Nhị Trọng Ảnh

Chương 39: Ca hí hát tuồng khóc cho chính mình

Trảm Tà Lệnh Thủy Thượng Phiêu vừa ra tứ đại gia tộc liền phái hậu bối đi truy bắt.

Tại trường luyện võ Cổ gia, hai mươi đệ tử y phục hắc sắc được nhận Trảm Tà Lệnh thẳng tắp đứng không nhún nhích.

Cổ Hằng mang theo mấy người có địa vị trong Cổ gia đến trước mặt đám đệ tử này, hắn phát hiện Tần Phong cũng có trong nhóm con cháu, trong lòng thoáng có chút không vui.

Tần Phong tư chất quá xuất sắc, nếu lần này ra ngoài bị người ta cướp đi liền không tốt.

Nhưng lại nghĩ tới Cổ Khánh, hẳn ông có thể sẽ ngăn chặn được chuyện này xảy ra.

Cổ Hằng vững vàng bước chân, nói: “Nghe đây! Nhận được Trảm Tà Lệnh là vinh quang của nhân sĩ giang hồ chúng ta. Các ngươi nhận được có nghĩa là năng lực của các ngươi trên giang hồ đã được công nhận rằng các ngươi có thực lực vì giang hồ trừ hại!

Hơn nữa đây cũng là một phen rèn luyện khó khăn, lần này ra ngoài, sẽ không có gia tộc che chở các ngươi. Nhất cử nhất động của các ngươi đại biểu cho Cổ gia, đại biểu cho thanh danh trên giang hồ về sau của các ngươi! Nếu làm ra cái gì không đúng thì đó là sỉ nhục cả đời của các ngươi! Các ngươi rõ chưa?!”

“Rõ!” Đám đệ tử hùng hổ hô lên, tuy lời này của Cổ Hằng mang theo cảnh cáo nhưng vẫn không khiến tâm tư sôi sục của bọn họ bình tĩnh trước giang hồ mênh mông.

Cổ Hằng vừa lòng gật đầu, dẫn bọn họ ra cửa Cổ gia, chính mắt nhìn bọn họ lên xe ngựa, sau đó là nhìn đoàn người khuất sau Long Môn Thành.

Cổ gia tài đại khí thô*, hai mươi người ra ngoài đó, mỗi người đều được Cổ gia tặng năm mươi lượng bạc. (1 lượng bạc = 700.000VNĐ tính tới nhé quí dzị, tui không nói là 35 triệu đâu)

(*Tài đại khí thô: tài sản giàu có, phong thái bất phàm)

Hơn nữa còn chuẩn bị năm chiếc xe ngựa xa hoa cùng năm vị mã phu giàu kinh nghiệm, mỗi xe ngồi được bốn người. Trong xe ngựa có lót da thú mềm mại, trung tâm có đặt một cái bàn tinh xảo trưng diện không ít trái cây cùng điểm tâm.

Tần Phong nhìn đãi ngộ xa hoa lãng phí này thật là không thể cấm người ta cười nhạo được a, đãi ngộ như vậy là để ra ngoài trừ hại cho dân sao? Nếu người không biết nhìn vào chỉ sợ sẽ cho rằng bọn họ đang đi du ngoạn.

Nhưng đám đệ tử Cổ gia lại không phản ứng nhiều như vậy , thậm chí là còn ghét bỏ.

Đi cùng xe ngựa với Tần Phong, Cổ Hoàn dường như có chút ghét bỏ nhìn xung quanh: “Xe ngựa này cũng thật hẹp, thật khó chịu, đúng là ra ngoài chẳng dễ dàng gì.”

Cổ Hoàn là một trong năm người thắng trận trong đợt tỉ võ với Tần Phong lúc trước, nhưng hắn là đệ tử dòng chính nên vẫn luôn rất tự cao. Bởi vì cha mẹ hắn trong lần Cổ gia gặp đại họa không có tổn hại nên vẫn toàn mạng, địa vị Cổ Hoàn trọng Cổ gia cũng càng ngày càng lớn, không ít người hành sự đều phải xem sắc mặt hắn.

Cổ Hoàn nói một tiếng ghét bỏ, hai người bên cạnh đều tự giác dịch đi. Chỉ có Tần Phong tay ôm thanh kiếm nhắm mắt dựa vào xe ngựa, mảy may không động.

Cổ Hoàn nhìn Tần Phong vẫn không nhúc nhích, rõ ràng là không cho mình mặt mũi. Trên mặt tối sầm, nói.

“Này! Cái tên họ Tần kia! Ta nói xe ngựa rất chặt, ngươi không nghe thấy sao?”

Tần Phong vẫn như cũ dựa vào xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần.

