Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 222: [Giao Sơn] Kinh hồn biến

Edit: Chu

Beta: Shira

Tiết Mông phát ngốc đứng đờ tại chỗ, mới đột nhiên nổi giận đùng đùng, mới giận dữ quát lên với Mai Hàm Tuyết: "Đồ chó, ngươi nói ai ngốc?"

Tiết Chính Ung kéo cậu lại: "Mông nhi!"

"Tên này nói ta ngốc!"

"Được được, con nghe nhầm rồi, rõ ràng Hàm Tuyết chưa nói gì cả."

"Đó là vì hắn hạ giọng nói bên cạnh tai con!"

Bên này cãi cọ ầm ĩ, Khương Hi bên kia đang kiểm kê số người bị thương, dò xét thế cục. Xem xét xong kết quả Khương Hi để mọi người nghỉ ngơi một lát, nên chữa thương thì chữa thương, nên đả toạ thì đả toạ. Hết cách, chiến lực hung mãnh nhất đã tiêu hao rất nhiều, giống như cung còn chưa kéo căng, mũi tên đã bị mòn mất, tùy tiện tiến lên tiếp như vậy, nếu lại có chuyện bất ngờ, chỉ sợ không kịp ứng phó.

Phân phó xong việc, Khương Hi đi tới bên cạnh Nam Cung Tứ: "Nam Cung, ta có một số chuyện muốn hỏi ngươi."

"Mời Khương chưởng môn nói."

Khương Hi không nói, mà liếc nhìn Diệp Vong Tích một cái.

Nam Cung Tứ nói: "Nàng ấy không cần tránh."

"Vẫn tránh đi một chút thì tốt hơn." Khương Hi nói, ánh mắt hạ xuống, dừng trên ngực Nam Cung Tứ, đó là vị trí linh hạch của Nam Cung Tứ.

Đợi Diệp Vong Tích đi rồi, Khương Hi ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Tứ.

"Linh hạch ngươi giờ phải làm sao? Định lừa à?"

Ánh mắt Nam Cung Tứ ảm đạm đi một chút: "Ta cũng không biết nên nói sao cho nàng ấy nữa."

"Ngươi sợ nàng ấy sẽ ghét ngươi? Kỳ thật ngươi nghĩ nhiều rồi, Diệp cô nương không phải là——"

"Không phải." Nam Cung Tứ cắt ngang Khương Hi, "Ta không sợ nàng ấy ghét ta. Ta chỉ sợ nàng ấy sẽ khổ sở thôi."

"..." Khương Hi trầm mặc một lát, tựa hồ bị cao ngạo trong xương cốt Nam Cung Tứ đâm tới, y cười nhạo, "Ngươi cũng thật tự tin."

"Khương chưởng môn nói sai rồi. Ta không tự tin, là ta tin nàng ấy."

Khương Hi thấy ngữ khí hắn cứng rắn pha kính trọng, liền nhàn nhạt nói: "Giờ ngươi hổ lạc Bình Dương, lại còn dùng loại ngữ khí này nói chuyện, không sợ sau này ta gây phiền phức cho ngươi à?"

"Ngươi sẽ không."

Khương Hi dừng một chút: "Đây là tin ta hả?"

"Dọc đường tới đây, ta cũng biết Khương chưởng môn là loại người thế nào rồi." Nam Cung Tứ nói, "Nên tiếp theo biết mạng mình sẽ phải kết thúc, ta mới có thể nói với ngươi những lời này."

"..." Khương Hi vẫn luôn nhìn Nam Cung Tứ chăm chú, cho tới tận khi hắn nhắc tới chuyện này, y mới rời mắt đi. "Giờ ngươi còn sống, những lời ấy còn giữ lời à?"

"Giữ lời." Nam Cung Tứ nói, "Chờ đánh bại Từ Sương Lâm, ta sẽ tự nói rõ cùng mọi người."

Khương Hi liền không nói nữa, qua hồi lâu, y mới nói: "Nam Cung Tứ, tiếc là không thể nhìn thấy Nho Phong Môn toả dương quang rực rỡ dưới tay ngươi, bằng không, cũng có thể coi là đối thủ ganh đua cao thấp."

Nam Cung Tứ đáp rất bình tĩnh, nhưng vẫn ẩn ẩn có ngạo cốt của hắn: "Chưởng môn lại nói sai rồi. Thứ tốt nhất của Nho Phong Môn, ta đã học được rồi."

Khương Hi rất hiếm khi có lúc không phản bác người khác, cũng rất ít khi không lạnh lùng trào phúng, càng ít có dáng vẻ tán đồng với kẻ khác. Nhưng lần này y im lặng thật lâu cũng không có ý phủ định lời Nam Cung Tứ, cuối cùng y nói: "Không nói chuyện này nữa, hỏi ngươi chuyện khác quan trọng hơn."

"... Ta biết chưởng môn muốn hỏi gì." Nam Cung Tứ vuốt túi tên có Não Bạch Kim nằm trong, yêu lang bị thương, trên trán có một khóm lông xém mất, còn đang rỉ máu, "Nhưng mà, vì sao Giao Sơn đột nhiên mất khống chế, phạm phải ý của quá chưởng môn, ta thật sự không hiểu được. Ta cũng cảm thấy không có khả năng."

