Edit: Thiên Di
Beta: Shira
"... ... ..."
Như ngũ lôi oanh đỉnh, cứng đờ tại chỗ.
Không thể tin nổi... Không thể tin nổi... Sư Muội đang làm gì? Sư Muội đang nói gì?! Chuyện này đến tột cùng là thế nào?
Mặc Nhiên nhất thời không nuốt trôi nổi kinh biến này, hắn thậm chí không cảm thấy vừa rồi Sư Muội hôn Sở Vãn Ninh, hình ảnh này quá đáng sợ, chính mắt hắn thấy hắn cũng cho rằng mình sinh ra ảo giác.
Hắn dùng tay đỡ trán, huyệt thái dương nảy lên thình thịch, trong đầu là hình ảnh thiếu niên Sư Muội cười ấm áp, ôn nhu gọi: "A Nhiên."
Người trước mắt này... Y thế mà... Thế mà...
Quả thực khiến lông tóc dựng đứng.
Sư Muội thích... Sư tôn?
Sao có thể?!!!
Sư Muội chưa từng biểu hiện bất cứ cảm xúc yêu sư tôn bao giờ, nếu nói Tiết Mông thích Sở Vãn Ninh, còn thuyết phục người khác hơn Sư Muội thích Sở Vãn Ninh. Sư Muội sao có thể thích chứ? Y vẫn luôn cung kính cẩn thận, cũng rất ít nói, thậm chí không dính theo sư tôn.
Sau khi lên lớp, sau khi xong việc, đã quy quy củ củ rời đi...
Sao có thể.
Sư Muội đứng dậy, nheo mắt, nhìn Mặc Nhiên doanh doanh, cười thành tiếng: "Hình như ở đây có kẻ bị ta doạ rồi?"
"Huynh... Quả thực... Hoang đường..."
"Hoang đường?" Sư Muội dù bận vẫn ung dung, "Tiểu sư đệ của ta ơi, rốt cuộc là ai hoang đường ấy nhỉ? Khi dễ sư tôn thảm như vậy, chẳng lẽ là ta à?"
Mặc Nhiên bỗng đỏ mặt, trong mắt vừa phẫn nộ vừa mờ mịt.
Cho dù là bất cứ kẻ nào xuất hiện ở đây, hắn đều có thể đằng đằng sát khí mắng ngược lại, nhưng mà kẻ ở đây không phải ai khác, mà là Sư Minh Tịnh mà hắn yêu nhầm hai đời.
Hắn thế mà nhất thời nghẹn họng không nói nên lời.
Nhưng quả nhiên da mặt Sư Muội rất dày, y nhàn nhạt bảo: "Có điều, nói ta làm chuyện hoang đường, cũng không phải không có. Ví dụ như giả vờ thích người, đối đãi tốt với ngươi nhiều năm như vậy, thậm chí dưới thẩm vấn của Gặp Quỷ, cứng đờ lại đau đớn, nói dối ngươi... Ta thích ngươi."
Dừng một chút, trong ánh mắt y hiện lên một tia trào phúng: "Đừng làm loạn, nếu ta mà thích ngươi thì ngoài việc là kẻ chẳng ra gì thì, đúng là nên tự chọc mù hai mắt chết luôn đi."
Mặc Nhiên: "... ... ..."
"Sao lại không nói gì thế, không phục?" Sư Muội dung mạo khuynh thành, dù là cười lạnh, cũng cực kỳ mĩ mạo, y nghiêng mắt liếc Mặc Nhiên một cái, lại vuốt cằm Sở Vãn Ninh.
Mặc Nhiên quả thực trong cơn giận dữ, đã muốn triệu hoán Gặp Quỷ.
Nhưng ánh đỏ vừa loé lên trong tay, linh lực đã lập tức tan biến.
