Nhị Trọng Ảnh

Chương 28: Ngươi sợ rết sao?

Lúc nắm tay sắp đánh vào bụng Thư Lộng Ảnh, y nhẹ nhàng động cánh tay, năm ngón tay thon dài bao chặt lấy nắm tay của hán tử kia, chỉ trong nháy mắt, nắm tay bất động không mảy may nhúc nhích.

Thư Lộng Ảnh cười nhẹ nhàng đối hán tử nói: “Ngươi rất lợi hại, ta bội phục.”

Mặt hán tử đỏ lên, vội vàng rút tay chính mình về, lắp bắp nói: “Thư, Thư công tử cũng rất lợi hại.”

Một đại hán tử có biểu hiện thẹn thùng rất là thú vị a, nếu đổi lại là bình thường thì Thư Lộng Ảnh đã sớm tiếp tục đánh nhau với tên gia hỏa này, nhưng hiện giờ lại không có tâm tình.

Tần Phong nơi xa bị đẩy ngã trên mặt đất không nói một câu, nhàn nhạt đứng dậy vỗ vỗ quần áo của mình.

Thư Lộng Ảnh dùng dư quang nhìn bóng lưng Tần Phong đã đi xa, không biết sao liền cảm thấy bộ dáng của  Tần Phong có chút cô đơn.

Nhéo nhéo ngón tay mềm mại thon dài của mình, than nhẹ một tiếng, Tần Phong, những chuyện này ngươi nhất định phải trải qua nha.

Khoảng cách đến ngày so đấu ngày càng ngắn, con cháu Cổ gia ở trường luyện võ luyện tập càng thêm chăm chỉ.

Chiêu trò ngày đầu của Thư Lộng Ảnh dần dần cũng mất đi tác dụng, người dòng chính trong lúc chạy bộ tâm nhãn vẫn luôn cảnh giác y nên không hề bị Thư Lộng Ảnh chơi khăm nữa.

Thư Lộng Ảnh đột nhiên thấy không thú vị, liền dứt khoát không chạy bộ cũng không đứng tấn nữa, mỗi ngày đều kêu A Oản chuẩn bị một mâm lớn hạt dưa xào thơm phức, sau đó nhàn nhã ngồi ở trường luyện võ gặm hạt dưa, nâng mắt nhìn bọn họ luyện tập.

Con cháu Cổ gia nghe nói, gần đây Thư Mặc tâm tình không tốt nên chọn không ít nô tỳ đem rút hết gân tay gân chân rồi ném vào trong xà trì.

Đã có mấy hài tử "may mắn" nhìn thấy từ trong phòng của Thư Lộng Ảnh đưa ra mấy khối thịt nát xương tan...

Đám người dòng thứ nguyên bản muốn lấy lòng Thư Lộng Ảnh nghe thấy chuyện này ai nấy đều sởn gai ốc, không dám tiến đến lôi kéo làm quen, hơn nữa phàm là người bị Thư Lộng Ảnh quét mắt nhìn qua, đều sẽ có một loại cảm giác sởn tóc gáy giống vậy.

Ai nấy đều cảm thấy hết sức bội phục với nô tỳ tùy thân của Thư Lộng Ảnh là A Oản và Yên Hòa, hai người nhất định là phải có dũng khí rất lớn mới có thể thân cận với người ác độc như y lâu như vậy.

Có lẽ là ông trời cũng cảm thấy thoải mái khi Thư Lộng Ảnh không có tâm tình quấy nhiễu bọn họ nữa, trời cao rốt cuộc đại phát từ bi mà nổi gió, đánh tan nóng bức.

Ai nấy cũng đều cảm thấy may mắn khi tiết trời chuyển lạnh, mà người sợ lạnh nghiêm trọng như Thư Lộng Ảnh đến cửa cũng không dám bước ra, thủ ở trong phòng mắng ông trời vì sao không chiếu tia nắng xuống, cũng vì chuyện này mà y không đến trường luyện võ trường nữa.

Thư Lộng Ảnh đem chính mình bọc thành một cục bông nhỏ, nằm trên ghế quý phi xem "Chu Du Chí", bếp lò bập bùng nổ vài đốm lửa nhỏ.

Yên Hòa thấy Thư Lộng Ảnh sợ lạnh nghiêm trọng như vậy, trong lòng miễn bàn có bao nhiều vui sướиɠ khi người gặp họa, đem canh gừng mà A Oản hầm để cho nhiễm lạnh một chút mới đưa qua cho Thư Lộng Ảnh dùng.

“Thư công tử, uống chút canh gừng đi.”

