Chương 16: Buổi hẹn hò kí©ɧ ŧìиɧ (Phần một)
【đi suối nước nóng, sáng sớm H sương sương, bị liếʍ huyệt thọc cắm đến phun nước 】
Sáng sớm, trên giường lớn nhà Hạ Thần Diệp là một mảnh xuân sắc nồng đậm.
Bách Hành Chi vẫn đang ngủ say sưa, lúc đầu Hạ Thần Diệp chỉ định ngắm vợ ngủ, cảm thấy cục cưng nhà mình thật đáng yêu, nhưng khi tầm mắt di chuyển xuống dưới, nhìn đến hai nụ hoa phấn nộn nhỏ xinh, cái bụng trắng mịn, tiểu phân thân hồng nhạt, còn phía bên dưới tuy không thể nhìn thấy trực diện nhưng Hạ Thần Diệp đã tự não bổ ra lỗ nhỏ cơ khát mấp máy nằm giữa hai cánh mông tròn vểnh, mỗi lần đều tham lam hút lấy gậy thịt của hắn không chịu buông, còn bị cuồng thao xì xì bọt nước.....
Hạ Thần Diệp nhìn đến muốn nổ mắt, máu mũi cũng sắp tuôn ra, hắn dứt khoát xốc chăn, nâng lên hai chân con thỏ, lao vào lỗ nhỏ mum múp thịt loạn liếʍ!
"Ô a ~~ a ~~~" Bách Hành Chi phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.
Hạ Thần Diệp dùng hai ngón tay banh ra tiểu nhục huyệt, toàn bộ đầu lưỡi vói vào bên trong, bắt chước động tác đưa đẩy của côn ŧᏂịŧ mà thọc vào rút ra liên hồi ở động huyệt ướŧ áŧ nóng hổi, trong chớp mắt phần huyệt thịt đều phủ một tầng nước bọt óng ánh, hắn càng thêm dùng sức banh rộng miệng lỗ, thậm chí có thể thấy rõ được thành vách bên trong đang co rút kịch liệt, bề mặt lưỡi dày ướt nóng bọc lại miệng huyệt mẫn cảm, thô bạo bú ɭϊếʍ tứ phương, một đường đến tận đáy chậu, hai quả trứng nhỏ cũng hút lấy không tha.
"A ~~ ưm a ~~" Bách Hành Chi bị liếʍ sướиɠ đến tỉnh, trong mắt đã sớm tích đầy nước bởi kɧoáı ©ảʍ tột độ, đôi mắt xinh đẹp xấu hổ xen lẫn buồn bực nhìn tên đầu sỏ gây tội, giọng nói run rẩy đến đáng thương:
"Ưm ~ ư a ~~ ông xã ~ mới, mới sáng sớm...... Không cần chơi lỗ nhỏ của bảo bối......"
Hạ Thần Diệp bày ra vẻ mặt vô cùng xấu xa, "Bảo bối, nhìn xem ông xã như thế nào liếʍ da^ʍ động của em."
Vừa dứt lời liền thả hai chân cậu xuống gác lên vai hắn, c̠úc̠ Ꮒσα banh rộng đối diện với trần nhà, Bách Hành Chi ngượng chín mặt muốn lùi về sau, "Ông xã! Không cần, không cần phải chơi như vậy! Á á!!"
Hiển nhiên Bách Hành Chi không cách nào động đậy, cánh tay nam nhân như sắt thép không thể dịch chuyển vòng lấy đùi Bách Hành Chi, áp phần lưng của cậu dính sát vào bụng hắn, hai cặp mông đào ngay lập tức được triển lãm lồ lộ ra trước mắt Hạ Thần Diệp, cặp mắt lục bích nhìn nó chằm chằm, sau đó đầu lưỡi duỗi ra đảo quanh một vòng dọc theo mép huyệt.
"Ưmm ~ a a ~ lưỡi của ông xã ~ nóng, nóng quá ~ ưmm hừ......"
Bách Hành Chi tuy ngượng ngùng nhưng cũng không thể dời mắt, tận mắt chứng kiến nhục động của chính mình bị liếʍ đến ứa nước tràn trề, đột nhiên Hạ Thần Diệp há mồm hút bọc lấy toàn bộ lỗ nhỏ vào trong miệng!