Cổ Hoàn thấy Tần Phong không để ý tới hắn, thẹn quá hóa giận, lấy vỏ kiếm hướng Tần Phong nói: “Họ Tần, lỗ tai ngươi điếc có phải hay không?”

Tần Phong lúc này mới hơi hơi trợn mắt, nghiêng nghiêng mắt phượng lạnh lùng nhìn Cổ Hoàn nói: “Nga, nguyên lai là ngươi đang gọi ta a. Ta gọi là Tần Phong, không phải "họ Tần", lần sau nhớ kỹ.”

Cổ Hoàn cắn răng: “Ngươi còn biết ngươi chính là Tần Phong, ta còn tưởng rằng ngươi xem mình thành người của Cổ gia. Ta nói chỗ này quá hẹp, cho ta thêm vị trí ngươi có nghe không?”

Tần Phong nhìn quanh bốn phía, trong xe ngựa ngựa trống một khoảng lớn, hai người còn lại đều bị ép đến một góc nhỏ, mà Cổ Hoàn đĩnh đạc ngồi ở vị trí trống nhất.

“Không được.” Dứt khoát lưu loát cự tuyệt, Tần Phong tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Hắn từ nhỏ đã sống ở nơi chẳng ra gì, thấy qua không ít người giống như Cổ Hoàn.

Lúc ở Cổ gia không dám kiêu ngạo, vừa ra khỏi Cổ gia liền diễu võ dương oai*. Có chút bản lĩnh liền vẫy vẫy đuôi bắt nạt kẻ yếu.

(*Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe dọa)

Nếu người càng nhượng bộ, đối phương càng được nước lấn tới!

Chi bằng hắn ương ngạnh chống trả, về sau sẽ không bị làm phiền.

Cổ Hoàn không dự đoán được tên khất cái này cũng sẽ ném mặt mũi của mình đi như vậy, lập tức nói lời khó nghe: “Hiện tại dám cùng ta đấu đá? Ngươi đã quên cái tên Thư Mặc muốn phế đi căn cơ của ngươi là tiểu quan hạ tiện rồi sao? Y yếu đuối như vậy mà chỉ cần khuấy một trận gió cũng có thể làm ngươi trọng thương không dậy nổi, ngươi hiện tại giả bộ đại hiệp cái gì?!”

Tần Phong vừa nghe sắc mặt nháy mắt lạnh như băng sương.

Cổ Hoàn cho rằng hắn đã chọc trúng chỗ thẹn của Tần Phong, vô cùng có phong thái tìm đường chết mà dùng vỏ kiếm vỗ mặt Tần Phong: “Ta nói cho ngươi nghe, người quý ở chỗ tự hiểu lấy mình. Ngươi tuy rằng có tư chất tốt, nhưng mà đối với Cổ gia chúng ta bất quá chỉ là một ái khuyển, ngươi biết không?”

Mắt phượng Tần Phong híp lại, lạnh nhạt nói: “Lấy ra!”

Cổ Hoàn bị ánh mắt lạnh băng của Tần Phong dọa cho giật mình một chút, nhưng vẫn như cũ khinh thường cười lạnh: “Lão tử không lấy ra đấy, ngươi có thể làm gì nào?”

“A…” Tần Phong phát ra một tiếng cười lạnh nguy hiểm, sau đó sét đánh không kịp bưng tai giật thanh kiếm của Cổ Hoàn, thân mình hắn trên xe ngựa không bị trói buộc linh hoạt xuất ra một đá đá vào bụng Cổ Hoàn.

“A a……!”

Cổ Hoàn không kịp phản ứng nháy mắt bị đá bay ra ngoài.

“Bịch!”

Thanh âm nặng nề va xuống đất, mã phu lập tức kéo lại dây cương, không biết làm sao nhìn Cổ Hoàn đang ôm bụng rêи ɾỉ trên mặt đất.

Bên trong xe, hai đệ tử khác đều trợn mắt há mồm.

Tần Phong vẫn luôn bất động không phản kháng, vẫn luôn nén giận kia… vậy mà một cước đá bay Cổ Hoàn?

Phải biết rằng lúc ở Cổ gia, phàm là có người cùng Tần Phong mâu thuẫn, Tần Phong đều có ý nhượng bộ, hôm nay sao lại vậy?

Hơn nữa, hắn thế nhưng đá bay Cổ Hoàn đã học võ nhiều năm dễ dàng như vậy, tư chất này có bao nhiêu nghịch thiên a?!

Hai người hốt hoảng với tư chất của Tần Phong, càng chấn động hơn nữa là lúc nãy không ra đỡ cho Cổ Hoàn, bọn hắn cảm thấy may mắn vì điều đó a.

