Nhị Trọng Ảnh

Chương 4: Hoa lệ sau lưng là nước mắt

“ Nguyệt Hoa Trọng Ảnh !”

Thiếu niên thanh lãnh đi đến.

Nháy mắt.

Ngân quang bạo trướng, cả người Thư Phong đều bao phủ bởi ngân quang trong giống như tiên nhân, y phiêu nhiên sạch sẽ cùng máu tươi văng khắp đại điện không hòa hợp.

Không khí toàn bộ đại điện đều trở nên sền sệt.

Tất cả mọi người cảm giác ngực bởi vì hít thở không thông mà có khuynh hướng trở nên đau đớn, nội lực giống như nước chảy, biến mất đi.

“Thiếu chủ!” Người vốn dĩ đã tuyệt vọng buông bỏ chợt mừng rỡ như điên, cao giọng hô to.

Bọn họ nghĩ rằng đêm nay, Thần Nguyệt Giáo không còn là nơi bọn họ dung thân.

Vốn dĩ tính toán liều chết một trận, chẳng sợ bảo hộ không được thiếu chủ cũng muốn làm đối phương máu chảy nhiều một chút.

Không ngờ, thiếu chủ vốn võ công bình thường thế nhưng xuất kỳ bất ý* phản kích.

(*Xuất kỳ bất ý: hành động bất ngờ ngoài dự liệu của người khác.)

Mà tả hộ pháp cùng lão thần khắp nơi và Thi trưởng lão sắc mặt đều thay đổi.

Có người thất thanh hô to:“ Không có khả năng, Thư Lộng Ảnh như thế nào có tuyệt thế thần công thất truyền đã lâu, Nguyệt Hoa Trọng Ảnh!!"

Nguyệt Hoa Trọng Ảnh là võ lâm bí tịch bị thất truyền trong truyền thuyết .

Người luyện thành Nguyệt Hoa Trọng Ảnh, có thể đi vào giấc mộng dệt mộng, tạo ra ảo cảnh.

Hơn nữa người nhập ảo cảnh nội lực hoàn toàn biến mất, nếu như không may sẽ trực tiếp chết trong ảo cảnh.

Một giọt máu cũng không rơi xuống, ưu nhã mà đáng sợ.

Tả hộ pháp chịu đựng đầu óc choáng váng, hô to: “Toàn bộ nhắm mắt lại, không được rơi vào ảo cảnh!”

Chính là đã muộn, không ít người ánh mắt đăm đăm, biểu tình dại ra.

Người không rơi vào ảo cảnh có thể nhìn thấy, tay Thư Lộng Ảnh được vô số sợi ngân quang quấn lấy, ngón tay trắng nõn có quy luật đong đưa.

Đúng là đang dệt ra ảo cảnh.

Đầu tả hộ pháp choáng váng, không gian mơ hồ biến thành một địa phương quỷ dị.

Là một bờ sông, chung quanh bao phủ ánh đèn màu đỏ rượu, gian phòng hình dáng kỳ quái.

Còn có các hộp sắt nhanh nhanh phóng qua.

Nơi xa, đại tháp cao ngất trong mây, trên đỉnh một quả cầu.

Không gian mơ hồ, vọng vọng tiếng nhạc: Sóng ồ ạt!! Sóng chảy xiết!! Sông nước vạn lý cuồn cuộn chảy mãi không ngừng*———"

(* lời bài hát "Bến Thượng Hải")

Đây là nơi quỷ quái gì?!

Đột nhiên, một chiếc lamborghini dừng lại tạo thành đường cong xinh đẹp, mang theo âm thanh của động cơ, vô cùng lãnh khốc ngừng trước mặt tả hộ pháp.

“Ca——” một tiếng.

Giày da thật dày, quần tây thẳng tắp, nam nhân mang kính râm cuồng quyến bước ra.

Tao nhã vô cùng tháo kính râm xuống.