"A a!!! A a a a ông xã!! Ông xã không cần hút ô a a a!!!" Cậu nhổng mông cao hết cỡ, ý đồ tránh thoát đợt công kích mãnh liệt, Hạ Thần Diệp ngậm ở trong miệng điên cuồng bú ʍúŧ tận 7 8 phút, đến khi nhục động sưng lên đỏ hỏn mới chịu buông, sau đó cả khuôn mặt đều vùi hết vào trong cặp mông to cắn liếʍ bốn phía, tấm tắc ăn đến ngon miệng, coi như mỹ vị mà ăn mòn ăn mỏi.
Càng về sau Bách Hành Chi bị liếʍ đến thất thần, cậu nhìn trần nhà chỉ biết dâʍ đãиɠ lắc mông thít chặt huyệt động, ngay thời điểm cậu không chú ý, một cây dươиɠ ѵậŧ nóng như lửa liền chui tọt vào da^ʍ động không hề có một chút phòng bị!!
"Phụt phụt phụt!!!!"
"A!!! Ông xã! Ông xã!!"
Hạ Thần Diệp như lên dây cót dồn hết sức cuồng cắm! Bách Hành Chi khóc gọi liên hồi, bé gà con vẩy ra dịch thể hai bàn tay to của Hạ Thần Diệp lần mò nắn bóp núʍ ѵú nhỏ quyết không tha, vừa phụt phụt đưa đẩy côn ŧᏂịŧ bự sâu đến tận cùng, Bách Hành Chi da^ʍ kêu hét banh nóc!
"A!! A ông xã!! Tiểu huyệt xót quá ~ bảo bối, tiểu huyệt của bảo bối muốn hỏng mất hức ~~"
"A ~ a a chọc tới điểm da^ʍ ~ ông xã thật lớn ~ ân a a a!!! Ông xã giỏi quá ~~"
"Bảo bối có phải bị ông xã chơi đến phun nước không hả?" Hạ Thần Diệp cố ý ghé sát bên tai cậu hỏi, hơi thở nóng như lửa phả khắp vành tai cậu đến đỏ bừng bừng, thân dưới vẫn không ngừng va chạm bạch bạch bạch rong ruổi cưỡi trên cặp mông của thỏ nhỏ.
"A a a!! Không, mới không có!!" Bách Hành Chi có chết cũng không thừa nhận.
Hạ Thần Diệp dứt khoát rút ra ©ôи ŧɧịt̠ bự, nhục động dính nhớp nhóp nhép chảy ra từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠, làm xung quanh mép thịt đều bầy hầy dâʍ ɖị©ɧ, Hạ Thần Diệp cắm qυყ đầυ chui lại vào lỗ, động tác như cái máy bơm dùng qυყ đầυ to béo ép ra một đống đống nước da^ʍ, Bách Hành hóa thẹn đến khóc hừ hừ, hai mắt nhắm chặt không muốn nhìn.
"Bảo bối, có phải bị ©ôи ŧɧịt̠ bự đυ. phun nước không hả?" Hạ Thần Diệp đưa đẩy thắt lưng.
"Ưm a..... Không có..... Bảo bối không có phun nước......" Bách Hành Chi lấy tay che lại đôi mắt không dám nhìn Hạ Thần Diệp, thâm tâm cảm thấy bản thân quá mức dâʍ đãиɠ, mới bị ông xã động một tí đã chảy quá trời nước.....
Hạ Thần Diệp eo chó đực hẩy mạnh về trước, nguyên căn dươиɠ ѵậŧ đi vào toàn bộ, vận hết công suất dọng nát nhục động của bé da^ʍ khẩu thị tâm phi này, làm dâʍ ŧᏂủy̠ ở bên trong phun nước xì xì ra bên ngoài.
"Bảo bối, nghe thử tiếng nước em phát ra nè," Hạ Thần Diệp quấn lấy môi cậu, côn ŧᏂịŧ lớn thô bạo đỉnh tận chỗ sâu nhất "Nghe thấy không? Lỗ nhỏ của em đang hát này, rất dễ nghe."