Tần Phong không để ý ánh mắt của người khác, mặt vô biểu tình xốc vải mành lên, từ trên cao nhìn xuống Cổ Hoàn: “Cổ Hoàn đúng không? Ta phải cùng ngươi nói rõ mấy vấn đề, sợ ngươi không hiểu rồi ở nơi nơi làm trò cười cho nhưng ta xem.”

Tần Phong thanh âm thực lãnh: “Thứ nhất, ta không có ý định gia nhập Cổ gia, người cầu ta sửa họ Tần thành họ Cổ là gia chủ của các ngươi, có vấn đề gì thì hỏi gia chủ của các ngươi đi.

Thứ hai, ta lưu lại Cổ gia là vì chúng ta có chung kẻ thù là Thần Nguyệt Giáo chứ không phải vì nương nhờ ăn uống tại Cổ gia mà nguyện làm một con ái khuyển!

Thứ ba, thù với Thư Mặc ta nhớ kỹ, ta sớm hay muộn cũng sẽ trả lại cho y gấp mười lần!

Vì sao ta lại không động thủ, đó là bởi vì y yếu nhược không có cường hãn như cái ngươi. Nhưng mà so với Thư Mặc là tiểu quan đê tiện thì ngươi vốn dĩ không bằng!”

Nói xong, khinh thường liếc nhìn Cổ Hoàn một cái, lưu loát xoay người ngồi lại trên xe ngựa bỏ lại vải mành từ từ hạ xuống.

Những người trên xe ngựa khác đều nghe được động tĩnh, sôi nổi mở vải mành ló đầu ra xem.

Cổ Hoàn chật vật cúi đầu che bụng cắn chặt răng, không ai thấy được đáy mắt hắn chậm rãi xẹt qua tia âm ngoan.

Trên một chiếc xe ngựa khác, Cổ Triển nghe thấy ba vị đệ tử ríu rít nói về chuyện của Tần Phong và Cổ Hoàn, mày nhăn lại: “Các ngươi là đàn bà sao?! Sao lại nhiều chuyện như vậy a! Không phải đang đi bắt hái hoa tặc à?!”

Ba vị đệ tử lập tức im tiếng, nhưng vẫn là nhịn không được trộm xốc rèm lên nhìn về phía xe ngựa của Tần Phong.

Cổ Triển xuyên qua cửa sổ xe ngựa cũng nhìn thấy Tần Phong. Không biết như thế nào lại nghĩ tới trận so đấu của gã với Tần Phong lúc trước, nắm tay cầm kiếm lộ ra khớp xương có hơi hơi trắng bệch…

Cổ Hoàn lại lên xe ngựa, Tần Phong như cũ dựa vào xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, bộ dáng không để ý, thiếu chút nữa đã xem Cổ Hoàn là không khí không tồn tại.

Không ai ngờ tâm tư Tần Phong giờ đã bay xa, mọi chuyện bên ngoài hắn không rõ lắm.

Buổi "nói chuyện" với Cổ Hoàn lúc nãy chung quy vẫn là làm hắn nhớ lại cái hồi ức không tốt kia.

Thư Mặc này theo Tần Phong đánh giá là quá mức xinh đẹp, tâm địa cũng quá mức ngoan độc, y tựa như là sự kết hợp giữa hai thái cực hoàn toàn khác nhau làm tâm tư hắn có chút phức tạp.

Lúc mới vào Cổ gia hắn đã nghe chuyện Thư Mặc cắt gân tay tút gân chân hạ nhân rồi ném vào xà trì, nhưng hắn tổng cảm giác Thư Mặc sẽ làm không vậy bởi vì đối với những lời khen chê về Thư Mặc hắn vẫn luôn không rõ ràng.

Thẳng đến một ngày, mâm lưỡi người máu đỏ đầm đìa đặt trước mắt hắn! Khi đó, hắn mới không thể không thừa nhận, Thư Mặc thật là một người có tâm địa như rắn rết.

Không biết sao hắn liền có chút phẫn hận, nổi lên tâm tư đùa cợt đối phương.

Trận đùa cợt đó tựa như là một ngòi nổ, làm đánh giá của hắn về Thư Mặc càng ngày càng giảm xuống!

Rốt cuộc cái hôm chạng vạng đó, lúc Thư Mặc muốn phế đi căn cơ của hắn, Tần Phong mới chân chính thoát ly thân phận người đứng xem, câm hận Thư Mặc cực điểm!

Xem mạng người như cỏ rác, người như vậy, vĩnh viễn sẽ không biết nổ lực của người khác là như thế nào, động động ngón tay liền đem một sinh mệnh quý giá hủy diệt đi.

Không mệnh danh là người của Thần Nguyệt Giáo a…

Tần Phong nắm chặt thanh kiếm.

Nếu có một ngày, hắn có thực lực đối kháng với Thần Nguyệt Giáo, Thư Mặc tuyệt đối là người đầu tiên hắn diệt trừ!