Đôi mắt đào hoa mê người, mũi thẳng, môi mỏng.

Là Thư Phong đã bị điện giật chết ở phòng bếp...

Lúc này trong đầu Thư Phong đang cùng hệ thống Bạch Miêu mắng nhau.

“Tạo chính là cái thứ gì? Bến Thượng Hải!! Thần công phiêu nhiên như vậy, thế nhưng lại tạo ra Bến Thượng Hải dở như vậy!” Hệ thống Bạch Miêu che mặt mắng to, thần công thế mà bị chà đạp như vậy.

“Lúc này là phú nhị đại a, phú nhị đại! Ngươi hiểu cái con khỉ gì?” Thư Phong không cam lòng yếu thế, dám xem thường phú nhị đại, đây là nhân sĩ trong xã hội thượng lưu!

Tả hộ pháp có điểm mờ mịt.

Nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, nhấc tay huy kiếm, đem trường kiếm đặt trên yết hầu Thư Phong, hung tợn uy hϊếp: “Ngươi là Thư Lộng Ảnh? Không cần giả thần giả quỷ, mau tiêu trừ ảo cảnh. Nếu ngươi biết điều mà thu hồi Nguyệt Hoa Trọng Ảnh, ta có thể cho ngươi một con đường sống!”

Thư Phong nhướng mày, thế mà không sợ hãi?

Bị kiếm khống chế, Thư Phong mắt cũng chưa chớp một cái, thực bình tĩnh móc ra một cây gậy đen nhánh.

“Ngươi biết đây là cái gì không?” Thư Phong thưởng thức ngắm cây gậy đen, đối tả hộ pháp hỏi.

Trong ảo cảnh, thanh âm Thư Phong thực nhẹ thực nhẹ, phảng phất như từ trên chín tầng mây truyền đến.

Tả hộ pháp không tự chủ được trả lời: “Không biết……”

Chỉ thấy Thư Phong hừ lạnh một tiếng, sau đó sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên giơ cây gậy lên, đánh với tả hộ pháp.

“Loảng xoảng!!”

“Yakuza* chuyên dùng côn sắt! Ngươi ngu dốt a!”

(*yakuza: một trong những tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới.)

Hệ thống Bạch Miêu tỏ vẻ không nỡ nhìn thẳng.

Tả hộ pháp trong ảo cảnh bị một cây gậy đánh vỡ đầu chảy máu.

Mà ở trên đại điện, tả hộ pháp chỉ là ngã xuống đất không dậy nổi, mạch tượng dần dần yếu đi, sau đó chính là hơi thở...

Sau khi xử lý tả hộ pháp Thư Phong cũng dừng động tác dệt ảo cảnh, khuôn mặt nhỏ vốn đã khôi phục huyết sắc nay lại tái nhợt.

Thấp giọng thở gấp.

Rốt cuộc đây chỉ là một hài nhi mười hai tuổi, có thể đem toàn bộ người ở đại điện đánh ngã đã không tồi.

Không lâu sau, một số người từ ảo cảnh tỉnh lại.

Không bị Thư Phong gϊếŧ chết đều là bộ hạ của Thư Thiên Hữu, cũng là những người hôm nay liều chết bảo hộ Thư Lộng Ảnh.

Mà những kẻ có ý đồ gϊếŧ Thư Lộng Ảnh, toàn bộ đều ngã trên đại điện bạch ngọc, vô thanh vô tức, đều chết trong ảo cảnh mà Thư Phong vì họ dệt ra.

Hữu hộ pháp cũng thanh tỉnh đi đến, kéo cả người toàn vết thương chậm đến bên người Thư Phong.

Hắn chính là người lúc thấy Thư Lộng Ảnh ở đại điện xuất ra Nguyệt Hoa Trọng Ảnh, kích động hô to thiếu chủ, thủ hạ trung thành.