Sư Muội đến mí mắt cũng lười nâng, nói: "Đừng phí sức, kiếp trước Vãn Ninh bày ra cục diện này, dùng nửa địa hồn của y, rốt cục có thể giúp ngươi nhổ cổ hoa ra, giờ ngươi sẽ không bao giờ chịu khống chế nữa, nhưng thân thể lại cần mất mười ngày mới có thể khôi phục linh lực. Giờ có muốn đấu với ta, là lấy trứng chọi đá."
"Ngươi gọi ai là Vãn Ninh!!"
"Ngươi đúng là kẻ không biết nói đạo lý mà, chẳng lẽ lại chỉ cho phép ngươi khi sư diệt tổ, không cho phép ta yêu thương sư tôn?"
"Ngươi——!"
"Ngươi thượng cũng thượng rồi, không biết nếm tư vị bao nhiêu lần." Sư Muội khẽ cười, "Cũng nên tới lượt ta chứ? Làm người ngươi từng làm, ta thực sự cũng hơi ấm ức. Nhưng nhìn y bị thượng rồi, ta cũng đành phải nhịn thôi."
Mặc Nhiên gần như cuồng nộ tới cực điểm, không có thần võ, cũng không thể tới gần kẻ kia.
"Ầy... Nên ta mới nói, ta ghét nhất loại người chỉ biết đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ như ngươi." Sư Muội bỗng buông Sở Vãn Ninh ra, đánh với Mặc Nhiên trong động đá.
Thạch động âm u, hai thân ảnh nam nhân cao lớn phá chiêu vọt lên vách đá, như song long vén mây chém gϊếŧ giao triền, toé lửa mãnh liệt.
Sư Muội không giỏi công kích, về mặt cận chiến dù thế nào cũng không phải đối thủ của Mặc Nhiên, mắt thấy không ổn, y vung tay áo lên, linh xà ầm ầm vọt ra từ ống tay áo, lao về phía Mặc Nhiên. Mà mình thì nhân cơ hội này, bế Sở Vãn Ninh lên, bay vụt ra khỏi động đá.
"SƯ TÔN——!!"
Mặc Nhiên ném những hoạt xà ướt dính lành lạnh đi, đuổi sát theo sau, nhưng thấy Sư Muội đứng trên một ngọn cây, ánh trăng tròn sáng rực chiếu rọi sau y.
Sư Muội cười nói: "Đừng đuổi theo nữa, ngươi vừa mới khôi phục, đừng nói cược cả tính mạng, cũng không đuổi kịp ta đâu."
"Sư Minh Tịnh ngươi vì sao...... Ngươi vì sao như thế?!"
"A Nhiên." Sư Muội mỉm cười nói, "Sư ca ta có từng nói với ngươi, ta thực ghét hai cách xưng hô, Sư Muội, Sư Minh Tịnh chưa?"
"......"
"Nên nếu ngươi không ngại, từ nay về sau, có thể gọi tên thật của ta."
"...... Cái gì."
"Tại hạ họ Hoa, không có tự, tên Bích Nam."
Hoa Bích Nam!!!?
Thấy Mặc Nhiên bỗng mở to mắt, Sư Muội cười càng sáng lạn cong mày nói: "Đúng rồi, niệm tình ngươi với ta từng là sư huynh đệ, để cho ngươi biết một tin quan trọng này —— đừng tới Cô Nguyệt Dạ nhá, giờ ngươi tới Cô Nguyệt Dạ, sẽ bị Khương Hi xé thành mảnh nhỏ đấy. Cũng đừng có ý định đuổi theo ta, ngoan một chút, sớm quay về Tử Sinh Đỉnh đi."
Mặc Nhiên sửng sốt một chút, ngay sau đó sắc mặt trắng bệch: "Ngươi muốn làm gì Tử Sinh Đỉnh?!"
"Đời này ngươi cũng không ngu ngốc." Sư Muội cười cười, "Sư ca ngươi một kinh hỉ nhỏ, ngươi tới là biết ngay."
