Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 264: [Thiên Âm Các] Đế quân như hắn

Edit: Chu

Beta: Shira

Sư đồ khi xưa, cuối cùng trở mặt thành thù.

Đó là một hồi chinh chiến cuối.

Cuối cùng Sở Vãn Ninh vì linh hạch yếu ớt, không địch lại Mặc Nhiên khí thế nuốt núi sông, tuổi trẻ hung hãn.

"Đừng cố giãy giụa hấp hối nữa." Ác ma trẻ tuổi càng đánh khí thế càng thịnh, hắn nhếch miệng tuỳ tiện cười, Bất Quy và Hoài Sa cận chiến, đao kiếm chạm nhau.

Ánh sáng kim sắc khi sáng khi tối.

Mà ngọn lửa xanh u ám lại ánh đầy đôi mắt sư đồ hai người.

Mặc Nhiên liếc qua gương mặt tái nhợt của Sở Vãn Ninh, sau đó chuyển tròng mắt, nhìn linh lưa trên Hoài Sa dần tan rã, đáy mắt tràn đầy trào phúng.

"Ngươi đã không còn linh lực, lại đánh với ta nữa, linh hạch ngươi sẽ vỡ nát. Sư tôn, ngươi kiêu ngạo như vậy, chết cũng sẽ không cam lòng làm phàm nhân, có đúng không?"

Sở Vãn Ninh cắn răng không đáp, môi mỏng đã mất hết huyết sắc.

Cuối cùng, ánh sáng trên Hoài Sa hoàn toàn tan biến, Mặc Nhiên cũng biết linh lực Sở Vãn Ninh đã kiệt quệ, hắn cười dài, tiếng như con ó.

"Ngươi còn muốn dùng gì phản kháng lại ta? Vãn Dạ Ngọc Hành... Sư tôn cao cao tại thượng của ta?"

Sở Vãn Ninh chống kiếm nửa quỳ trên đất, bạch y đã nhiễm vết máu loang lổ.

Y nâng mắt lên, khi ấy, Mặc Nhiên hận ý quá sâu, chỉ nhìn thấy quyết tuyệt trong mắt y, lại không thấy bi thương chôn sâu dưới sự quyết tuyệt ấy.

Nhiều năm sau, Đạp Tiên Đế Quân tự uống kịch độc, hắn bất tri bất giác nhớ lại trận đánh nhau kịch liệt nhất cuộc đời.

Hắn không nhịn được nghĩ, Sở Vãn Ninh lúc ấy, quả thật đã quyết tâm lấy cái chết để ngăn cản mình...

Đứng đầu chúng sinh, đã hoá tro.

Hắn từng mắng y là tiểu nhân, chỉ biết nói lời dễ nghe ngoài miệng.

Nhưng Sở Vãn Ninh quả thật nói là làm.

—— "Quay về thiện ý đi."

Sư tôn hắn nói.

"Đừng giữ lòng ác."

Kim quang hiện lên.

Mặc Nhiên chỉ kịp nhìn thấy sự bình tĩnh cuối cùng trong đáy mắt Sở Vãn Ninh, đã thấy ánh sáng bùng cháy mạnh mẽ trong tay y, Bắc Đẩu Tiên Tôn này, nam nhân không quen một người bạn nào ở Tu Chân Giới này, cứ lấy hy sinh linh hạch của mình vì đại giới như vậy, một lần nữa triệu ra ba thanh thần võ.

Cửu Ca Thiên Vấn Hoài Sa.

Ngạo cốt thà chết, Sở Vãn Ninh có bao nhiêu?

Hùng binh mênh mông cuồn cuộn Mặc Nhiên chế thành rốt cuộc bị Sở Vãn Ninh dùng sức của linh hạch trấn áp, từng viên từng viên cờ đen cờ trắng bị ánh sáng thần võ xoá sạch tan ra thành tro.

Nói cũng lạ, khi ấy Mặc Nhiên đứng đối diện Sở Vãn Ninh, chỉ ở nơi gần trong gang tấc. Hắn nhìn người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, dùng hết tâm huyết, thế mà không ra tay ngăn cản.

Hắn cứ như có chút kinh ngạc, lại có chút tò mò mà nhìn như vậy.

Hắn rất muốn biết người bạc tình trước mắt này, có thể vì cái mình gọi là "chúng sinh", làm được tới mức nào.

Hắn chỉ nhìn như vậy.

Nhìn Sở Vãn Ninh hao hết tấc linh lực cuối cùng.

