【Thừa dịp bé thỏ ngủ nên làm gì đây ta?, ngụy cưỡиɠ ɧϊếp play, thỏ con bị liếʍ đến tỉnh (*)】
(*) bản gốc tác giả để là "bị nướ© ŧıểυ xối đến tỉnh" nhưng trong chương này lại không đề cập đến nên tui mạn phép sửa lại.
Một đêm bình thường như bao ngày, Hạ Thần Diệp ôm thỏ cưng nhà mình say giấc ngủ, đột nhiên cảm nhận được một trận khô nóng không rõ ngọn nguồn.
Mỹ nam tóc vàng cau mày mở mắt, nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng cao vượt mức trung bình, khiến cho Bách Hành Chi cũng bị hâm nóng đến hừ hừ rêи ɾỉ, Hạ Thần Diệp khẽ rút cánh tay ra ngoài, cmn rốt cuộc cũng tìm ra chỗ nào không thích hợp rồi!
Tay của mình đâu?!
Hạ Thần Diệp kinh ngạc nhìn xuống, phát hiện thân thể của hắn cũng đâu mất dạng, chỉ có thể thấy được vết lõm trên giường cùng với cái qυầи ɭóŧ màu xám, Hạ Thần Diệp sực nhớ tới trước kia cũng có một đêm chẳng hiểu kiểu gì lại biến thành mèo, lập tức liền thông suốt, chắc lại là trò đùa quái ác của tác giả (Tác giả: lầm to)
Hạ Thần Diệp nhẹ nhàng xuống giường, đi đến trước tấm gương toàn thân, trong gương phản chiếu ngoại trừ một cái qυầи ɭóŧ, còn lại đều không thấy gì cả, Hạ Thần Diệp kéo một góc quần, qυầи ɭóŧ trong gương cũng bị kéo ra y chang, hắn buông tay, góc quần lại "Bốc" một tiếng bắn trở về.
Được nha, ngay lúc này, hắn đã biến thành người vô hình. Hạ Thần Diệp vui vẻ tiếp nhận sự thật, chợt quay đầu lại nhìn thấy người đẹp ngủ trên giường, trong đầu đã không còn ý nghĩ đơn giản chỉ ôm thỏ ngủ —— Hạ da^ʍ dê muốn chơi lớn một trận.
Hạ Thần Diệp cởϊ qυầи lót, bây giờ hắn đã trở nên hoàn toàn trong suốt, ngay cả hắn cũng không thể thấy bản thể của mình, trừ khi chạm vào nếu không sẽ không có ai phát hiện được. Hạ Thần Diệp nhẹ nhàng đi tới, quan sát bé thỏ ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường.
Cái chăn đắp trên người Bách Hành Chi bị chân cậu xốc lên, kẹp ở giữa đùi, lộ ra cặp mông to, quần chíp màu trắng ôm lấy bờ mông cực phẩm, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, làn da trơn mềm của cậu càng thêm trắng nõn, thoạt nhìn ngon miệng vô cùng. Hạ Thần Diệp hít sâu, kiềm chế lại luồng điện tê dại từ hạ bộ truyền đến, vươn tay, nhẹ nhàng thận trọng lật người Bách Hành Chi.
"Ưʍ...." Bách Hành Chi ngủ mơ khẽ rên một tiếng, đầu nghiêng về một bên vùi vào trong gối, hai tay buông thả hai bên sườn, bại lộ đầṳ ѵú nhỏ hồng cùng thân thể mềm mại ngay dưới con mắt Hạ háo sắc, hắn nuốt nước miếng cái ực, như biến thành một tên si hán vươn đầu ngón tay lướt nhẹ qua ngực Bách Hành Chi, hạt đậu nhỏ tức khắc dựng đứng đuổi theo hướng ngón tay, trong cổ họng bật lên tiếng nức nở yếu ớt.
Mẹ nó........ Bà xã nhà mình làm sao đáng yêu dữ vậy nè..... Hạ Thần Diệp xém xíu phụt máu mũi, lần nay hắn dứt khoát duỗi hai tay, tựa như hai cọng lông vũ nhẹ nhàng mơn trớn thân thể mẫn cảm của Bách Hành Chi, đôi lúc cố ý khẽ ấn lên hai đầṳ ѵú phấn nộn, ấn đến độ Bách Hành Chi đột nhiên ngửa đầu ra phía sau, tay vô thức muốn nắm lấy ga giường.
