, hắn đành phải mở miệng hỏi con khổng tước kia đâu rồi.
Nhưng còn chưa mở miệng, bụi cây phía trước rẽ đôi, Khổng Nhiễm nhanh nhảu nhảy ra, tuy động tác có chút run rẩy nhưng rõ ràng là đã sử dụng khinh công. Đôi mắt xinh đẹp của Khổng Nhiễm ngắm nghía hai người đang ở trên cây, thấy họ khanh khanh ta ta không chịu bước xuống, tức thì muốn hộc máu thấp giọng quát: “Các ngươi còn ở đó làm gì?! Bọn họ còn chưa có đi đâu, chạy nhanh đi!!”
Người đuổi theo xác thật là nhiều, Thư Lộng Ảnh cũng không nhắc tới chuyện y đã chặt đứt huyền kim tỏa* cho Khổng Nhiễm, ba người nhanh nhẹn dùng khinh công bay đi.
(*Huyền kim tỏa: dây xích vàng)
Có lẽ Từ Trình không nghĩ đến trên thế giới lại có người chỉ dùng hai ngón tay đã bấm gãy huyền kim tỏa trên người Khổng Nhiễm, cho nên hắn chỉ tìm kiếm trong phạm vi nhỏ. Tới lúc chạng vạng, ba người đã cách nơi tìm kiếm rất xa, đương nhiên cũng mệt gần chết.
Thư Lộng Ảnh còn tốt, chỉ là chảy vài hạt mồ hôi mỏng.
Sắc mặt Tần Phong hiếm khi trắng bệch như vậy nhưng vẫn có thể chống đỡ, giả bộ như không có việc gì.
Chỉ có Khổng Nhiễm, kinh mạch đã một hai năm không sử dụng nội lực, đột nhiên tiêu hao nhiều thể lực như vậy, giờ phút này đã biến thành một bãi bùn nhão, nhưng hắn vẫn ngại mặt đất dơ bẩn, không có mặt mũi áp lên người Thư Lộng Ảnh thở dốc: “Kia, những con cá đó, con kiến!! Chờ, chờ bổn thành chủ sau khi lành thương trở về!! Tuyệt, tuyệt đối sẽ, sẽ đập chết bọn họ, đập bẹp bọn họ!!”
Sau khi Tần Phong cảm thấy hô hấp đã vững thì hắn liền nhìn qua Khổng Nhiễm, thấy Khổng Nhiễm gắt gao dính lấy Thư Lộng Ảnh, Tần Phong nhẹ nhàng nâng chân.
Bịch!
Khổng Nhiễm dù chán ghét mặt đất dơ bẩn thế nào chung quy vẫn phải tiếp xúc với nó, khuôn mặt hắn trực tiếp áp lên mặt đất, mệt mỏi khó chịu gì đó lập tức văng lên chín tầng mây! Khổng Nhiễm nảy người lên, nhìn y phục trên người bám đầy bụi đất, bộ dạng hắn giống như ăn phải phân nói: “A a!! Ta muốn thay quần áo!! Ta muốn tắm rửa!!”
Tần Phong âm thầm hừ lạnh, xem ngươi còn dám bám lên người Nguyệt Ảnh không! Thư Lộng Ảnh yên lặng đỡ trán, sau đó quyết định nghỉ ngơi một phen.
Lại lần nữa tìm một nơi yên tĩnh tập hợp lại, lần này cách nơi lục soát cũng khá xa nên bọn họ có thể đĩnh đạc nhóm lửa.
Thư Lộng Ảnh rất nhanh mang về hai con thỏ hoang, lúc trở về, Tần Phong vẫn như trước đây yên lặng nhóm lửa, thấy y xách hai con thỏ rừng về thì nhìn chằm chằm một chút, sau đó lại quay đi.
Khổng Nhiễm lúc này đã nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí, hắn không giống với Tần Phong, có bất mãn gì đều không có ý định giấu đi, trực tiếp ghét bỏ nói với Thư Lộng Ảnh: “Ta tưởng ngươi là người rất đáng tin cậy, vậy mà ngươi lại ngu xuẩn tới mức nhóm lửa trong cốc!”
Thư Lộng Ảnh dừng một chút, sau đó có chút quẫn bách cười khan vài tiếng, y thật sự là không nghĩ tới, nhớ tới chuyện đó cũng tự thấy mình làm chuyện ngu xuẩn. Nếu để Ngự Phi Vũ và Dung Canh biết, tám phần là họ sẽ cười đến đau bụng.
Tần Phong lúc này đột nhiên đem khúc củi trong tay ném vào người Khổng Nhiễm, hung ác trừng mắt.
Khổng Nhiễm tuy đã nhiều năm không sử dụng võ công, động tác đều cực kỳ mới lạ nhưng vẫn có thể trốn tránh đồ vật công kích vào mình, Khổng Nhiễm duỗi tay, bắt lấy khúc củi thô dài: “Tiểu tử! Ngươi làm gì?!!”
