Edit by Mon
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Kiều Kiều đỏ bừng, bật ra thanh âm kiều suyễn, đôi đầy đặn bị Binh Tử thưởng thức, đùi ngọc thẳng tắp bị ghì chặt. Binh Tử chôn gậy thịt vào giữa hai chân cô thọc vào rút ra.
“Em họ, em thật đẹp,...”
Hôm nay hắn uống không ít rượu nên mới nương theo men say mà to gan như vậy. Nhìn mỹ nhân dưới thân, thật tiếc là không thể cắm vào cái động mất hồn kia.
Vừa rồi hắn đã xem qua, Lâm Kiều Kiều không nói dối, cô thật sự đến kỳ kinh nguyệt. Tuy mơ ước cô đã lâu, nhưng cũng không làm ra chuyện ‘tắm máu chiến đấu hăng hái’, chỉ có thể nương nhờ hai chân cho đỡ thèm.
Lâm Kiều Kiều có cảm giác cơ thể cô ngày một mẫn cảm, du͙© vọиɠ trong kỳ kinh nguyệt cũng mãnh liệt giống hệt như mọi ngày.
Nhưng cô cố cắn chặt môi để không bật ra tiếng động, thầm mong cho người đàn ông này nhanh lên một chút.
Cô và ba chồng làʍ t̠ìиɦ chẳng qua là bởi vì lâu ngày sinh tình. Ngoài ra, ba chồng luôn cẩn thận chăm sóc cô. Cho nên, mỗi lần hoan ái cùng ông, cả thể xác và tinh thần đều sung sướиɠ.
Hiện tại bị cưỡng bách, thân thể cũng có phản ứng, nhưng tâm lý lại không thể chấp nhận.
Nếu ‘bà dì’ không đến, Binh Tử có thể cắm vào, khi đó cô sẽ liều mạng phản kháng, hậu quả là tất cả mọi người trong thôn đều biết.
Đương nhiên bây giờ cũng đủ ghê tởm, nhưng còn chưa tới nỗi. Cô không muốn Trương gia trở thành đề tài cho người ta bàn tán.
Binh Tử không biết Lâm Kiều Kiều đang nghĩ gì. Hắn thật phấn khởi, cũng rất hưởng thụ. Cơ thể cô thật mềm, đặc biệt là hai khỏa bồng đào làm hắn yêu thích không buông tay.
Đây là vợ của em họ mà hắn chăm sóc từ nhỏ, kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến thời gian chịu đựng ngắn hơn rất nhiều, mười mấy phút sau đã bắn.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên qυầи ɭóŧ của Lâm Kiều Kiều. Sau khi bắn xong, Binh Tử tỉnh táo hơn nhiều, hắn xấu hổ mặc quần áo rời đi.
Lâm Kiều Kiều vào toilet cởϊ qυầи lót, sau đó ngâm mình trong bồn tắm, tắm rửa, thay quần áo, rồi đi xem ba chồng.
Trương Quốc Dương ngủ rất sâu, không biết con dâu vừa trải qua chuyện gì.
Đã hai lần bị đàn ông cưỡng bách, cô không khỏi ão não, muốn những chuyện tương tự sẽ phát sinh.
Lâm Kiều Kiều nghĩ đến hoa thất sắc, vươn cánh tay lên, dây đằng màu xanh lục cùng một đóa hoa lớn bỗng hiện lên, khẽ lay động trên cánh tay cô.
Cô nhìn hoa thất sắc.
Hoa nhỏ, nếu ngươi có thể giúp ta thì tốt rồi.
Hoa thất sắc đương nhiên không trả lời cô, nhưng nó rắc từng hạt bụi.
Lâm Kiều Kiều cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, rồi xuất hiện ảo giác. Cô thấy Trương Quốc Dương đột nhiên tỉnh dậy, đè cô dưới thân, hai người tiến hành giao hợp.
Chỉ chốc lát cô đã tỉnh táo, nhìn bốn phía thấy ba chồng còn nằm trên giường, bản thân cô còn mặc quần áo.
Lúc nãy sau khi trúng bột phấn, cô đã bị ảo giác, mà ảo giác này chắc hẳn dựa theo suy nghĩ trong lòng cô.
Hoa nhỏ, sau này ngươi có thể giúp ta được không?
Đóa hoa lớn dùng sức gật đầu. Lâm Kiều Kiều vui vẻ sờ cánh hoa, bông hoa khẽ động rồi biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.