Hạ Thần Diệp cúi người, hai tay ấn bóp sườn eo Bách Hành Chi, đầu lưỡi vươn ra, từng chút một nhấm nhấp đầṳ ѵú, luân phiên trái phải cho đến khi hai quả anh đào nhỏ xinh đầm đìa ánh nước.
"Hừ a ~~~~~ ư~~~~~~ ư~~~~~" Bách Hành Chi nhíu mày, ngực nhỏ cơ khát tìm kiếm cái thứ mềm mại dán trên đầṳ ѵú, Hạ Thần Diệp thấy đã đủ liền rút về, hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn thỏ con vì động tình mà ửng đỏ cả mặt, hai tay hắn cầm lấy dây qυầи ɭóŧ Bách Hành Chi cởi ra từ từ.
Bé chym nhỏ hồng nhạt cùng với hai hòn bi nhỏ bật ra, lỗ nhỏ giữa hai cánh mông vì động tình mà đã chảy chút nước, Hạ Thần Diệp điên cuồng nuốt nước miếng, hai tay đè lại đầu gối Bách Hành Chi khiến cặp đùi mềm bị nâng đến tận sườn, nhục động lấp lánh ánh nước không biết xấu hổ mở rộng trước mắt mãnh nam, để cho Hạ Thần Diệp trắng trợn chiêm ngưỡng.
Cặp mông mật đào trắng nõn bóng loáng, nhéo lên vừa mềm mại vừa đàn hồi, chỉ là mới nhìn thôi đã gợi cho người ta du͙© vọиɠ chà đạp, cúc hoa xinh đẹp luôn thít chặt tràn ra một giọt dâʍ ɖị©ɧ câu dẫn Hạ Thần Diệp nhịn không được vùi đầu vào cặp đùi mơn mởn ấy, điên cuồng hút lấy hương vị ngọt ngào, chóp mũi cao thẳng tiến vào lỗ da^ʍ mềm mại đưa đẩy cọ xát, sau đó liền há mồm hung hăng mυ'ŧ lấy!
"Ha a~~~!" Bách Hành Chi trong mơ bật lên từng đợt rêи ɾỉ mềm nhuyễn, toàn bộ đầu lưỡi của Hạ Thần Diệp đều chui vào bên trong thành vách, sâu đến độ sắp gần sát miệng huyệt của cậu, hắn húp lấy nước da^ʍ không ngừng nghỉ, đến độ thịt huyệt đều rối tinh rối mù.
"A a a~~~~~!!!!" Bách Hành Chi da^ʍ kêu tỉnh giấc, đôi mắt mê mang ngập nước, bị tình huống trước mắt làm cho giật mình hoảng sợ.
"Là...... Là ai ưm ha a a a a a ~~~~" Bách Hành Chi giãy giụa ý đồ tránh thoát sự kiềm kẹp, lại bị người nào đó nhìn không thấy liếʍ mυ'ŧ đến nhũn cả thắt lưng, Bách Hành Chi bị dọa nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra, muốn tìm Hạ Thần Diệp, ông xã vốn nằm bên cạnh giờ chẳng thấy đâu, cậu sốt ruột đong đưa cánh mông.
"Huhu....... Là, là ai........ A a không, không cho liếʍ chỗ đó~~~ hừ a chỗ đó chỉ cho mình ông xã liếʍ ha a a~~~"
Hạ Thần Diệp làm lơ cậu chống cự, tay vòng qua đùi cậu nâng cả cặp mông to lên không trung, tiếp tục vùi đầu cuồng hút cuồng liếʍ, Bách Hành Chi điên cuồng vùng vẫy lãng kêu, "Không được!! Không được ha a a a a!!!! Nơi đó không được!! Ông xã, ông xã anh đâu rồi hức hức!!!"
"Sộp soạt sộp soạt sộp soạt........"
Bách Hành Chi cơ hồ cảm nhận được lỗ nhỏ bị thô bạo húp liếʍ, giữa đùi lại còn phát ra tiếng mυ'ŧ mát đầy dâʍ ɖu͙©, cậu sướиɠ đến mức hai chân đá loạn trên không trung, Hạ Thần Diệp thả lỏng một tay, Bách Hành Chi liền thừa dịp trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
"Hức a..... ông xã....... ông xã ơi......" Bách Hành Chi run rẩy bò đi, muốn với lấy di động ở đầu giường gọi điện cầu cứu, kết quả Hạ Thần Diệp chẳng tốn sức nào bắt lấy mắt cá chân cậu, một mạch kéo con thỏ sợ hãi đến phát run lại đây, Bách Hành Chi khóc lóc vẫy vùng, yếu ớt phản kháng, "Không cần, đừng đυ.ng tôi....... Đừng mà, tránh ra, tránh ra đi!"