Sóng sông mãnh liệt bình ổn lại, che khuất ánh mặt trời mỏng manh tan biến.

Người sống bị khống chế từng chút từng chút khôi phục lại thần thức, người chết bị không chế lại nhắm mắt, lả đi.

Mặc Nhiên chỉ nhìn như vậy.

Hắn nhìn linh hạch Bắc Đẩu Tiên Tôn vỡ vụn, nhìn Sở Vãn Ninh từ ánh sáng lộng lẫy ngã xuống, nhìn sư tôn mình quỳ ngay trước mặt mình, cuối cùng sụp đổ ngã vào trong bụi bặm.

Mặc Nhiên khi ấy không có quá nhiều biểu cảm, khuôn mặt hơi nghiêng, bên tai mơ hồ vang lên tiếng mẫu thân dặn dò trước khi chết. Nữ nhân hiền lành kia vuốt ve gương mặt hắn, nói với hắn: "Báo ân đi, đừng trả thù."

Qua nhiều năm như vậy, hắn lại nghe thấy một câu quen thuộc. Trước khi Sở Vãn Ninh tự hiến linh hạch, nói với hắn: "Quay về với thiện đi, đừng mang lòng ác."

Nhưng mà hắn không làm được.

Trong lòng hắn tựa hồ có oán hận vô cùng vô tận, chỉ có máu mới có thể khiến hắn thở phào một hồi——

Hắn diệt Tử Sinh Đỉnh, đồ thành Nho Phong Môn, gϊếŧ bá phụ bá mẫu ngàn vạn tu sĩ đã mất mấy vị chưởng môn, nhuộm đỏ Thiên Trì, xương trắng đầy núi.

Đến cuối cùng, nghĩa quân vây núi, hắn tự sát trước tháp.

Những việc này đều là kinh nghiệm bản thân của hắn, hành vi tội ác ngập trời đều là hắn tự đúc thành. Thảm án nghe rợn cả người, hắn là chủ nợ, trên Bất Quy dính máu hơn ngàn người, Trân Lung Kỳ Cục đòi mạng người.

Là hắn.

Trước mắt Mặc Nhiên hoa lên từng trận, hắn bị ép tới thở không ra hơi.

Đột nhiên, hắn nghe lấy một tiếng rên, kéo hắn ra từ vũng lầy ký ức, hắn hoàn hồn, nhìn thấy bả vai Mộc Yên Ly bị quân cờ đâm trúng, máu nóng bắn lên khuôn mặt hắn.

"Các chủ!"

"Các chủ cẩn thận!"

Người Thiên Âm Các lập tức ùa lên, bảo vệ Mộc Yên Ly.

Mộc Yên Ly thở hổn hển, nàng cắn răng nói: "Không sao."

Quân cờ Trân Lung trước mặt nàng rút trường kiếm xoay ra sau cánh tay, trước mắt bao nhiêu người, quân cờ kia lưu loát quỳ xuống trước Mặc Nhiên. Nó đeo mặt nạ, cúi đầu nói: "Thuộc hạ hộ giá không nhanh, khiến chủ nhân bị làm phiền, tội đáng muôn chết."

Mọi người sợ hãi.

"Là Mặc Nhiên điều khiển quân cờ!"

"Nó gọi hắn là chủ nhân!"

Mặc Nhiên nói: "Không... Không phải..."

Nhưng mà ai tin hắn?

Ai sẽ tin hắn!

Mặc Nhiên trong tuyệt vọng lắc đầu lui về sau, hắn nhìn từng gương mặt tràn đầy cừu hận và nghi ngờ.

Không phải.

Hắn nhìn Tiết Mông, nhưng Tiết Mông cách quá xa, căn bản không chú ý tới động tĩnh bên này, sau đó hắn thấy Vương phu nhân và Tiết Chính Ung.

Hai người họ thật ra thấy hết thảy những biến cố này, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.

Môi Mặc nhiên mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng lại không có gì để có thể biện giải nổi.

Đột nhiên, hắn thoáng nhìn thấy phía sau Vương phu nhân ào lên một đám quân cờ, trong chớp mắt, hắn quát: "Bá mẫu! Cẩn thận!!"

Một tiếng gào to này khiến tất cả mọi người giật mình kinh ngạc quay đầu lại, Tiết Chính Ung lập tức cảnh giác, nhưng quân cờ vây trái phải chồng chất khó khăn, đã không kịp cứu vãn nữa.

