Tác Giả : Hoa Sắc Mãn Kinh
Edit : Alice.T
--o0o--
[ Nụ Hôn Của Đao Phủ ]
Người giấy kia nhào tới bên mình Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi lôi chúng nó tới lò hỏa táng, người giấy da người Hứa Chỉ Tượng oán độc nhìn chằm chằm vào Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, phát ra tiếng gào thét mơ hồ, giống như đang nói "ai cũng đừng nghĩ có thể sống"!
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm đều cả kinh, không ngờ rằng Hứa Chỉ Tượng sau khi chết âm hồn cũng bám lên trên người giấy da người của mình, nhưng ngẫm nghĩ lại cũng thấy chuyện này bình thường. Dù sao Hứa Chỉ Tượng cũng giống như Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi đều là bị lột da người lúc sống để làm người giấy, kí hình ở trên đó là chuyện khá đơn giản.
Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm phản ứng nhanh chóng, hai người túm lấy hai đứa bé, đấu sức với Hứa Chỉ Tượng.
Hứa Chỉ Tượng không có động thủ với Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm, là bởi vì ông ta hiểu rõ rằng mình rất có thể không hại chết được bọn họ còn để hai đứa bé chạy thoát, nhưng ông ta chỉ cần tóm lấy hai đứa bé ném vào trong lò hỏa táng. Linh ngẫu mở đường cho Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm chìm nghỉm, thì bọn họ cũng sẽ chết thảm trong nhà hỏa táng.
Hứa Chỉ Tượng tính toán mọi thứ rõ ràng, oán hận bị thiêu sống khiến ông ta bám lên trên người giấy, sức còn lớn vô cùng, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm cũng bị liên lụy kéo về phía lò hỏa táng.
Mắt thấy Hứa Chỉ Tượng lập tức muốn vứt hai đứa bé vào trong đó Lục Phi Trầm quyết định thật nhanh buông Dư Khang Ngọc ra, đổi thành ôm lấy người giấy của Hứa Chỉ Tượng kéo ông ta tống vào trong lò hỏa táng!
Người giấy Hứa Chỉ Tượng tuy rằng sức lớn vô cùng, nhưng bản thể của ông ta lại chỉ là một tấm da người, dễ dàng bị Lục Phi Trầm nhét vào trong lò hỏa táng.
Hứa Chỉ Tượng gào thét một tiếng, ông ta không chịu buông Dư Khang Ngọc, nhưng vì để ngăn cản Lục Phi Trầm, ông ta dưới hoàn cảnh bất đắc dĩ phải buông lỏng bàn tay đang tóm lấy Dư Tú Nhi. Sở Dương Băng ôm lấy Dư Tú Nhi lảo đảo hai bước, ngã ngồi trên mặt đất.
Sau khi Hứa Chỉ Tượng buông Dư Tú Nhi ra, một bàn tay nhét Dư Khang Ngọc vào trong lò hỏa táng, cái tay không kia thì nắm chặt lấy mép lò hỏa táng, gào thét không chịu vào trong. Dư Khang Ngọc bị nhét vào trong lò hỏa táng sao chịu bỏ cuộc, nó cũng là người giấy da người, nếu đã vào trong lò hỏa táng, nó liền dứt khoát lôi Hứa Chỉ Tượng cùng đi vào trong lửa hung với nó !
Hứa Chỉ Tượng bị Dư Khang Ngọc túm lấy không ngừng kéo vào trong lò hỏa táng, có lẽ cũng hiểu rõ mình khó thoát khỏi một kiếp này, ông ta gào thét một tiếng thả cái tay đang nắm lấy mép lò hỏa táng ra, đến lượt túm lấy Lục Phi Trầm ! Muốn chết ! Ông ta cũng phải bắt Lục Phi Trầm chết chung !
"Lục Phi Trầm !" Sở Dương Băng thả Dư Tú Nhi ra bò ngã lăn lộn bắt lấy Lục Phi Trầm kéo hắn ra ngoài.
Sở Dương Băng kéo Lục Phi Trầm, nhưng Dư Khang Ngọc kéo Hứa Chỉ Tượng, Hứa Chỉ Tượng lại kéo Lục Phi Trầm, sức lực của cậu không thể chống lại được sức mạnh của hai người giấy da người kia.
Lửa cháy hừng hực nuốt sống cơ thể nhỏ xíu của Dư Khang Ngọc, ngay sau đó nuốt sống hai chân của Hứa Chỉ Tượng, Hứa Chỉ Tượng hét lớn một tiếng bỗng nhiên kéo Lục Phi Trầm vào trong !