Hạ Thần Diệp thô bạo nhấc nửa người dưới cậu lên, vòng eo đều lơ lửng trên không, chỉ còn bả vai và ngực là nằm trên giường, hắn gắt gao kiềm chặt hai tay cùng hai chân cậu, tư thế này tựa như cậu đang bị cưỡиɠ ɧϊếp, dươиɠ ѵậŧ bự liền hưng phấn đến nổi đầy gân xanh, hắn gầm một tiếng ôm lấy thân thể mê người này, đưa ba ngón tay hung hăng chui vào c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ khuếch trương!
"A!!! Đừng mà!! Huhuhuhu ông xã!! Ông xã cứu em!!! Cứu em hức hức ức ức ~~~~"
Bách Hành Chi khóc lớn thừa nhận ba ngón tay thô ráp mang đến kɧoáı ©ảʍ, da^ʍ huyệt bị ngón tay tàn nhẫn khuấy thọc, ngón tay đυ.ng đến điểm G hung hăng ra vào, thẳng đến khi cái động dâʍ ɭσạи phun đầy nước, chất lỏng trong suốt sền sệt đọng khắp mép huyệt, ngón tay Hạ Thần Như như máy bơm nước, mỗi lần rút ra đều khiến cái miệng giếng da^ʍ tiện này bắn đầy nước.
"Hức hức hức ~~~~ a a a a a ~~~~~ ông xã ~~~~ ông xã, em muốn ông xã hức ức ức ~~~" Hai mắt cậu đẫm lệ mông lung, không cách nào trốn thoát, giữa trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ sướиɠ tê dại vẫn còn lại một tia lý trí, trong tiềm thức cậu đã mặc định mình thuộc về Hạ Thần Diệp, ngoại trừ hắn ra, không ai có thể chạm vào cậu. Hạ Thần Diệp nghe tiếng cậu kêu đến nóng đầu, vừa cảm động xen lẫn tìиɧ ɖu͙© tăng vọt, bà xã nhà mình đúng là quá đáng yêu!
Hạ Thần Diệp moi lấy nước da^ʍ bôi lên cây hàng chất lượng đã cương đến dữ tợn đáng sợ, ngay khi miệng huyệt dán lên qυყ đầυ nóng hổi, Bách Hành Chi đột nhiên mãnh liệt giãy dụa, trốn thoát khỏi Hạ Thần Diệp, châm mềm nhũn bò xuống giường!
"Huhuhu ông xã ơi!!! Ông xã cứu em!!" Bách Hành Chi khóc lóc hoa lê đái vũ bò xuống giường kêu lớn Hạ Thần Diệp, Hạ Thần Diệp nhìn đến đau lòng, nhưng mà lại không thể nào khống chế được cơn hứng thú tà ác của mình, hắn tiến lên vài bước đuổi kịp Bách Hành Chi chậm chạp, ôm lấy eo cậu, ấn cả người cậu quỳ bò xuống đất, dươиɠ ѵậŧ khủng "phụt" nhập động!!!!
"A a a a!!! A mau ra ngoài!!!! Tên kia mau ra ngoài!!!!!" Bách Hành Chi cuồng loạn xoay mông, c̠úc̠ Ꮒσα siết chặt kẹp đến Hạ Thần Diệp sướиɠ bay não, hắn bắt lấy hai tay cậu, tựa như cầm dây cương, từ phía sau hung hăng dùng ©ôи ŧɧịt̠ bự cường bạo Bách Hành Chi, mà Bách Hành Chi lúc này vừa sợ vừa sướиɠ, vách thịt truyền đến kɧoáı ©ảʍ làm cậu rốt cuộc bất lực giãy giụa, cậu lắc đầu khóc lớn, tiếng lãng kêu mang theo thanh âm nức nở quả thực làm ©ôи ŧɧịt̠ trướng to sắp nổ!
"Phụt phụt phụt phụt!!!!"