Khương Hi nói: "Không có chút dấu vết gì để lại? Ngươi ngẫm lại xem, Nho Phong Môn có bí văn gì, về ngọn núi này không?"

Nam Cung Tứ lắc đầu nói: "Không có. Nam Cung gia tộc thế thế đại đại đều biết ngọn Giao Sơn này nghe theo lệnh hậu duệ gia tộc, nhưng người xếp hạng nhất, là tổ tiên Trường Anh."

"Tuyệt đối không có người khác?"

"Tuyệt đối không có. Hồn phách Giao Long nhận chủ nhân đầu tiên là quá chưởng môn, tuyệt đối sẽ không thay đổi."

Ánh mắt Khương Hi âm tình bất định, gương mặt rơi vào cục diện bế tắc càng khiến lệ khí sâu nặng: "Từ Sương Lâm đến tột cùng sao lại làm được?"

"Ta cũng không rõ." Nam Cung Tứ bỗng nhiên dừng một chút, Khương Hi cho rằng hắn nghĩ ra cái gì, quay đầu qua nhìn hắn, kết quả phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm một người ở nơi xa, theo ánh mắt nhìn qua, Khương Hi thấy Nam Cung Liễu đang bóc quýt ăn.

Nam Cung Tứ vẫn không muốn nhìn thấy phụ thân mình bị biến thành cờ Trân Lung, nhưng liếc mắt này chạm phải, biểu tình hắn không thể ngăn nổi trở nên cực kỳ thống khổ. Khương Hi cũng lớn tuổi như Từ Sương Lâm, Tiết Chính Ung, chỉ là tâm pháp tu luyện khác nhau, nên y thoạt nhìn vẫn anh tuấn trẻ trung. Nhưng cũng chẳng liên quan tới tâm thái của y, tâm thái y vốn đã không còn phong hoa chính mậu như vậy từ lâu rồi, y nhìn Nam Cung Tứ, nhất thời sinh ra chút không đành lòng, y nói: "Đừng nhìn."

"..."

"Đừng nhìn nữa."

Nam Cung Tứ tựa hồ hao hết sức lực còn lại, mới rời ánh mắt từ trên người phụ thân đi. Lúc hắn rủ mi, bả vai dường như hơi run rẩy, cuối cùng hắn vùi mặt vào tay, lại không giấu được tiếng nghẹn ngào.

Hắn nghẹn ngào thì thào, định chuyển chủ đề khác: "Ta cũng không biết sao Từ Sương Lâm làm được, ma long kia là quá chưởng môn thuần phục mà..."

Vai run lên càng lợi hại.

Khương Hi vẫn luôn cứng đờ, vẻ mặt nhạt nhẽo, nhưng y cuối cùng vươn tay ra, vỗ vỗ lên vai Nam Cung Tứ. Tựa hồ y muốn an ủi Nam Cung Tứ hai câu, nhưng trước nay y chưa từng an ủi một ai, cuối cùng chỉ khô khốc nói: "Không sao, người tự có số mệnh, phụ thân ngươi tuy rằng làm loạn thành cục diện bây giờ, nhưng cũng từng là cha con, ngươi xem ta, thiên mệnh chi ngũ, không con nối dỗi. Muốn thay đổi chút."

Nói xong Nam Cung Tứ đương nhiên không để ý tới y, nhưng y cũng cảm thấy khô khốc, nói ra còn tệ hơn khi chưa nói.

Khương Hi đứng dậy, có hơi xấu hổ: "Ta tới chỗ khác xem, ngươi nghỉ một lát, đợi chút lại đi tiếp."

"..."

"Đúng rồi, phía trước là đâu thế?"

Nam Cung Tứ ủ rũ nói: "Long Trì hồn."

"Dùng làm gì?"

"Đó là linh huyết trì hiến tế cho ác long." Nam Cung Tứ nói, "Ác long vốn ngủ say trong hồ, mỗi năm người Nho Phong Môn đều phải tế bái nó."

Khương Hi nghe xong hơi nhíu mày, cuối cùng y nói: "Chỉ mong bên kia không xảy ra chuyện gì."

Mọi người nghỉ ngơi trước điện tầm nửa canh giờ, người bệnh và người hao tổn nhiều linh lực đang được tu sĩ trị liệu giúp đỡ, dần khôi phục lại.

Khương Hi đáng giá hai bên "Thiện" và "Ác" Từ Sương Lâm tạo ra, hai loại cực đoan, ấn đường càng nhíu chặt.

Thứ không có sức chiến đấu này, Từ Sương Lâm mang đến làm gì? Trưng cho đẹp à?

Nghe Nam Cung Liễu bị biến thành quân cờ gọi bệ hạ, tựa hồ là Từ Sương Lâm tự coi mình là đế vương, mà đem con rối Trân Lung chia thành hai bên thiện ác, coi như thần dân của mình?

Y một đường cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng đến trước mặt Nam Cung Liễu, Nam Cung Liễu đang ngồi bên sọt tre của mình, chậm rì rì bóc quýt.