Trong cổ Mặc Nhiên tanh ngọt, mắt toé lửa, hắn giờ phút này thậm chí thậm chí không biết mình bi thương hơn hay là phẫn nộ hơn, hắn lạnh giọng quát: "Sư Muội, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?! Ngươi rốt cuộc tính toán cái gì?!! Không phải ngươi nói với ta, Tử Sinh Đỉnh là nhà của ngươi à? Không phải ngươi nói với ta...... Ngươi được bá phụ cứu từ đám lưu dân về...... Không phải ngươi nói với ta, đối với ngươi mà nói người quan trọng nhất chính là bọn ta ư?!"
Giọng hắn tới cuối run rẩy, tay siết thành quyền, móng tay cắm sâu.
"...... Chẳng lẽ những thứ đó ngươi đều lừa ta? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, hai đời ——" Mặc Nhiên nói tới đây, bỗng dưng dừng lại.
Hàn ý lạnh thấu xương ——
"Chẳng lẽ hai đời...... Ngươi đều tính kế ư?!"
Sư Muội không lên tiếng, áo rộng tay dài, phiêu nhiên đứng trên ngọn cây, mỉm cười nhìn hắn. Mắt đào hoa cong lên, cằm nhòn nhọn, giữa sương mù dày trong núi, như con cáo giữa đêm.
"Ngươi......" Mỗi chữ mỗi câu đều run rẩy giữa răng.
Đầu Mặc Nhiên hỗn loạn, ánh mắt hắn điên cuồng.
"Sư Muội, ngươi nói đi......"
Từ năm ôn nhu khuyên bảo bên giá nến, đến sau này làm bạn đồng hành, như hình với bóng.
"Ngươi nói chuyện đi!"
Từ thiếu niên tinh tế như khối ngọc, đến sau khi Thiên Liệt xảy ra, giữa trời tuyết lớn nằm trong lòng mình, nói với mình, đừng hận, đừng trách cứ sư tôn.
Mặc Nhiên cơ hồ sắp tan vỡ: "Ngươi rõ ràng đã chết...... Là ta tận mắt nhìn thấy...... Là ta mang thi thể ngươi về Tử Sinh Đỉnh...... Ngươi không có khả năng là Sư Muội...... Ngươi...... Sao có thể......"
"Vì ngươi ngu."
Giọng thanh nhã vang lên, Sư Muội rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng lại không phải không có phúng trào.
"Thứ mãng phu như ngươi, vĩnh viễn chỉ biết tu luyện linh hạch, coi thường dược tông. Ngươi cũng được, tôn chủ cũng thế...... Thậm chí sư tôn anh minh của chúng ta." Y nói tới đây, cười nhạt, "Lời mở đầu sai rồi, sư tôn thì không phải mãng phu. Có điều loại người như các ngươi, đều chướng mắt với dược cổ."
Mặc Nhiên lẩm bẩm: "Dược cổ......"
"Muốn cho kẻ chết rồi sống lại thì rất khó." Sư Muội thong thả ung dung, "Nhưng muốn cho một kẻ sống giả chết, ta có nhiều cách lắm."
Nếu Mặc Nhiên lúc này đầu óc thanh tỉnh, nên nghe những lời bỏ sót này của Sư Muội.
Cho dù dùng thuốc cho một kẻ sống giả chết, nhưng mà, kiếp trước hắn canh giữ ở Sương Tâm điện bảy ngày, sau lại tận mắt thấy Sư Muội được lạc táng. Lúc ấy quan tài ba tầng, tầng tầng phong kín đóng đinh, mả bị lấp càng cao. Người không thể ra tay dưới tình huống ấy, có kẻ sống nào tự chui ra khỏi mồ được?
Vì thế chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, Sư Muội đang nói dối. Thứ hai, kiếp trước, có người lẻn vào khu chôn cất của Tử Sinh Đỉnh, từ ngoài đào mả mở quan tài ra, thả xác chết Sư Muội vùng dậy sống lại ra......