"Bá mẫu!"

"Mẹ——!"

"Keng!"

Tiếng kim loại giòn vang, Khương Hi xông ra khỏi đám người, một thanh Tuyết Hoàng kiếm khí bức người, nháy mắt đánh lui đám quân cờ Trân Lung đến gần Vương phu nhân văng xa mấy trượng.

Vương phu nhân kinh ngạc nói: "Sư đệ..."

"..." Khương Hi ngoái đầu lại lạnh lùng liếc bà, chỉ nói một câu, "Nhìn rộng ra chút."

Lúc này, Huyền Kính đại sư đột nhiên phát hiện chân trời bị mây đen che kín nghìn nghịt, phóng thẳng tới Tử Sinh Đỉnh. Ban đầu lão không thấy rõ, tới khi thấy rõ, lại không thể tin nổi.

Đến tận khi mọi người đều chú ý tới tán mây kia, lão mới xác nhận, thổi râu hô lên: "Sao có thể? Đến tột cùng có bao nhiêu quân cờ thế?!"Quân cờ màu đen cuồn cuộn như sóng, mênh mông không thấy bờ.

Có rất nhiều người chết, cũng có rất nhiều người sống, những người này đều bị một loại pháp thuật nào đó đốt cháy mặt, rút lưỡi, cho dù có khôi phục thần thức cũng chẳng thể nói.

Phía sau họ, còn có cả dị thú chim bay, chó săn rồng rắn bị Trân Lung Kỳ Cục điều khiển.

"Mặc Vi Vũ!!"

"Mặc Nhiên..."

Lúc này đã có nhiều người quay đầu lại trừng hắn, sợ hãi nhiều hơn giận dữ, vốn có ít người đứng gần hắn, thậm chí không tự chủ được lùi lại mấy bước.

"Đồ điên... Mặc Nhiên ngươi điên rồi à..."

"Rốt cuộc ngươi luyện chế bao nhiêu quân cờ?!"

Mặc Nhiên há miệng thở dốc.

Hắn muốn nói, không phải, không phải ta.

Nhưng mà không phải hắn, thì còn có thể là ai chứ?

Thời Không Sinh Tử Môn mở ra lần thứ hai, Đạp Tiên Quân suất trăm vạn hùng binh hạ xuống hậu thế.

Hắn và Đạp Tiên Quân có gì khác nhau?

Bọn họ có cùng ký ức, thi triển cùng thuật pháp, Đạp Tiên Quân biết Trân Lung Kỳ Cục, Mặc tông sư cũng am hiểu như vậy. Đạp Tiên Quân tạo quân cờ, nếu không cố ý thêm mệnh lệnh, thì cũng nhận Mặc tông sư thành chủ nhân.

Nên, gϊếŧ người tàn sát hàng loạt dân trong thành, tham luyện cấm thuật.

Thiên quân vạn mã, rải đậu thành binh.

Điên đảo trần thế, chúng sinh khốn khổ.

Tất cả những việc đó đều là hắn làm, không ai đổ oan cho hắn.

Càng ngày càng nhiều quân cờ tới gần, liếc mắt không thấy điểm cuối, như mực đen nhanh chóng loang trên giấy Tuyên Thượng, từng bước đến gần.

Có người kinh hoảng hô lên: "Nên làm gì bây giờ chứ!"

Mộc Yên Ly cả giận nói: "Mặc Nhiên! Ngươi còn giảo biện gì nữa! Hết thảy chuyện này đều do ngươi làm! Ta chỉ hận Thiên Âm Các không nhúng tay vào việc này sớm hơn, để bóp chết ngươi!"

Mây đen che kín mặt trời, trời đất tối tăm.

Khắp núi gió tanh hiu quạnh, mấy vạn quân cờ tử thi như chuông lớn treo trên chín tầng mây, lúc nào cũng có thể ầm ầm rơi xuống, đập vỡ năm hồ bốn biển, mạng người chỉ như kiến.

Đồng tử Mặc Nhiên thu nhỏ, hắn nhìn bầu trời.

Mọi người không muốn ở đây chịu trói, hoặc ngự kiếm hoặc sóng đôi, đã hỗn chiến cùng các quân cờ, tình hình chiến đấu lúc này còn kịch liệt hơn khi nãy, nơi nơi toàn máu tươi và tiếng kêu thảm thiết.

Đầu người lăn xuống.

Bụng mở ra.