Tần Phong cười lạnh: “Có gan thì đem cháo ói ra!”
Khổng Nhiễm sửng sốt, sau đó hắn ném khúc củi lại nơi Tần Phong đang ngồi, hừ lạnh đến: “Ta mới không thèm so đo với tiểu quỷ như ngươi.”
Trong lòng lại so đo, cái này nên nói là Tần Phong bênh người nhà quá mức đi? Nam tử bình thường này rốt cuộc đã hạ cái dược gì cho Tần Phong hắn rồi a?!
Thư Lộng Ảnh biết Tần Phong đây là đang che chở mình, trong lòng vừa xấu hổ vừa vui mừng.
Hôm nay y xác thật là có hơi buồn cười, thiếu chút nữa đã hại ba người bọn họ bị Từ Trình phát hiện. Tuy rằng y có thể giải quyết được nhưng khó tránh khỏi sẽ thay đổi cốt truyện, làm Tần Phong và Từ Trình vô duyên vô cớ kết hạ thù hận sâu sắc.
……
Sau một đêm chạy đôn chạy đáo, ba người lại mang tinh thần no đủ lên đường, nhưng mục đích nghiễm nhiên là đã thay đổi thành xuất phát đến Thiên Sơn.
Thiên Sơn, đây là nơi Khổng Nhiễm yêu cầu Tần Phong và Thư Lộng Ảnh hộ tống hắn đến, cũng là nơi mà Thiên Cơ Tử cư trú.
Tần Phong tuy muốn vội vã trở về Cổ gia nhưng hắn cũng biết nếu có đồ đệ của Thiên Cơ Tử dẫn hắn đến gặp Thiên Cơ Tử thì chuyện đúc kiếm sẽ là việc khả ngộ bất khả cầu*, vì thế hắn đành cam chịu lên đường.
(*Khả ngộ bất khả cầu: có những chuyện chỉ có thể gặp ngẫu nhiên mới có khả năng, cầu không được)
Thư Lộng Ảnh ở trong lòng cùng hồ ly cảm khái một chút, quả nhiên cao nhân đều thích thoái ẩn ở núi rừng mênh mang.
Nhưng Khổng Nhiễm vì hôm qua kinh mạch hao tổn nên không thể sử dụng khinh công, hơn nữa lần này đi Thiên Sơn, đường xá xa xôi, sử dụng khinh công suốt đường đi cũng không phải ý tưởng hay.
Cho nên ba người nhất trí mua ngựa phi hành.
Chỉ là…
Khi đến gần một trạm dịch giữa đường, người tự xưng có năng lực xem ngựa cực tốt Khổng Nhiễm đang hứng khởi chọn ba con ngựa, đến lúc trả tiền thì...
“Cái gì!!! Ta không có nghe lầm đi!!!” Khổng Nhiễm bộ dáng như phát điên chỉ vào Thư Lộng Ảnh.
Tần Phong đã leo lên ngựa nhanh chóng nhảy xuống, bất động thanh sắc chắn trước người Thư Lộng Ảnh, chặn mưa rền gió dữ từ Khổng Nhiễm bay tới.
Sau đó hắn xoay người lại, đối mặt với Thư Lộng Ảnh, mắt phượng có chút quẫn bách: “Thật sự không có? Năm mươi lượng của ta đâu?”
Thư Lộng Ảnh tránh các loại ánh mắt khinh thường ho khan vài tiếng: “Khụ! Cái đó, hình như ta đã thưởng cho tiểu nhị rồi…”
Thỉnh tha thứ cho y thân là giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, đi đâu cũng có thuộc hạ trả tiền cho nên đã hình thói quen phung phí khó bỏ.
Lúc ở Phồn Hoa Thành y có mời đại phu về chữa mắt cho Tần Phong, cơm nước cũng đều là thượng hạng, mấy ngàn lượng bạc trên người sớm đã không còn, càng đừng nói đến năm mươi lượng bạc của Tần Phong…
Nếu là lúc bình thường thì thuộc hạ của y nhất định sẽ xuất hiện trả tiền. Nhưng cố tình là hiện giờ Thư Lộng Ảnh vì chuyện nội lực đột nhiên khôi phục, tâm tình cực tốt, một tay vung lên bảo thuộc hạ không cần đi theo bảo hộ y nữa……
Tần Phong khóe miệng co rút, hận không thể tự cho mình một cái tát để thoát khỏi "giấc mơ" này!
Ha hả ha hả……
Nguyệt Ảnh quả nhiên là tiên nhân không dính khói lửa phàm tục…
Ha hả ha hả……
Tần Phong tự an ủi chính mình.
==============================
Tác giả có lời muốn nói: Ta thế nhưng hoàn thành 3000 chữ!!!!!!!!!!!!!