Nhưng Mặc Nhiên giờ loạn cả người, có một đôi tay vô hình đảo lộn lục phủ ngũ tạng của hắn, hắn căn bản không có tâm tư suy nghĩ, nghe thấy Sư Muội nói vậy, trước mắt lập tức hiện lên gương mặt tái nhợt không huyết sắc trong trí nhớ ——
Trong tuyết lớn bay tán loạn, Sư Minh Tịnh chết, từ Mặc Nhiên bất lực hận mình, hận Sở Vãn Ninh khoanh tay đứng nhìn, từ đó rơi vào vực sâu, tự đọa vào màn đêm......
Nhưng ai biết!!
Giả...... Lại là giả!!
Hắn thế mà vì một kẻ giả chết, điên cuồng nửa đời người, si mê nửa đời người, gϊếŧ hết thiên hạ, cuối cùng còn hại chết nam nhân yêu hắn nhất trên đời.
Hoang đường.
Hoang đường!!!!
Phẫn nộ cùng đau khổ khiến da đầu hắn tê dại, đồng tử co chặt, hắn cơ hồ bạo ngược: "Ngươi...... Thế mà có thể bình tâm!"
"Lòng ta thật sự bình tĩnh." Sư Muội mỉm cười, "Nhưng thật ra ngươi, Đạp Tiên Đế Quân."
"......"
Bốn chữ vừa ra, như cào bảy tấc.
"Cho dù lý do ngươi cầm đao là gì. Là vì oán ghét cũng được, vì không cam lòng cũng thế, giờ trên tay ngươi cũng đã nhuộm máu tươi rồi."
Y nói, cố tình ôm chặt Sở Vãn Ninh hôn mê trong lòng, cơ hồ giống như tư thái khoe chiến lợi phẩm.
"Đạp Tiên Đế Quân tay đầy máu tanh, làm sao ở bên Bắc Đẩu Tiên Tôn bạch ngọc không tỳ vết được chứ?"
Chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Mặc Nhiên rút sạch.
Sư Muội lại uy hϊếp hắn rất rõ ràng, vì thế bọ cạp múa may, không ngừng tiêm độc dược vào lòng đối phương. Y nheo lại đôi mắt, từng bước ép sát.
"Ngươi xứng không?"
"Ngươi không cảm thấy chính mình rất dơ à?"
"Ngươi đang trộm."
Gió nổi lên, sương mù tan đi, một ánh trăng sáng chiếu rọi, ló ra sau mây.
Sư Muội cười ngâm ngâm, lại từng câu từng chữ hơn cả đao nhọn, miệng lưỡi sắc sảo: "Đạp Tiên Quân, ngươi có được mỗi ngày với y, đều là trộm được, chính ngươi thứ thế nào, chính ngươi rõ ràng nhất, không cần ta phải nói thêm."
Môi Mặc Nhiên xanh trắng, phẫn nộ bi thương sợ hãi hối hận tự trách ruột gan đứt từng khúc, không ai có thể tiếp nhận kiểu tự đa tình như vậy, sẽ điên cuồng.
"Ta......"
"Đừng ta nữa." Sư Muội từ từ thở dài, "Ta cái gì hả? Ngươi chẳng lẽ cho rằng, ngươi làm Mặc tông sư nửa đời người, cứu mấy mạng người thế, đủ để xoá sạch tội nghiệt của ngươi à?"
Y nhìn mặt Mặc Nhiên, cười khẽ: "Ngươi mơ thật đẹp."
Mặc Nhiên thế mà nói lỡ.
"Hiện giờ, sư tôn đã có ký ức kiếp trước, những chuyện hoang đường ngươi làm, ngươi gϊếŧ người, đồ thành, khi sư diệt tổ —— ngươi tổn thương lòng y, hết thảy y đều nhớ rõ. Toàn bộ đều nhớ cả." Y dừng một chút, tựa hồ rất có hứng thú mà đánh giá biểu tình trên mặt Mặc Nhiên, sau đó vừa lòng mà cười nói: "Mặc tông sư, ngươi nên cúi đầu, nhận tội đi."