“Thiếu chủ, ngươi không sao chứ?” Thấy Thư Phong khuôn mặt nhỏ tái nhợt, hữu hộ pháp lo lắng hỏi.

Thư Phong lắc đầu, ngoài miệng mỉm cười: “Ngươi là hữu hộ pháp đi, tên gọi là gì?”

Vừa rồi ở trong ảo cảnh, biết được nam nhân này là hữu hộ pháp Thần Nguyệt Giáo.

Võ công so với  tả hộ pháp tốt hơn nhiều, nhưng bởi vì bị người bao vây tiêu trừ, vô pháp thoát thân đi cứu Thư Lộng Ảnh.

Nghĩ đến trong ảo cảnh, một đại nam nhân khóc đến rối tinh rối mù, Thư Phong liền cảm thấy buồn cười.

Nhưng vừa nhớ tới Thư Mặc đã chết đi, lại cười không nổi.

“Thuộc hạ Ngự Phi Vũ.”

“Đi, Ngự Phi Vũ, sự tình nơi này liền giao cho ngươi, còn có đem tiểu hài tử đã cứu ta hảo hảo an táng……”

Thư Phong nhìn thiểu mập mạp đã chết lâu ngày, hai mắt đột nhiên tối đen hôn mê……

Thư Phong không biết, thời điểm y hôn mê, đại danh của y đã truyền lưu khắp nơi trên giang hồ.

Mọi người đều nói chuyện này đến say sưa.

Thiếu chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh tại thời điểm nguy cơ tứ phía, hổ khu nhất chấn*, sử dụng thần công Nguyệt Hoa Trọng Ảnh đã thất truyền từ lâu.

(*Hổ khu nhất chấn: ý chỉ sự giật mình chấn động)

Trừ bỏ cái đầu của Thi trưởng lão, Thi Khuyết, không ai sống sót.

Mà thế lực Thần Nguyệt Giáo nguyên bản ngo ngoe rục rịch cũng không thể không một lần nữa suy nghĩ một chút.

Lúc Thư Phong tỉnh lại, đập vào mắt đó căn phòng xa hoa đến cực điểm.

Bạch Miêu hệ thống lên tiếng: “Ký chủ, ngươi rốt cuộc tỉnh lại!"

Thư Phong cảm giác trên cổ mình nóng lên, ngọc bội Tàn Nguyệt đỏ sậm lóe lên ánh sáng, không trung chợt hiện ra một quả cầu lông trắng.

“Ân, ta hiện tại là ở phòng Thư Lộng Ảnh?” Thư Phong đứng dậy, phát hiện quần áo của mình cũng bị thay đổi, không chật vật như lúc trước.

“Đúng." Biến thành hồ ly hệ thống cực kỳ ngạo kiều, đầu ngưỡng cao cao, “Hiện tại ngươi đã là Thư Lộng Ảnh, ngươi mau thích ứng thân phận mới này đi."

“Thư Lộng Ảnh thì Thư Lộng Ảnh.” Thư Phong, nga, không, hiện tại nên gọi là Thư Lộng Ảnh.

Thư Lộng Ảnh bắt đầu đánh giá căn phòng này, tấm tắc kinh ngạc cảm thán.

Làm một thiếu chủ giáo phái giang hồ, tuy rằng võ công chẳng ra gì, quyền lực chẳng ra gì, nhưng nơi ở vật chất đồ vật đều là cực hảo.

Một cái giường có thể đủ bảy tám người ngủ, hơn nữa cách trang trí không phải bình thường.

Thư Lộng Ảnh còn phát hiện phòng này có một cái hồ suối nước nóng thật lớn, bên cạnh còn có một số loài hoa không biết tên, thập phần dễ ngửi.

Cánh hoa cực dễ bóc ra, ngã vào trong hồ, toàn bộ suối nước nóng trong suốt đều tản ra thanh hương nhàn nhạt.

Thổ hào a, thổ hào.