Bách Hành Chi mυ'ŧ lưỡi Hạ Thần Diệp khóc huhu, nhục huyệt bị cắm đến co rút lợi hại, dâʍ ŧᏂủy̠ mất không chế tuôn xối xả không điểm dừng.
Một buổi sáng như mọi ngày, Bách Hành Chi vẫn như cũ bị ông xã ©ôи ŧɧịt̠ bự đυ. đến cao trào phun nước.
Bách Hành Chi nằm trong lòng Hạ Thần Diệp, hai người nằm trên giường lớn xốc xếch nghỉ ngơi hồi sức.
Bách Hành Chi ủy khuất cọ lên cằm nhọn của Hạ Thần Diệp, giọng điệu vô thức nũng nịu, "Ông xã xấu lắm...... Mới sáng sớm còn không cho bảo bối ngủ yên nữa......"
Hạ Thần Diệp cưng chiều xoa nắn khuôn mặt nhỏ phồng lên của cậu, "Ai biểu bảo bối đáng yêu như này, ông xã còn hận không thể cả ngày 24 tiếng đồng hồ đều cắm bên trong da^ʍ động."
"Anh!" Bách Hành Chi ngẩng đầu trừng hắn, đáng tiếc lại không có bất kì lực sát thương nào hết, còn chỉ khiến Hạ Thần Diệp càng nhìn càng thỏa mãn, hắn tự mình nói tiếp:
"Lỗ nhỏ của bảo bối vừa ướt vừa nóng, dươиɠ ѵậŧ bự của ông xã ngâm bên trong cực kì thoải mái, lỗ nhỏ còn tự động hút qυყ đầυ của ông xã, hút đến khi ông xã ưm!"
Bách Hành Chi vươn hai tay bịt miệng Hạ Thần Diệp, khuôn mặt đáng yêu đỏ bừng, xấu hổ muốn khóc, cậu che miệng Hạ Thần Diệp nói lớn:
"Không để ý đến anh nữa! Đại sắc ma!!"
Cậu nói xong tự mình lết tới phòng vệ sinh, "Rầm" một tiếng đóng sập cửa, tức giận vặn nước tự mình tắm rửa.
Hạ Thần Diệp cười dịu dàng đi tới, con thỏ sơ ý quên chốt cửa, cũng không biết có phải là không nỡ khóa lại hay không, cứ như vậy mà để sói xám tiến vào.
Đương nhiên kết quả là Bách hành Chi bị dê xồm đến nhũn chân trong phòng tắm, ấm ức chịu không nổi, mắng Hạ Thần Diệp là đại sắc quỷ, đại da^ʍ ma, đại phôi bản, tới khi Hạ Thần Diệp nói muốn dẫn cậu ra ngoài hẹn hò để bồi thường, Bách Hành Chi lúc này mới ngoan ngoãn lại.
Hẹn... hẹn hò a...... Trong đầu cậu ngập tràn các loại tưởng tượng màu hồng thơ ngây, vừa nghĩ tới là cả khuôn mặt không kìm được mà nổi một tầng đỏ ửng.
Hạ Thần Diệp hứa buổi chiều 5 giờ sẽ tới đón cậu, dặn cậu đóng cửa tiệm sớm một chút.
Hiện tại đã là tháng 11, khí trời rét lạnh, cửa hàng cũng không có nhiều khách, công việc của Bách Hành Chi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hiện tại tâm Bách Hành Chi không đặt vào phần chè xoài bột báng (*) đang làm, thiếu chút nữa đã nhầm sầu riêng thành xoài mà bỏ vào.
Thật sự...... Thật sự là vui quá đi!
Trái tim bé nhỏ của bách Hành Chi đập mãnh liệt từ sáng đến tận lúc này vẫn không chịu giảm tốc độ, từ khi cùng Hạ Thần Diệp xác định quan hệ tới nay đã là 5 tháng, nhưng sinh hoạt của bọn họ chỉ toàn có "làm" ở nhà, "làm" ở phía sau cửa hàng, "làm" ở trong công ty......
Một khi đã liên tưởng thì không thể dừng lại, nháy mắt khuôn mặt nóng hổi muốn bốc cháy, trong đầu khắc sâu hình ảnh bọn họ ngày ngày chỉ có làʍ t̠ìиɦ và làʍ t̠ìиɦ, đồng thời cũng bội phục lỗ nhỏ của mình còn chưa bị làm thành đại tùng hóa..... Nên là cậu vô cùng vô cùng chờ mong buổi hẹn hò hôm nay, bởi vì đây là lần đầu tiên nha.