Nhưng phía chân trời còn cuồn cuộn sóng đen lao tới không ngừng, vô cùng không ngăn nổi, làm người ta sởn tóc gáy.

Chợt nghe nơi xa vọng tới tiếng la của Tiết Mông: "Cha! Mẹ!"

Mặc Nhiên bỗng quay đầu lại, thấy hai người Tiết Chính Ung, Khương Hi nhuộm đầy máu tươi, máu bắn quá nhiều, đã không phân biệt nổi hai người họ là bị thương, hay là lúc gϊếŧ địch máu toé lên từ lâu.

Tiết Mông ra sức vùng tới phía cha mẹ, một đường chém gϊếŧ, nhưng vẫn bị địch cản đường.

"Tiết Mông——!"

Mặc Nhiên muốn tới giúp cậu, nhưng Tiết Mông thấy hắn có vẻ rất mâu thuẫn, Tiết Mông đang né tránh hắn.

Đột nhiên một tử sĩ Nho Phong Môn rút kiếm, đâm trúng bả vai Tiết Mông, lập tức máu chảy thành dòng, nhiễm đỏ bả vai.

"Tiết Mông... Tiết Mông!"

Lòng Mặc Nhiên nóng như lửa đốt, lao tới phía cậu, nhưng trong hỗn chiến có nhiều người như vậy, họ cách quá xa, hắn không tới được... Hắn không tới được...

Sau khi bị thương, càng có nhiều quân cờ vọt tới phía Tiết Mông, thân ảnh kia nhanh chóng bị nuốt chửng bởi những con rối Trân Lung gϊếŧ đỏ cả mắt.

"Mông nhi!"

"Mông nhi——!"

Tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Là giọng Vương phu nhân và giọng Tiết Chính Ung.

Mặc Nhiên chưa từng nghe tiếng kêu bị thương như vậy làm xương cốt hắn run lên.

Da đầu hắn tê dại.

Tiết Mông...

Không.

Không phải thế này.

Nhất định có cách, nhất định có cách!!

Nếu Hoa Bích Nam để hắn tới đây, lại bày ra cục diện như vậy, tuyệt không phải để hắn nhìn Tử Sinh Đỉnh bị phá hủy như vậy, Hoa Bích Nam muốn hắn làm thế nào?

Muốn hắn làm thế nào?!! Hoa Bích Nam rốt cuộc muốn hắn làm gì?!!! "Kinh hỉ" này là vì sao? Làm sao mới kết thúc mọi chuyện, làm sao mới có thể buông tha cho hắn...

Bỗng nhiên.

Hắn nghĩ ra, hắn hiểu được.

Mặc Nhiên sửng sốt một lát, sau đó tim đập thình thịch.

Hắn rốt cuộc hiểu ra.

Hoa Bích Nam làm tới ngoan tuyệt, không những muốn hắn thân bại danh liệt, còn muốn khiến hắn không thể quay đầu lại... Hắn đã hiểu.

Chuyện này, Nam Cung Tứ đã làm ở Giao Sơn.

Sở Vãn Ninh, đã làm trong quyết đấu kiếp trước.

Hắn giờ không có linh lực... Nhưng vẫn còn linh hạch.

Hắn có thể cảm thấy suy nghĩ trong lòng đang chảy xuôi ánh sáng, dần sáng lên cũng tiếng tim đập.

Kiếp trước Đạp Tiên Quân dữ tợn mà điên cuồng cười lạnh tựa hồ lại hiện lên trước mắt——

"Ngươi đã không còn linh lực, còn đánh tiếp với ta, linh hạch ngươi sẽ vỡ nát. Sư tôn, ngươi kiêu ngạo như vậy, chết cũng không cam lòng làm phàm nhân, có đúng không?"

Hắn biết nên làm gì.

Hốc mắt nóng lên, trong chiến hoả bay tán loạn, lòng Mặc Nhiên đã bình tĩnh trở lại.

Đời trước, Sở Vãn Ninh dùng thân tuẫn đạo, tự mình nói cho hắn, cái gọi là đứng đầu chúng sinh, mình thành tro, cũng không phải một câu hư ngôn.

Hắn tựa hồ lại thấy Sở Vãn Ninh dùng linh hạch đã tiêu hao quá mức, một gương mặt tái nhợt trong kiếp trước.

Sư tôn hắn lúc ấy cho rằng mình nhất định sẽ chết, trước khi chết, y nói với Mặc Nhiên:

"Quay về thiện đi, đừng làm chuyện ác."