"Ha a ~~~!! Ha a a a!! Dươиɠ ѵậŧ bự!! Chỉ cần ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã ô ô ô ~~~"
Hạ Thần Diệp dùng tư thế này đυ. cậu một hồi, nơi kết hợp xì xì bọt nước phun đầy đất, Hạ Thần Diệp lại bế con thỏ xụi lơ lên thành tư thế xi tiểu, cánh tay vững vàng ôm lấy hai cẳng chân không ngừng xoay loạn, dươиɠ ѵậŧ bự không hề kiêng dè khắc xuất khắc nhập, bị người xa lạ cường bạo kí©ɧ ŧɧí©ɧ da^ʍ động liên tục co rút phun nước, mỗi lần cắm vào đều văng nước tung tóe, côn ŧᏂịŧ dữ tợn được da^ʍ nước nóng hổi tưới toàn bộ, bên trong c̠úc̠ Ꮒσα ướŧ áŧ trơn mềm.
"Không được ~~~~~ Không được hức hức hức ~~~~~ anh là ai~~~~ tôi không cần, không cần dươиɠ ѵậŧ bự của anh~~~~" Đôi tay mềm nhũn của cậu muốn kéo bàn tay đang giữ chặt bắp đùi cậu ra, nhưng căn bản chẳng có chút lực, cậu chỉ có thể bị tên đàn ông xa lạ mạnh bạo banh rộng đùi thọc ©ôи ŧɧịt̠ sâu vào lỗ, bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông xa lạ này bắn vào da^ʍ huyệt.
Bé đĩ này, chống cự kiểu gì thế! Bất kể là thằng nào thì cũng sẽ càng nghe càng cứng mà thôi! Hạ Thần Diệp tức giận vô cớ, dươиɠ ѵậŧ bự lại càng không lưu tình, Bách Hành Chi la hét banh nóc, Hạ Thần Diệp cuồng cᏂị©Ꮒ hơn một tiếng nữa, mới bắn ra nùng tinh!
"Hức a a a a a a!!!! Ha a~~~ bị người lạ nội bắn~~~ ông xã huhuhu em xin lỗi, em xin lỗi hức hức hức~~~~" Bách Hành Chi tan nát khóc lớn.
Hạ Thần Diệp thở dài một hơi, ôm người lên giường, cuối cùng cũng miệng nói chuyện.
"Bé ngốc."
Bách Hành Chi mê mang nghe thấy giọng nói quen thuộc, tức khắc kích động ôm lấy cổ nam nhân trước mặt, khóc đến không thở nổi, "Huhuhuhu...... hức, huhuhu ông xã, ông xã........"
Hạ Thần Diệp hối hận rồi, trái tim sắp bị tiếng khóc của bảo bối làm tan nát, hắn ôm chặt lấy cậu, bàn tray to ôn nhu trấn an cậu dỗ dành: "Ông xã sai rồi, ông xã biết lỗi rồi được không? Bảo bối đừng khóc, đừng khóc, là ông xã, không phải người khác."
"Hức hức ức ức...... Em còn, em còn tưởng bị người khác....... Huhuhu....." Bách Hành Chi khóc đến run rẩy, "Ông xã xấu lắm, hức hức không thèm để ý đến ông xã nữa đâu hức hức......"
Bách Hành Chi cảm nhận được một bàn tay to lớn từng chút một dịu dàng vuốt ve lưng cậu, nhưng mà cậu chẳng nhìn thấy gì hết, mới nãy cậu thật sự bị dọa sợ, ngay cả côn ŧᏂịŧ và dáng người của ông xã cũng không phân biệt được, hạ Thần Diệp đau lòng kinh khủng, nâng lên mặt bé thỏ cùng cậu môi lưỡi giao triền.
"Ưm~~ a......... hừ ưʍ........" Bách Hành Chi trong vòng tay Hạ Thần Diệp tìm được cảm giác an toàn, gắt gao ôm lấy hắn.
Dĩ nhiên là Hạ Thần Diệp nằm ôm ấp hôn hít dỗ dành con thỏ nhà hắn cả đêm, mà bé thỏ vừa trải qua nỗi khϊếp sợ quá độ nằm vùi làm tổ trong lòng hắn, không chịu đi ra ngoài.
Hết phiên ngoại 2.
Ôi đệt anh Hạ ơi 🤦🏻 vote bảo bối giận nghỉ chơi