Thư Lộng Ảnh đầu cũng không nâng, nói: “Không uống, thưởng cho ngươi……”

Yên Hòa dừng động tác, từ lần được thưởng lưỡi người xào lúc trước nàng liền sinh bóng ma với việc ban thưởng của Thư Lộng Ảnh.

“Điếc sao? Ta không uống, còn không đem xuống!” Thư Lộng Ảnh ngẩng đầu, lạnh nhạt nói.

Yên Hòa vâng vâng dạ dạ lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Thư Lộng Ảnh, bên ngoài trời mưa không dứt nhưng bên trong phòng vẫn thập phần an tĩnh.

Thư Lộng Ảnh xem "Chu Du Chí" có chút phiền, buông sách xuống, đem ngọc bội Tàn Nguyệt bên hông ra nhìn, ngọc bội đỏ sẫm mơ hồ hiện lên hoa văn của một con hồ ly yêu diễm, không nhìn kỹ căn bản sẽ nhìn không thấy.

Bạch hồ ly sắp khôi phục sao?

Thư Lộng Ảnh nhìn nhìn hoa văn hồ ly, sau lần ngưng kết thời gian đó, bạch hồ ly liền biến mất, chỉ để lại một cái ngọc bội Tàn Nguyệt này.

Khi đó, trên ngọc bội bóng loáng một mảng, hoa văn gì cũng đều không có.

Nhưng cách một đoạn thời gian y đều đem ngọc ra nhìn ngắm nên y có thể cảm giác được ngọc bội nguyên bản bóng loáng dần dần xuất hiện lòi lõm.

Hôm nay lúc lấy ra nhìn, phát hiện trên ngọc đã hiện lên cái hoa văn này.

Xem ra thời gian đóng băng đã sắp trôi qua……

“Cốc cốc cốc……”

Tiếng gõ cửa vang lên, Thư Lộng Ảnh bất động thanh sắc đem ngọc cất đi, ngữ khí không kiên nhẫn nói: “Lại có chuyện gì?”

Yên Hòa nhỏ giọng nói: “Công tử, Cổ quản gia tới thăm ngươi.”

Thư Lộng Ảnh hơi hơi nhướng mày, Cổ Khánh? Ông ấy đến đây, y ít nhiều cũng đoán được là chuyện gì.

Cổ Khánh làm quản gia đã ba mươi năm, ở Cổ gia địa vị rất cao, ngay cả Cổ Hằng cũng phải cho ông chút mặt mũi.

Cho nên chuyện Thư Lộng Ảnh gọi người ẩu đả với Tần Phong, có thể nói là quăng mặt mũi của Cổ Khánh đi mất, Thư Lộng Ảnh còn tưởng hôm sau Cổ Khánh mới tìm tới y nhưng không nghĩ tới đã chờ lâu như vậy người lại không thấy bóng dáng đâu, hơn mười ngày trôi qua, y thiếu chút nữa đã quên mất chuyện Cổ Khánh sẽ đến đối chất với y.

Mời Cổ Khánh vào, ông ăn mặc quy quy củ củ quản gia phục tóc hoa râm có vài sợi trắng xóa không nhiều, nhưng cũng là một soái đại thúc a.

Thư Lộng Ảnh như cũ nằm trên ghế quý phi, dùng ánh mắt ý bảo Yên Hòa dâng trà: “Cổ quản gia, hôm nay là ngọn gió nào đã thổi ngươi tới nơi này của ta a?”

Cổ khánh tiếp nhận trà của Yên Hòa, đặt ở trên bàn: “Từ lâu đã muốn đến đây thăm Thư công tử nhưng vẫn luôn bị mấy sự vụ vụn vặt quấn thân, Thư công tử không lấy làm phiền đã là rất tốt rồi.”

Thư Lộng Ảnh: “Nào có, Cổ quản gia có thể từ trong trăm công nghìn việc vớt chút thời gian đến đây thăm ta, Mặc nhi ta thật lòng cảm động.”

Đối phó với người cáo già như vậy, Thư Lộng Ảnh rất có kiên nhẫn cùng ông "hàn huyên", ngươi khách khí, ta so với ngươi càng khách khí, nhưng trong tối ngoài sáng ngấm ngầm châm chọc cùng uy hϊếp nhau không dừng...

Rốt cuộc nói tới mưa đều ngừng, hai người cũng miệng khô lưỡi khát, lúc này mới dừng lại uống một ngụm trà.

Uống xong trà, Cổ Khánh đột nhiên phát hiện nô tỳ bên cạnh Thư Lộng Ảnh thế nhưng không phải người mà ông đã từng gặp qua kia.

