Lâm Kiều Kiều nằm xụi lơ trong người ba chồng, thở gấp từng ngụm, vυ' lớn bị tay ông nắn bóp.
“Sao phun nhiều nước vậy hả? Sợ người khác không biết con bị thao trên thuyền sao?”
Trương Quốc Dương đỡ cô lên, lật người cô lại buộc cô phải tựa vào tay vịn bên cửa sổ, thân mình hơi cong, mông chu lên.
Vừa rồi gậy thịt bị rút ra làm Lâm Kiều KIều thấy ngứa ngáy trống rỗng, bây giờ lại bị ba chồng cắm vào lần nữa khiến cô no đủ thỏa mãn.
Lâm Kiều lắc lắc mông nhỏ, sờ soạng côn ŧᏂịŧ đang cắm mình.
“Tiểu yêu tinh càng ngày càng dâʍ đãиɠ, ngậm chặt gậy thịt như vậy. Ngày nào cũng cho co ăn no, mệt chết.”
“Lão sắc lang, được tiện nghi còn khoe mẽ, không ai ép ba.”
“Ba háo sắc, nhưng may mắn lắm mới cắm được con dâu”
Ông đỡ eo cô, dùng sức đĩnh về phía trước, gậy thịt thuận lợi trượt vào âʍ ɦộ, tốc độ cắm rút khá nhanh làm Lâm Kiều Kiều không đứng vững được.
Không đợi cô ổn định thân mình, gậy thịt ông vẫn tiếp tục xâm nhập càng sâu, đào ra một lượng mật dịch.
“Ba…Quá nhanh….Con không chịu nỗi…”
Thuyền nhỏ bởi vì động tác kịch liệt của hai người mà lắc lư càng mạnh, âm thanh giao hợp còn khiến người ta xúc động hơn cả thôi tình dược.
Nếu có ai đứng gần thuyền nhỏ, sẽ biết rõ hai người đang hoan ái, nhưng không thể tưởng tượng được thân phận giữa cả hai kinh thiên động địa tới mức nào.
“Kiều Kiều, thoải mái không? Ba thì sướиɠ gần chết…Muốn bắn….”
Trương Quốc Dương gầm nhẹ một tiếng, lúc cảm nhận được mình sắp bắn, ông liền đưa gậy thịt vào tử ©υиɠ của con dâu, qυყ đầυ vừa tiến vào đã phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt. Tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng trả lại lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.
Lâm Kiều Kiều không có sức đứng vững, bị ba chồng ôm lên người ông, gậy thịt bị rút ra khiến hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra khiến hạ thân hai người nhão nhão dính dính.
Trương Quốc Dương lấy ra khăn giấy và túi giấy ướt từ ba lô, nhẹ nhàng lau thân thể cô.
Ông không biết mình bắn nhiều đến cỡ nào, nên vừa lau vừa xem xét, xem một hồi gây thịt ông lại cứng.
Lâm Kiều Kiều thấy được thì bật cười.
Tiếng cười kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trương Quốc Dương, ông lấy khăn tắm trải lên mặt khoang thuyền, nằm xoài xuống, rồi ấn cô lên người mình, kề gậy thịt ngay sát tiểu huyệt dứt khoát thọc vào.
“Nhẹ thôi…..Lão hư hỏng.. Muốn thọc chết con..”
“Huyệt của con bị ba cắm mấy tháng mà vẫn chặt lắm, để ba làm con sướиɠ.”
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Kiều Kiều hồng thuận, đôi tay đưa một khỏa tròn trịa đến bên miệng ba chồng. Trương Quốc Dương ngậm lấy, vừa ngậm vυ' vừa cắm huyệt. Nghĩ thầm khi nào con dâu sinh con, lúc đó ông có sữa để uống.
“….Ưm…Chậm..”
Thuyền nhỏ lay động đảo loạn hồ nước phía dưới, nước gợn lân lân, đáy thuyền bị nước trong hồ đánh vào. Khi nãy một người ngồi một người đứng nên không có cảm giác rõ ràng như bậy giờ.
Lâm Kiều Kiều nằm trên tấm ván gỗ, cảm nhận được thuyền nhỏ bập bềnh theo nước, còn có tiểu huyệt bị lão gậy thịt cắm rút.
Một cơn gió đột ngột thổi qua cửa sổ, tấm màng khẽ nâng lên, bên ngoài còn có tiếng côn trùng kêu vang.
Cô nhắm mắt lại, toàn thân cảm thụ được hết thảy, miệng nhỏ bật ra tiếng rêи ɾỉ động lòng người.
Đây hẳn là cảm giác phiêu đãng trên nước, nước chảy bèo trôi, không biết sắp sửa phiêu đang theo hướng nào.