Đại địa ầm ầm.

"Sao thế?"

"Sao thế này?"

Mọi người đứng như trời trồng, vừa tránh né, vừa tìm nơi phát ra động tĩnh.

Kỳ thật cũng không cần tìm.

Nơi Mặc Nhiên đứng, bỗng phát ra ánh lửa hừng hực—— đó cũng không phải ngọn lửa thật sự, mà là linh hạch hệ hoả tiêu hao linh lực quá mức thiêu đốt cao vυ't, khoá hoàn toàn Mặc Nhiên trong đó.

Mặc Vi Vũ.

Đạp Tiên Đế Quân kiếp trước, giờ là một đời tông sư.

Hắn... Hắn với tai hoạ lớn trước mắt, thế mà hắn... Thế mà vì cản hết thảy chuyện này...

Sống sờ sờ tự phá nát linh hạch mình!

Giống Nam Cung Tứ và Sở Vãn Ninh, linh hạch vỡ nát làm hắn chợt nhận được một lượng linh lực lớn nhất, hai mắt hắn bị ngọn lửa nhiễm tới đỏ đậm, trên gương mặt anh tuấn đĩnh bạt không có quá nhiều biểu cảm đau đớn.

Giờ khắc này hắn là ai chứ?

Hắn có thể đừng là Đạp Tiên Quân bị vạn người thoá mạ nữa không.

Nếu có thể, hắn cũng muốn làm Sở Vãn Ninh.

Linh hạch trong l*иg ngực chậm rãi vỡ vụn, tan rã.

Ngọn lửa cháy càng ngày càng mạnh, xuyên qua mây mù, chiếu khắp trời cao.

Giờ khắc này, hắn bỗng cảm thấy những thứ thuần triệt khi còn nhỏ, giấc mơ sạch sẽ đều rơi lả tả xuống đáy lòng, hắn đứng trong ngọn lửa, hắn thấy Đoạn Y Hàn, thấy Sở Vãn Ninh.

Nhìn thấy nàng vuốt ve gương mặt hắn trong phòng cứ củi, nói—— "Báo ân đi, đừng mang thù."

Nhìn thấy thiếu niên kia ngoài Vô Bi Tự, bưng nước cơm, thật cẩn thận đút cho hắn uống.

"Uống chậm chút, không đủ vẫn còn..."

Hắn hai đời này, vốn luôn chỉ muốn làm một người lương thiện.

Đời trước hắn không làm được.

Đời này quay đầu lại khi xưa, để tay lên ngực tự hỏi, tranh luận qua gần mười năm.

Hắn không biết nên bồi thường thế nào, ngày đêm dày vò, cũng không nhận được một kết quả.

Nếu hắn nói cho người khác, hắn cũng từng có mộng xưa làm hàn sĩ thiên hạ nổi danh, ai sẽ tin hắn?

Chỉ có cười nhạo, chửi rủa, chế nhạo.

Bởi vì hắn là Mặc Vi Vũ, hắn là Đạp Tiên Đế Quân.

Hắn bỏ qua, từng gϊếŧ người, nên làm gì để đền bù, toàn là chuyện không đáng làm.

Đều sai cả.

Ai cũng không thể tha thứ cho hắn.

Có lẽ chỉ có ánh lửa ở đây, chỉ có linh hạch vỡ vụn, dùng thân tuẫn đạo, giờ đi theo con đường của Sở Vãn Ninh kiếp trước, hắn mới có thể được chút an ủi nhỏ nhoi.

Hắn mới có thể thật cẩn thận nói một câu:

"Nếu có thể, ta cũng muốn làm Sở Vãn Ninh."

Cầu xin các ngươi, nghe thấy nguyện vọng này, đừng chê cười ta.

Đừng phỉ nhổ ta.

Ta rất ngốc, ngày tháng rất dài, cũng không có ai ở bên tương bồi.

Ta cứ như vậy trải qua hai đời, trải qua lối rẽ hai mươi năm.

Quá ngu ngốc, ta không biết vì sao cuối cùng mình lại rơi vào bóng tối không điểm dừng, ta cũng không biết vì sao cuối cùng mọi chuyện lại biến thành như vậy, quay đầu nhìn lại, đều sai cả rồi.

Ta không tìm thấy mẹ.

Cũng không tìm thấy sư tôn.

Cầu xin các ngươi, Địa Ngục quá lạnh.

Để ta trở về được không...

Ta muốn về nhà.