“Nô tỳ này nhìn thật lạ mắt, dường như không phải là người ngày thường đi theo bên người công tử, vị cô nương đó đã ra ngoài rồi sao?” Cổ Khánh nhìn Yên Hòa.

Thư Lộng Ảnh đáy mắt hơi lóe sáng, trên mặt lại bất động thanh sắc: “Quản gia nói A Oản sao? Mấy ngày gần đây ta sợ lạnh rất nghiêm trọng nên đã bảo nàng ra ngoài mua ít than trở về.”

Cổ Khánh nga một tiếng: “Thư công tử sợ lạnh đúng là rất nghiêm trọng, thật vừa vặn a, tại hạ gần đây ngẫu nhiên có được một thứ, nhưng không biết nó có tác dụng gì, dò hỏi nhiều người mới từ một cái đại phu biết được đó là một vật chí dương. Có lẽ nó sẽ giúp Thư công tử một chút vấn đề a.”

Tình tiết này không hề có trong nguyên tác, vì Thư Mặc vốn dĩ không sợ lạnh nên lúc Cổ Khánh trả thủ là ném một bao hùng hoàng* vào trong xà trì làm rắn độc trong hồ loạn xạ bò ra, uốn éo khắp mọi nơi, còn thiếu chút nữa đã cắn trúng Thư Mặc.

(*Hùng hoàng: là bột dùng để đuổi rắn, nó được xem là cấm kỵ của loài rắn)

Hiện tại không biết kế sách của Cổ Khánh có biến động hay không, Thư Lộng Ảnh mỉm cười hỏi: “Nga? Không biết vật chí dương đó ra sao a?”

Cổ Khánh vỗ vỗ tay, gã sai vặt bên ngoài nhanh chóng chạy vào, trên tay cầm một cái hộp kín tinh xảo.

Yên Hòa tiến lên tiếp nhận.

Thư Lộng Ảnh không biết Cổ Khánh là có ý gì, nhìn chằm chằm vào ông.

Cổ Khánh cười nói: “Thư công tử mở ra nhìn xem đi.”

Yên Hòa mở chiếc hộp ra cho Thư Lộng Ảnh……

“A!!” Yên Hòa vừa thấy thứ trong hộp liền thét chói tai đem hộp vứt ra ngoài.

Chiếc hộp lộc cộc lộc cộc "bò" trên mặt đất, cuối cùng ngừng dưới chân Thư Lộng Ảnh.

Nhìn sắc mặt Yên Hòa trắng bệch, Thư Lộng Ảnh ngắm nhìn chiếc hộp trên mặt đất: “Yên Hòa?”

Yên Hòa nuốt nước miếng một cái, thanh âm có chút phát run: “Đây ... là một con rết lớn……”

Con rết? Nhìn Yên Hòa sợ tới mức hoa dung thất sắc, Thư Lộng Ảnh không khỏi bội phục với kỹ năng diễn xuất của Yên Hòa, nàng vốn là cao thủ dụng độc sao có thể sợ một con rết chứ? Diễn cũng rất là chân thật.

Chỉ nghe chiếc hộp lạch cạch phát ra tiếng vang kéo tầm mắt của Thư Lộng Ảnh trở về, khe hở của chiếc hộp xuất hiện hai cái râu màu đỏ, sau đó là vô số khớp chân liền tiếp bò ra, con rết toàn thân đỏ như một khối huyết ngọc, hai cái râu to lớn thô dài song song ngoe nguẩy!

Đệt, còn có con rết màu đỏ!

Thư Lộng Ảnh cảm thấy sống lưng lành lạnh, nhanh tay nhanh mắt với lấy một khúc than đang cháy bên ghế quý phi hướng về con rết đang bò đến, nhưng con rết này cứng rắn như đá, y dùng sức chọc đến cỡ nào cũng không làm nó bị mảy may thương tích, thân mình dài nửa thước cong lên vặn vẹo phát ra âm thanh "chi chi".

Bộ dáng cùng thanh âm đều làm người ta sởn tóc gáy.

Nhớ tới nguyên tác, Thư Lộng Ảnh rất nhanh nhận ra con rết quái dị này, đây chính là con rết đã từng xuất hiện trong 《Thần Nguyệt》 ,hỏa ngô công*!

(*Ngô công là rết đó mọi người, mình cũng không biết nên kêu là hỏa rết, rết lửa hay gì gì cho hợp nữa nên để theo hán việt luôn)

Ngăn chặn kinh dị trong lòng, Thư Lộng Ảnh hỏi: “Cổ quản gia, đây là rết chủng loại gì mà lại có màu đỏ a?”