Thư Phong lập tức cảm thấy chính mình trước kia cùng thiếu chủ này so sánh quả thực không là gì.

Thư Phong kinh ngạc cảm thán: “Xem ra xuyên cũng không phải không tốt, cứ xa hoa lãng phí như trước kia ta không cần nghĩ ngợi.”

Bạch Miêu nhàm chán dùng móng vuốt gãi ngứa, bộ dáng thấy nhiều rồi: “Chỉ cần ngươi hảo hảo duy trì tình tiết lịch sử thế giới này, cả đời xa hoa lãng phí đều được.”

Thư Lộng Ảnh gật gật đầu: “Yêu cầu ta làm như thế nào?

Thư Lộng Ảnh căn bản không phải người có sức ảnh hưởng trong《Thần Nguyệt》, chỉ cần y không đi quấy nhiễu một vài tình tiết là được.

Nhưng cố tình nhân vật chủ chốt Thư Mặc vì y mà chết, cho nên Thư Lộng Ảnh phải thay thế Thư Mặc hoàn thành trách nhiệm.

“Ngươi hảo hảo hồi tưởng Thư Mặc giao phong với nam chính Tần Phong thế nào, đến khi đó chỉ cần giả dạng không sai biệt lắm thì được rồi.” hồ ly Bạch Miêu nói, “Hiện tại ngươi chỉ cần giúp nam chính chỉnh đốn Thần Nguyệt Giáo, chờ sau này hắn trở lại kế thừa nói không chừng sẽ hảo hảo đối đãi ngươi……”

Thư Lộng Ảnh nghe xong, giật giật khóe miệng, đây là muốn y mệt chết mệt sống làm áo cưới cho nam chính?

Thư Lộng Ảnh cúi đầu trầm tư, hồi tưởng cuộc đời nam chính.

Bởi vì thực thích tiểu thuyết《Thần Nguyệt》, Thư Lộng Ảnh nhớ rất rõ tình tiết.

《Thần Nguyệt》 kể về một nam chính có thân phận cao quý, vô tình lưu lạc nhân gian, sau đó cơ duyên xảo hợp khôi phục thân phận, thuận tiện bình định giang hồ.

Lúc ấy y đối quyển sách này đánh giá: thật là một xã hội xem trọng thế lực.

Không thể không phân tích các thế lực giang hồ một chút.

Thần Nguyệt Giáo chính là giáo phái lớn mạnh nhất trong giang hồ.

Nhưng bởi vì Thần Nguyệt Giáo giáo chủ đột nhiên mất tích nhiều năm, làm cho các thế lực trong Thần Nguyệt Giáo không ổn.

Địa vị Thần Nguyệt Giáo trong giang hồ bắt đầu lung lay.

Sau đó một ít thế lực bên ngoài của giáo cũng ngo ngoe rục rịch, chạy tới tứ đại gia tộc.

Phân biệt là Cổ gia, Mục gia, Lôi gia, Hải gia.

Các thế gia cùng chia năm xẻ bảy Thần Nguyệt Giáo cho nhau khống chế.

Tạo nên yên bình giả dối ngắn ngủi.

Lúc Thư Lộng Ảnh xuyên tới chính là thời điểm các thế lực Thần Nguyệt Giáo bắt đầu phản động.

Trong tiểu thuyết có sơ lược, nói Thi trưởng lão cầm đầu thế lực phản động huyết tẩy Thần Nguyệt Điện, thế lực của giáo chủ trong một ngày hoàn toàn bị hủy.

Thi trưởng lão chạy thoát, trong tiểu thuyết chính là an toàn củng cố phát triển thế lực, nhiều lần cùng nam chính giao phong.

Cho nên đêm đó, Thư Lộng Ảnh mới cố ý làm lão chạy thoát.

Thay thế Thư Mặc là đủ rồi, lại thay thế thêm một lão già……

Xin lỗi, y tuy rằng thực ưu tú, nhưng thật sự không cường đại như vậy.