Lục Phi Trầm ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười tái nhợt với Sở Dương Băng, nói : "Buông ra đi, cậu và Dư Tú Nhi đi mau! Phải bình an sống sót !"
"Anh thúi lắm !" Người Sở Dương Băng cũng bị kéo đến trước lò hỏa táng, hai chân cậu chống ở mép lò hỏa táng, dùng hết sức lực toàn thân muốn lôi Lục Phi Trầm ra ngoài !
"Lục Phi Trầm ! "
Lục Phi Trầm bị kéo vào trong lò hỏa táng, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Dương Băng, trong đôi mắt hiếm khi biểu đạt ý kiến của người kia chứa đầy phẫn nộ kinh hãi và đau xót, trên cổ nổi gân xanh, dùng hết sức lực muốn kéo hắn ra ngoài.
"Lục Phi Trầm !" Sở Dương Băng giận dữ gọi tên hắn, không cho phép hắn từ bỏ mạng sống của mình như vậy.
Nhưng Lục Phi Trầm hiểu rất rõ, ngọn lửa này rất nhanh sẽ lan khắp người mình, cho dù lúc này hắn được kéo ra ngoài rồi dập tắt lửa cháy trên đùi, bị thương đến mức này hắn cũng không thể sống tới cuối cùng trong câu chuyện. Hắn sống sót như thế này, Sở Dương Băng mang theo hắn cũng không chắc có thể chạy ra khỏi nhà hỏa táng, hắn sẽ chỉ là gánh nặng của Sở Dương Băng.
"Buông tay !" Lục Phi Trầm cố kìm nén tiếng hét vào trong cổ họng, một câu này gần như là từ trong kẽ răng nghiến ra.
"Không ! Tôi không thể bỏ anh được ! Tôi cũng không cho phép anh bỏ cuộc !" Sở Dương Băng cũng không phát hiện khi mình nói ra những lời này có bao nhiêu tuyệt vọng, cậu rất rõ rằng Lục Phi Trầm không sống được, nhưng cậu lại quật cường không muốn từ bỏ.
"Cậu muốn để tôi chết uổng ở chỗ này à?" Lục Phi Trầm nói : "Tôi không phải hy sinh vì cậu, chỉ là làm như vậy tính khả năng sống sót mới lớn nhất ! Đi ! Đừng làm tôi cảm thấy mình chết uổng !"
Đối mặt với đau đớn và cái chết, hai mắt của Lục Phi Trầm lại hoàn toàn bình tĩnh giống như trước đây, giống như đêm dài vĩnh hằng, như mặt hồ đóng băng, hắn rất tự nhiên tiếp nhận sự thật mình có thể bỏ mạng. Hứa Chỉ Tượng còn đang nắm lấy hắn dùng sức lực cuối cùng kéo hắn vào trong, sức nóng của ngọn lửa càng ngày càng rõ ràng.
Hắn dùng tất cả sức lực cuối cùng để giữ khuôn mặt bình tĩnh, nói với Sở Dương Băng : "Cậu không cứu được tôi, ở lại đây chỉ có chết, đi mau !"
Khuôn mặt của Lục Phi Trầm đã bởi vì đau đớn mà vặn vẹo lên, thống khổ bị lửa thiêu còn hơn tất cả mọi thứ, Sở Dương Băng không cần trải nghiệm cũng có thể tưởng tượng ra nỗi đau đớn đó như thế nào. Nhưng Lục Phi Trầm vẫn muốn hết sức duy trì sự bình tĩnh trên khuôn mặt mình, hắn nuốt xuống tất cả □□, thúc giục cậu đi mau.
Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?
Là muốn để cậu bớt do dự và cảm giác tội lỗi xoay người rời đi sao? Để cậu không phải nghe thấy tiếng hắn kêu đau đớn và xin tha thứ chịu đựng nỗi đau như sự thật mất lòng này sao?
Tại giây phút này Sở Dương Băng nhớ tới Maria, cô bé kia cũng như vậy, rõ ràng bị nhốt ở trong trinh nữ sắt chịu đựng đau đớn không thuộc về mình, lại còn muốn thông qua tiếng gào thét thảm thiết của mình thu hút sự chú ý của hầu gái bảo vệ cậu.
Nếu cậu không có cách nào cứu hắn, ít nhất phải cho hắn không cần trải qua sự tra tấn đau đớn trước khi chết.