Cổ Khánh lắc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng vị đại phu kia có nói qua, con rết này là vật chí dương, dùng để ngâm rượu thuốc, đối với triệu chứng sợ lạnh của Thư công tử hẳn là có tác dụng.”

Nói xong, giúp Thư Lộng Ảnh đem con rết thả vào trong hộp, liền cáo từ.

Thư Lộng Ảnh đem Yên Hòa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch đuổi ra ngoài, cầm cái hộp chứa con rết quái dị kia không biết là có nên cười to ba tiếng hay không!

Cổ Khánh này, thật lao lực!

Trong nguyên tác《Thần Nguyệt》, Tần Phong sau này sẽ sở hữu ba loại thần vật, trong đó có con hỏa ngô công này.

Nó là vương của tất cả các loại độc, bị nó cắn một cái, phỏng chừng không đến một canh giờ liền sẽ nổ tan xác mà chết, thập phần đáng sợ. Hơn nữa nó còn cực kỳ hiếm thấy, không ít người không nhận ra đây là thứ gì, nên thường xuyên bị trúng chiêu.

Sau này Tần Phong là dùng thứ này gϊếŧ không biết bao nhiêu người, hung danh của con hỏa ngô công này mới ở trên giang hồ truyền khai, nhưng muốn sử dụng nó thì phải biết điểm mấu chốt, mà Tần Phong cũng là trong lúc vô tình phát hiện ra, thế gian không người nào biết.

Con rết này mỗi đêm trăng tròn cũng sẽ giống con người, thân thể lớn lên rồi lột xác, sau khi lột xác thì để lại một khối da tựa như huyết ngọc, là thần dược có thể giải bách độc!

Hiện tại hệ thống còn chưa khôi phục, y lại muốn tạm thời dựa vào con rết này đi hoàn thành cốt truyện, không sợ bất cứ ám chiêu độc vật gì, có thứ này rồi liền an tâm đi làm nhiệm vụ a.

Đáng tiếc Cổ Khánh lại không biết thứ này có tác dụng gì a.

Bởi vì con hỏa ngô công này là độc vương, nó có mặt ở nơi nào độc vật ở nơi đó sẽ nôn nóng bạo động.

Cổ Khánh chính là chỉ biết được điểm này, muốn nhờ rết độc thông qua tay y dọa sợ đám rắn trong xà trì chạy mất, hoặc là còn có tâm ý âm hiểm khác, hy vọng y bị con rết này cắn bị thương, sau đó là chết vì độc tính.

Y cảm thấy thật tiện nghi khi đã biết trước nguyên tác a.

Sở dĩ Tần Phong có thể sở hữu được con rết độc này có khả năng là từ Cổ Khánh mà biết được, bất quá khoảng cách mà con hỏa ngô công này xuất hiện còn rất lâu.

Lúc A Oản trở về thì đã là chạng vạng, nàng mang về một đống lớn than, Thư Lộng Ảnh cũng được lò sưởi ấm áp như ý nguyện.

Dù sao giờ cũng đang là mùa hè nên dù là trời mưa thì cũng không mát được bao nhiêu, phòng y lại đốt bếp lò, làm cho toàn bộ người trong phòng bị nóng đến hít thở không thông.

Những người hầu khác đều không chịu nổi nóng nên đã lui xuống. Chỉ để lại A Oản mặt vô biểu tình đứng cạnh bếp lò châm lửa.

Thư Lộng Ảnh trên người cuối cùng cũng có cảm giác ấm áp một ít, chơi đùa với cái hộp có rết độc đến tâm tình cực hảo hỏi: “Hiện tại là ngày mấy? Khi nào mới tới trăng tròn?”

A Oản mặt vô biểu tình trả lời: “Mười hai ngày nữa là ngày trăng tròn.”

Mười hai ngày? Xem ra là còn lâu lắm mới có được thần dược giải bách độc, Thư Lộng Ảnh có chút thất vọng, đem hỏa ngô công thu về, cầm lấy quyển "Chu Du Chí" bị mình ném sang một bên tiếp tục lật xem: “Khi nào mới tới trận so đấu, không lâu nữa đi?”

A Oản gật đầu: “Ba ngày sau.”

Thư Lộng Ảnh tạch lưỡi, niềm vui khi có được hỏa ngô công nháy mắt tiêu tán.

Ba ngày sau, y liền phải đấu với Tần Phong, thật là đau đớn a……