Trong đầu nhỏ hiện ra khung cảnh hai người ngồi trên vòng đu quay lãng mạn cùng nhau ngắm pháo hoa, hoặc là cùng nhau dạo phố dưới tuyết đầu mùa, Hạ Thần Diệp cúi đầu dịu dàng hôn cậu.......
"Hớ hớ hớ......."
Nhân viên cửa hàng vẻ mặt quỷ dị nhìn về phía quầy, không biết ông chủ nhà mình đang nghĩ gì mà cười ngốc một mình.
Quần chúng nhân viên: "Ông...... Ông chủ......?"
Bách Hành Chi cuống quít thu lại nụ cười, "A không.... không có việc gì!"
Buổi chiều hạ Thần Diệp đúng giờ lái xe đến cửa tiệm chờ cậu, thời điểm hắn bước vào trong tiệm, Bách Hành Chi suýt nữa nói không nên lời.
Hạ Thần Diệp mặc suit vạn năm không đổi thế mà bây giờ lại đang diện áo khoác dáng dài màu vàng nhạt, bên trong là áo len màu trắng sữa kết hợp với quần tây xanh đậm phối cùng giày da, thân hình tam giác ngược hoàn mỹ, tóc vàng sáng chói chỉnh tề, ngay dưới là một khuôn mặt soái khí lạnh lùng, nhìn Hạ Thần Diệp từ xa như thế này, quả thực chính là model Âu Mỹ từ trong tạp chí bước ra.
Bách Hành Chi không biết vì sao trong nháy mắt cảm thấy bản thân giống kẻ lang thang từ trong khu ổ chuột, cậu làm sao có thể nói chuyện yêu đương với một người đàn ông hoàn mỹ như thế này, lại còn sống chung với nhau.....?
Hạ Thần Diệp đi vào chào hỏi vài câu với nhân viên trong tiệm, cả đám đồng loạt tỏ vẻ thấu hiểu gật đầu, "Vợ ông chủ" lại muốn cho bọn họ nghỉ thêm ba ngày, đương nhiên mọi người đều vui tươi hớn hở đồng ý.
Bách Hành Chi còn đang chìm trong suy nghĩ, Hạ Thần Diệp đi tới tháo tạp dề trên người cậu, giống như chăm con mà giúp cậu mặc áo khoác, kéo đi.
"Hạ, Hạ tiên sinh......" Bách Hành Chi vô thức thốt lên.
Hạ Thần Diệp nghe thấy lập tức nhíu mày, "Sao tự dưng lại gọi như vậy?"
Bách Hành Chi đỏ mặt, nắm chặt bàn tay to luôn mang lại cho cậu cảm giác an toàn cực kỳ, cậu cúi gằm nói: "Hôm nay anh đẹp trai quá...... Em......."
Hạ Thần Diệp dừng lại trước cửa xe, nâng lên cằm thỏ nhỏ, "Em làm sao?"
Môi nhỏ khẽ nhếch, Bách Hành Chi ngốc ngốc nhìn Hạ Thần Diệp, nói nhỏ: " Em cảm thấy..... Anh tại sao lại có thể cùng em ở bên nhau, em không xứng với anh....."
Hạ Thần Diệp nghe xong, đôi con ngươi lục bích lập tức nheo lại đầy nguy hiểm.
"Bảo bối, cưng hôm nay phải bị phạt có biết không hả?"
Hạ Thần Diệp trước tiên chở cậu đến rạp chiếu phim, giờ này khá đông người, Hạ Thần Diệp mua vé ở hàng ghế cuối, trái phải đều không có người, hai dãy phía trước cũng trống không, vừa nhìn là thấy sặc mùi âm mưu.
Bách Hành Chi chột dạ đi theo Hạ Thần Diệp ngồi vào chỗ, cậu ý thức được bản thân ban nãy đã trót lỡ lời, Hạ tiên sinh nhất định giận cậu lắm.....