Cúi đầu đi.
Nhận tội đi......
Cả đời vớ vẩn, cùng cực hung thần, đều là sai.
Mặc Nhiên nghẹn họng, hai mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn chằm chằm người trên ngọn cây kia, nhưng ánh mắt chạm tới Sở Vãn Ninh trong lòng y, liền lại không thể tự khống chế mà đau đớn, tầm mắt như lá hương bồ khô héo cuộn tròn.
Hắn đột nhiên quay đầu đi.
"Ngươi ngẫm lại xem, chờ y tỉnh, biết ngươi lừa y lâu như vậy, y sẽ giận tới thế nào nhỉ?" Sư Muội ôn nhu mà vuốt ve gương mặt Sở Vãn Ninh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khó khăn lắm mới lướt tới bên môi, "Sư tôn tính tình tuấn liệt, biết ngươi như thế —— ngươi cảm thấy y sẽ tha thứ cho ngươi à?"
Người nói đâm vào điểm yếu, người nghe như rơi vào động băng.
Tha thứ......
Hắn trước nay chưa từng cầu xin tha thứ, nhưng thẩm phán hắn không hy vọng đã tới, hắn vẫn luôn không dám nghĩ tới ngày này.
Mặc Nhiên bỗng chốc khép mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Giọng Sư Muội trong sương mù có vẻ mù mơ u thanh như vậy, dường như khuyên nhủ người quay đầu là bờ: "Đừng đuổi theo nữa, về Tử Sinh Đỉnh đi thôi. Chờ ngươi về tới đó, sẽ tự biết kinh hỉ theo lời ta là gì."
Lượn lờ quanh quẩn.
"Nhận phần kinh hỉ kia cẩn thận, đừng phản kháng nhiều." Dừng một chút, y tựa hồ nghĩ tới cái gì, chuyển mắt, con ngươi đào hoa ngóng nhìn người dưới tàng cây.
"Chuyện khác, A Nhiên, hai chúng ta nói đến cùng là kẻ không giống nhau, ngươi lòng tham không đáy ta sở dục sở cầu." Y ôn thanh nói, tựa hồ đệ tử khi xưa trong phòng hỏi hắn hoành thánh ngon không, sa tế có đủ không, "Ta không phát rồ như ngươi, không dễ dãi hãm hại bạn tốt người thân. Nhưng mà ——"
Y đổi đề tài, lại không nói nhiều lắm.
Mặc Nhiên đột nhiên quay đầu lại: "Ngươi muốn thế nào?!"
Ánh mắt Sư Muội lướt qua Sở Vãn Ninh, không khỏi cười cười: "Ngươi đừng lo, sư tôn ở chỗ ta, ta chỉ biết y đau, sẽ không làm y bị thương. Y là người trắng như ngọc thế này, ta đương nhiên biết thương tiếc hơn ngươi..."
Giọng điệu tẩm ngọt lịm giữa mỗi răng, mới nhẹ nhàng thở ra.
Mặc Nhiên kích động tới run cả người, nếu giờ hắn còn linh lực, chỉ sợ Sư Muội đã bị hắn xé thành tan thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng hắn không có linh lực, Sư Muội cũng đoán được chắc chắn hắn không có linh lực, mới có thể muốn làm gì thì làm như vậy.
Sư Muội cười khẽ: "Những sư huynh đệ đồng môn ở Tử Sinh Đỉnh, thậm chí bá phụ, bá mẫu... Còn có cả thiếu chủ nữa." Sóng mắt y lưu chuyển, không nhanh không chậm nói hết lời, "Nếu ngươi mà không xử lý kinh hỉ kia cẩn thận, sẽ hại chết họ lần hai đấy. Ngươi nhìn xem, nếu sư tôn tỉnh lại, biết ngươi lại làm khổ mọi người, biết ngươi lại ích kỷ, tham sống sợ chết—— y có thể không nhìn ngươi nữa, ngay cả một cái liếc mắt không?"