Thư Lộng Ảnh đã cùng thế thân trao đổi thân phận, về với cứ điểm ở Long Môn Thành ẩn nấp. Lật xem sổ sách mà Dung Canh đem lên.

Dung Canh là một lão nhân gia, kinh nghiệm gì đó đều rất phong phú, từ chuyện của y tới chuyện đối phó tứ đại gia tộc tuyệt đối làm tốt.

Yên tâm buông sổ sách xuống, Thư Lộng Ảnh vừa lòng nói với Dung Canh: “Rất tốt, dựa theo như vậy đi, nhớ rõ cẩn thẩn trông chừng người của Minh Giáo, đừng cho bọn họ làm ngư ông đắc lợi!”

Dung Canh sang sảng cười: “Giáo chủ vừa lòng liền tốt rồi. Kỳ thật vẫn là tứ đại gia tộc xem nhẹ Thần Nguyệt Giáo chúng ta, cho rằng chúng ta đã sức cùng lực kiệt! Nhưng họ lại không ngờ chúng ta đang cùng giáo chủ trù tính thao túng bọn họ, trên giang hồ duy chỉ có Thần Nguyệt Giáo mà thôi!”

Trên gương mặt vốn hờ hững của Thư Lộng Ảnh cũng hiện lên ý cười, chính xác, qua đã mấy năm y vẫn luôn cực lực khôi phục lại nguyên khí của Thần Nguyệt Giáo. Rốt cuộc thì y cũng đã từng sống trong một cái thế giới phồn hoa giàu có, muốn chấn hưng lại một Thần Nguyệt Giáo thì không phải là việc gì khó.

Thần Nguyệt Giáo đã cường đại y như trong dự liệu của Thư Lộng Ảnh, chỉ trách người trong giang hồ không nhìn ra nó sâu cạn bao nhiêu mà thôi, bằng không người của tứ đại gia tộc và Minh Giáo sao lại dám kêu gào?

Cũng bởi vì nội vụ Thần Nguyệt Giáo quá ổn định nên y mới có thể buông sự vụ của giáo phái mà lạc quan đi hoàn thành cốt truyện như vậy, thuộc hạ trong giáo cũng không vội lo lắng mà buông thả theo y.

“Đúng rồi, ngươi điều tra Thủy Thượng Phiêu tới đâu rồi?” Thư Lộng Ảnh đột nhiên hỏi.

Dung Canh gật gật đầu, gọi người đem tư liệu lên. Thư Lộng Ảnh tiếp nhận tư liệu, cẩn thận lật xem.

Dung Canh thấy bộ dáng nghiêm túc của Thư Lộng Ảnh, ý cười ngoài miệng tạm thời tiêu thất: “Giáo chủ, là chuyện quan hệ đến tiểu khất cái kia?”

Những năm gần đây, Dung Canh đối giáo chủ rất bội phục, cũng rất yên tâm.

Vì Thư Lộng Ảnh làm người thông tuệ, thực lực mạnh mẽ, có thể nói, nếu không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Thư Lộng Ảnh tuyệt đối sẽ là một thế hệ huyền thoại trên giang hồ.

Chính là mấy ngày này, chuyện ngoài ý cứ muốn liên tiếp xuất hiện, Thư Lộng Ảnh đột nhiên mất đi võ công, thân mình hư nhược trầm trọng đến cực điểm. Hết thảy nguyên do đều là vì tên khất cái gọi Tần Phong kia.

Dung Canh lo lắng tên khất cái này sẽ huỷ hoại cả đời của Thư Lộng Ảnh. Thư Lộng Ảnh quá mức nghiêm túc xem tư liệu về Thủy Thượng Phiêu nên không nhìn thấy dị thường của Dung Canh, bình tĩnh ừ một tiếng.

Hắn đã kêu người đi theo Tần Phong, chờ sau khi y hảo hảo cướp được bến tàu của Cổ gia thì y sẽ lập tức tới tìm Tần Phong, bảo đảm hắn an toàn.

Cầm lấy bút lông, Thư Lộng Ảnh tinh tế khoanh tròn nội dụng trọng điểm về Thủy Thượng Phiêu, đột nhiên trong lòng y run lên, bút lông trong tay rơi xuống giấy Tuyên Thành vẽ ra một nét mức dài…

Thư Lộng Ảnh nhìn đường cong xấu xí kia, bất đắc dĩ kêu Dung Canh đi đổi một cái khác.

Đây là làm sao vậy? Cầm bút cũng không tốt...

Nơi xa, Tần Phong nắm chặt kiếm hạ quyết tâm.

Nếu có một ngày, hắn có thực lực đối kháng với Thần Nguyệt Giáo, Thư Mặc tuyệt đối là người đầu tiên hắn diệt trừ!