Đèn tắt, màn hình lớn dần dần sáng lên, lần luợt hiện lên logo hãng phim, đây là một bộ phim về chiến tranh Mỹ, Bách Hành Chi không yên lòng cứ một hồi nhìn màn hình, một hồi lại nhìn gương mặt lạnh nhạt của Hạ Thần Diệp.
Đại khái qua 30 phút, rốt cuộc Bách Hành Chi không nhịn nổi nữa, cậu nghiêng người qua một bên, sợ hãi nắm lấy góc áo Hạ Thần Diệp, "Ông xã...... Đừng giận em nữa được không......."
Hạ Thần Diệp không hề dao động làm Bách Hành Chi nóng vội muốn chết, đè xuống cảm giác xấu hổ mà rướn người tới gần khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thần Diệp ịn lên một cái hôn nhẹ, Bách Hành Chi giật giật góc áo hắn, nhỏ giọng thủ thỉ: "Em rất yêu ông xã...... Nhưng vì anh ưu tú như vậy, sẽ có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp tài giỏi thích anh...."
"Vừa nãy em cảm thấy ông xã hẳn là xứng đáng với một người tốt hơn em", Bách Hành Chi lại vội vàng nói tiếp, "Nhưng khi em tưởng tượng như vậy sẽ thấy rất khó chịu, em mới không muốn ông xã ở cạnh người khác..... Ông xã đừng giận nữa được không?"
Hạ Thần Diệp cũng đâu còn nhịn nổi được nữa, một tay hắn ghì chặt đầu thỏ con sắp chảy nước mắt hung hăng quấn lấy môi cậu, Bách Hành Chi cũng cuống quít ôm chặt cổ hắn, thân thể khó tách khó phân, hai người trao đổi nước miếng, cứ thế hôn suốt mười mấy phút.
Chờ Hạ Thần Diệp dứt ra nụ hôn, Bách Hành Chi đã bị hôn đến đầu óc hỗn độn mơ mơ màng màng, cái miệng nhỏ bị gặm cắn đến hồng rực, có hơi sưng lên, Hạ Thần Diệp ôn nhu xoa nhẹ môi cậu, trầm giọng nói:
"Anh chỉ cần một mình bảo bối, anh yêu em, cho nên anh không hy vọng em sẽ nghi ngờ tình cảm của anh."
Bách Hành Chi đỏ mặt gật đầu, ánh sáng từ màn hình phản chiếu đến trong đôi mắt xinh đẹp đều chất chứa ánh nước.
Cơ mà Hạ Thần Diệp cũng không có ý định cứ như vậy mà tha cho cậu, hắn cắn một ngụm lên môi tiểu Bách thỏ, ra lệnh: "Cởϊ qυầи."
Trong rạp phim mờ tối, trên màn hình lớn đang chiếu cảnh chiến tranh tàn khốc kịch liệt, thanh âm hỗn độn của đại bác, xe tăng, súng trường đồng thời vang lên, hiệu ứng âm thanh ầm ầm đến độ toàn bộ không gian cũng chấn động theo, chân của mọi người đặt trên mặt đất cũng có thể cảm nhận được hiệu quả bùng nổ.
Mà bên dưới màn chiếu, có hai người đàn ông cũng đang "giao chiến" kịch liệt.
Hai chân Bách Hành Chi mở rộng đặt lên tay vịn, phủ ngoài là lớp áo khoác của Hạ Thần Diệp, đảm bảo người khác sẽ không thể phát hiện được tình trạng bất thường, chỉ có mình cậu mới biết bản thân hiện tại có bao nhiêu dày vò.
Hạ Thần Diệp tư thế nghiêm chỉnh, hai chân bắt chéo tựa vào ghế, tay trái vói vào trong áo khoác phủ trên đùi Bách Hành Chi, không biết táy máy gì bên trong.
Hai tay Bách Hành Chi bịt kín miệng mình, hai ngón tay của Hạ Thần Diệp khuấy đảo kịch liệt bên trong da^ʍ động, hết thô bạo chọc vào điểm nứиɠ lại tiếp tục moi cắm lung tung, đến khi cậu cuộn người co rút, chốc chốc lại thêm một ngón tay tiến vào càn quấy một vòng, da^ʍ nước không được ngăn chặn cứ thế phụt phụt chảy ra bên ngoài, tiếng nước da^ʍ mĩ được âm thanh đạn bom lấn át che giấu, Bách Hành Chi sướиɠ đến đầu ngón chân cuộn tròn, phải dùng hết ý chí chống cực kɧoáı ©ảʍ điên cuồng lan tràn từ trong nhục huyệt.