Sở Dương Băng cắn chặt răng, nói : "Anh tự mình giữ một chút !"
Nói xong, cậu buông Lục Phi Trầm ra.
Lục Phi Trầm lấy tay mình giữ cửa lò, nhìn chăm chú vào Sở Dương Băng vòng ra đằng sau nhặt một cây móc sắt lên, cái này là được dùng để móc cái cáng trong lò ra khi hỏa táng xong.
Sở Dương Băng trở lại trước lò hỏa táng, cậu giơ móc sắt lên cao, Lục Phi Trầm lập tức biết cậu muốn làm cái gì.
Lục Phi Trầm khó khăn nở ra một nụ cười, nói : "Không suy xét cho tôi một nụ hôn trước khi chết sao?"
Sở Dương Băng đỏ mắt, tay giơ móc sắt cũng đang phát run, cậu bỗng nhiên cúi người hôn lên môi Lục Phi Trầm.
Lục Phi Trầm bỗng chốc sửng sốt, lập tức mở miệng cùng Sở Dương Băng hôn nhau.
Thay vì nói đó là một nụ hôn, chi bằng nói là cọ xác thân gần giữa dã thú. Bị răng đóng mở cấu xé làm xước môi nhau, mùi máu tươi lan ra ở trong hàm răng.
Đây là một nụ hôn hoàn toàn ngoài dự liệu của hai người, Lục Phi Trầm có lẽ chỉ nghĩ trước khi chết muốn đùa giỡn tên hung thủ giơ cao móc sắt này một chút, lại không ngờ rằng hung thủ sẽ đáp lại yêu cầu hoang đường của mình.
Thực ra Sở Dương không nghĩ tới bất cứ thứ gì, trong đầu cậu trống rỗng, Lục Phi Trầm nói như vậy, cậu đã theo bản năng làm như vậy, sau nụ hôn, sự phẫn nộ và đau khổ mới lấp đầy trong lòng cậu.
Đáng chết ! Tên khốn kiếp này ! Khốn nạn !
Hơn cả đau khổ chính là nỗi phẫn nộ không nói rõ được, cậu tức giận với Lục Phi Trầm vì muốn cậu làm ra cái hành vi tàn nhẫn như vậy, đây không phải tàn nhẫn với Lục Phi Trầm, mà là tàn nhẫn với Sở Dương Băng. Cậu phẫn nộ vì Lục Phi Trầm bỏ cậu mà đi, phẫn nộ vì để cậu về sau phải sống một mình. Cậu trút cơn phẫn nộ này vào giữa hai hàm răng, cắn môi Lục Phi Trầm đến máu chảy đầm đìa.
Sau khi cậu ghìm chết Rose đã cho Bá tước Cappadocia một đóa hoa hồng, trước khi gϊếŧ Lục Phi Trầm đã cho hắn một nụ hôn cắn xé đầy máu tanh.
Sở Dương Băng đứng thẳng dậy, giơ cao móc sắt sắc bén như thiên sứ giơ lên thanh kiếm xét xử.
Lục Phi Trầm nhắm mắt lại, bỗng nhiên nói : "Đừng sợ, đừng sợ...... Đây chỉ là một câu chuyện, mọi thứ đều sẽ trở lại từ đầu, tất cả đều sẽ bắt đầu lại một lần nữa......"
Sở Dương Băng không nghe thấy lời hắn nói, sau khi kết thúc nụ hôn kia, cậu không cho mình cơ hội do dự, cậu nhắm ngay huyệt thái dương của Lục Phi Trầm mạnh mẽ vung xuống !
Một cái, hai cái, móc sắt sắc bén xuyên thủng thái dương hắn, triệt để gϊếŧ chết Lục Phi Trầm.
Lục Phi Trầm mất đi sức chống cự bị tha vào trong lò hỏa táng, lửa lớn rất nhanh đã nuốt chửng hắn.
Từ lúc Hứa Chỉ Tượng bám lên trên người giấy da người, cho đến khi Lục Phi Trầm bị Sở Dương Băng nện chết, nói thì chậm, nhưng thực ra tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong chớp mắt.
Sở Dương Băng ném móc sắt xuống, không nhìn bộ dáng của Lục Phi Trầm nữa, mà là đi đến trước mặt Dư Tú Nhi, nói : "Bọn họ đều đã bị lò hỏa táng thiêu rồi, ta coi như là cứu ngươi, ngươi dẫn đường cho ta được không?"