"A...... Ngô ưʍ...... A ưʍ......" Bách Hành Chi nhắm mắt, thân thể dường như chỉ còn có thể cảm nhận được mỗi xúc cảm bên trong nhục động, mông bự không tự giác xoay tròn vặn vẹo theo ngón tay, tràn ra da^ʍ nước thấm ướt ngón tay Hạ Thần Diệp.
Hạ Thần Diệp say sưa cắm tận năm phút đồng hồ, cắm đến khi Bách Hành Chu ngửa đầu co rút xuất tinh, dâʍ ŧᏂủy̠ ào ào phun ướt đầy tay Hạ Thần Diệp.
"Bảo bối, cưng không thể phun nước lung tung có biết không?
Bách Hành Chi hai mắt đẫm lệ, mơ màng thở gấp dồn dập, nhục động điên cuồng đóng mở, tiểu huyệt mới vừa trải qua một trận cuồng cắm chết đi sống lại đột nhiên lại bị thứ gì đó trơn trượt liếʍ lên.
Bách Hành Chi trừng lớn hai mắt, không biết từ lúc nào Hạ Thần Diệp đã chui vào áo khoác, đẩy ra hai mép thịt huyệt, đầu lưỡi dễ dàng ra vào miệng lỗ đã bị cắm đến lỏng.
Hai đùi Bách Hành Chi vô thức kẹp chặt đầu Hạ Thần Diệp, tiếng rêи ɾỉ đều sắp không kìm nổi, cậu há miệng đớp lấy không khí, run rẩy nói thành tiếng:
"Ông xã...... Không cần, ở đây không đuợc....... Sẽ bị nhìn mất......."
Hạ Thần Diệp vờ như không nghe thấy, đầu lưỡi bự chuyển động linh hoạt như mãng xà vờn quanh trong nhục động, tham lam liếʍ từng khối thịt non, quét qua từng đạo nếp uốn, liếʍ đã một lúc lúc lại thọc ba ngón tay cuồng cắm, môi lưỡi mυ'ŧ mát cái mông mềm, liếʍ đến khi trên mông phủ đầy ánh nước cùng dấu hôn.
Bách Hành Chi hỏng mất chảy nước mắt, sợ có người phát hiện làm cậu phải kiềm chế hết mức mới có thể không phát ra tiếng rêи ɾỉ, cậu kẹp đầu Hạ Thần Diệp, vỗn dĩ chẳng thể ngăn được ngón tay của mãnh nam cuồng tốc thọc vào rút ra.
Thời lượng phim tổng cộng là 1 tiếng 40 phút, Bách Hành Chi bị dâʍ ɭσạи đùa bỡn đến hết phim, ghế ngồi đều ngập trong biển nước, trên ngực cậu loang lổ vết tϊиɧ ɖϊ©h͙, chờ đến khi mọi người đều ra khỏi rạp, cậu mới được Hạ Thần Diệp dịu dàng ôm vào lòng bế vào trong xe.
Bách Hành Chi sướиɠ đến bủn rủn tay chân, tựa vào lưng ghế hệt một con búp bê tìиɧ ɖu͙© bị chơi nát, Hạ Thần Diệp lại nghiêng người cùng cậu môi răng tương phùng, trán kề trán thấp giọng nói:
"Sau này cấm em không được nói những lời như vậy nữa, hiểu không?"
Bách Hành Chi ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy cổ Hạ Thần Diệp ngượng ngùng hôn hắn, "Không bao giờ nói nữa."
Hai người quấn lấy nhau một hồi đến khi Bách Hành Chi bắt đầu phát nứиɠ vặn vẹo tao mông thèm cᏂị©Ꮒ, Hạ Thần Diệp lúc này mới chịu lái xe đi đến suối nước nóng.
(*) Chè xoài bột báng(Nguồn: google)
Hết chương 16.
Tui chưa beta nên ai thấy lỗi chính tả nói tui với nhé :