Bé gái Dư Tú Nhi ngơ ngác nhìn lò hỏa táng, dường như còn không dám tin Dư Khang Ngọc bị kéo vào trong đó đốt thành tro.
Sở Dương Băng hạ giọng, nói : "Nếu ngươi không muốn dẫn đường cho ta, ta sẽ lôi ngươi vào lò hỏa táng luôn ! "
Dư Tú Nhi giật mình, xoay người chạy ra ngoài cửa, Sở Dương Băng thấy thế đuổi theo cô bé, cùng nó chạy ra ngoài.
Sở Dương Băng chạy theo Dư Tú Nhi qua một cái hành lang, lúc này những cái bóng hư ảo và xác chết đi đi lại lại kia mới dần dần mất hẳn không thấy nữa, Dư Tú Nhi dẫn Sở Dương Băng chạy ra bên ngoài.
Sau khi nguy hiểm được giải trừ, Sở Dương Băng bỗng nhiên giữ lấy Dư Tú Nhi, hỏi : "Ngươi có biết Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ ở đâu không? Chính là một người phụ nữ với một thiếu niên choai choai ấy !"
Khuôn mặt cười hi hi của Dư Tú Nhi nhìn chằm chằm vào Sở Dương Băng, Sở Dương Băng lại không hề sợ hãi.
Cuối cùng Dư Tú Nhi vẫn thỏa hiệp, đổi hướng dẫn Sở Dương Băng chạy, đợi đến khi Sở Dương Băng tìm được Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ, trên mặt đất tổng cộng có bốn cái xác nằm tứ tung.
Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ đều chết hết, bọn họ rõ ràng chết vì ngoại thương, mà hai cái xác khác lại chết rất kỳ quái. Xương cốt cả người bọn họ vỡ vụn, gần như biến thành hai vũng bùn nhão trên mặt đất, mùi máu tươi nồng đậm xông thẳng vào xoang mũi của Sở Dương Băng.
"Chị Nhu ? Gia Thụ ?"
Chết rồi? Hai người bọn họ cũng chết rồi?
Tại sao có thể như vậy?
Đại não của Sở Dương Băng hệt như bị sét đánh, cậu không ngờ ngay cả Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ cũng đã chết.
Sở Dương Băng hoảng hốt một chút, bỗng nhiên có một người đi tới sau lưng cậu.
Dư Tú Nhi cào tay của Sở Dương Băng một cái, Sở Dương Băng ngơ ngác nhìn qua, ngay tức thì bị dọa tới mức muốn mất ba hồn bảy vía.
Người đi tới chính là cái người ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt, nhưng lúc này trên khuôn mặt và trên làn da lộ ra bên ngoài của hắn đều là thi ban, rõ ràng đã không phải là người sống nữa.
Sở Dương Băng nhìn hắn, lại nhìn hai vũng thịt vụn ở dưới đất một cái, bỗng nhiên hiểu ra chúng nó chính là Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp.
Nếu Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp đã chết, vậy...... Chẳng lẽ lúc này trong nhà hỏa táng...... Chỉ còn có một mình cậu là còn sống?
Nhận thức này khiến Sở Dương Băng sởn cả tóc gáy, Dư Tú Nhi kéo kéo Sở Dương Băng bảo cậu đi mau, Sở Dương Băng cũng không dám ở lại, đi theo Dư Tú Nhi ra ngoài.
Sở Dương Băng và Dư Tú Nhi một đường chạy ra khỏi nhà hỏa táng, bên ngoài nhà hỏa táng vẫn là hắc ám dày đặc và tiền giấy khắp nơi trên đất như cũ.
Gió lạnh thổi qua, tiền giấy đầy đất tung bay, người giấy nhỏ Dư Tú Nhi cười "hi hi" đuổi theo tiền giấy màu trắng đang bay lên.
Dư Tú Nhi hình như chỉ biết cười "hi hi", bởi vì Hứa Chỉ Tượng chỉ vẽ cho tụi nó một cái khuôn mặt cười khoa trương.
Sở Dương Băng uể oải trên đất, chăm chú nhìn tiền giấy màu trắng tung bay, một mảnh ngỡ ngàng.
_________________alicettrucquan.wp.com
Tác giả có lời muốn nói :
Lục Phi Trầm logout, câu chuyện sẽ có diễn biến khác. Trong gợi ý có một câu "Cái chết, không phải kết thúc, mà là bắt đầu."
Alice.T : Xong câu chuyện này chắc phải dồn nhiều nhiều thời gian làm Quỷ Kí©ɧ ŧɧí©ɧ...