Khương Hi dừng một lát, bỗng dưng cúi người, chưa từ bỏ ý định hỏi câu đã từng hỏi gã lúc trước: "Ngươi có thể đưa ta đến chỗ gặp bệ hạ không?"

Nam Cung Liễu vẫn muốn trả lời đáp án như trước: "Bệ hạ có việc của bệ hạ cần làm xong, sao có thể nói gặp là gặp được?"

"..." Khương Hi phất tay áo không vui nói, "Một chút công dụng cũng không có, phế vật thối nát chính là phế vật thối nát, cho dù tồn tại, biến thành quân cờ, vẫn là phế vật thối nát."

Nam Cung Liễu bị hắn mắng, vụng về rụt cổ, dáng vẻ rất yếu đuối ôm lấy sọt tre của mình, một lát sau, thế mà khóc lớn lên: "Sao ngươi lại dữ thế? Ta vô dụng thì vô dụng chứ, ta vốn dĩ là phế vật thối nát rồi, ngươi dữ với ta thì có thể làm gì?"

Gã khóc lớn vang dội, thu hút được ánh mắt của mọi người tới.

Sở Vãn Ninh giờ đã điều tức đả toạ khá ổn, y nhíu mày kiếm: "Nam Cung Liễu này thật kỳ quái."

Mặc Nhiên hỏi: "Làm sao?"

"Ta không thể nói rõ." Sở Vãn Ninh nói, "Ta cảm thấy tên này đúng là Nam Cung Liễu, nhưng không đúng, tựa như không phải Nam Cung Liễu ta biết."

Mặc Nhiên liền nhìn chằm chằm sang bên kia, sắc mặt Khương Hi xanh mét trừng mắt nhìn Nam Cung Liễu, mà Nam Cung Liễu thút tha thút thít, thỉnh thỉnh còn lấy hai tay ấm ức hề hề mà dụi mắt.

"..." Mặc Nhiên nhìn hành động của gã, quả thật thấy không đúng, nói không nên lời, như thấy kẻ trung niên tính trẻ con, làm người ta nổi hết cả da gà. Bỗng nhiên, Mặc Nhiên sửng sốt một lát, lẩm bẩm nói, "Trẻ con..."

"Gì cơ?"

Mặc Nhiên bỗng quay đầu lại, hỏi: "Sư tôn, người có cảm thấy, dáng vẻ gã giờ rất giống trẻ con không?" Hắn nói lại liếc sang nhìn Nam Cung Liễu một lát, thấy Nam Cung Liễu thế mà bắt đầu dùng ống tay áo lau nước mũi, liền nói, "... Là trẻ con chỉ mới có năm sáu tuổi."

Hắn nói như vậy, Sở Vãn Ninh lại nhìn, quả nhiên là như thế.

Nam Cung Liễu tuy rằng vẫn là tướng mạo bốn mươi tuổi, nhưng nhất cử nhất động, đều có một loại ngu ngơ ấu trĩ.

Sở Vãn Ninh lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ Từ Sương Lâm làm gì với gã, làm thần thức và ký ức gã, chỉ còn sót lại năm sáu tuổi?"

Mặc Nhiên nói: "Sư tôn chờ chút, ta đi xem thử."

"Ngươi muốn thử thế nào?"

Mặc Nhiên không đáp, hắn ở trước mắt bao người, tới bên cạnh Nam Cung Liễu, nhặt một quả quýt đưa cho gã, thử thăm dò nói: "Đừng khóc, ăn quả quýt này đi."

"Ta không ăn, ta đã ăn rồi, đây là dâng cho bệ hạ."

Mặc Nhiên liền thả lại quýt vào sọt, hỏi: "Bệ hạ là ai?"

Khương Hi nói: "Có ích gì? Những câu này ta đã hỏi gã lâu rồi."

Quả nhiên, Nam Cung Liễu nói: "Bệ hạ... Bệ hạ chính là bệ hạ thôi, còn là ai được."

Mặc Nhiên vẫn không nhụt chí, mà hỏi gã tiếp câu thứ hai: "Được rồi, bệ hạ là bệ hạ, ngươi có vẻ cũng hiểu chuyện, bệ hạ biết rồi, chắc chắn sẽ rất vui. Đúng rồi, ta vẫn luôn hỏi chuyện bệ hạ với ngươi, còn chưa hỏi chuyện của ngươi, ngươi tên là gì?"

Hoàng Khiếu Nguyệt ở cạnh xem hết kiên nhẫn, cười lạnh hai tiếng đang định nói, Khương Hi lại cản gã lại, lắc đầu. Y tựa hồ cũng nhận ra có điều không đúng.

Nam Cung Liễu ôm sọt nhìn Mặc Nhiên một lát, có hơi nhút nhát mà nói: "Ta gọi là Nam Cung Liễu."

Mặc Nhiên cười tủm tỉm mà xoa đầu Nam Cung Liễu, bất động thanh sắc hỏi: "Biết một chút rồi, ta gọi Mặc Nhiên, năm nay ta hai mươi hai, ngươi thì sao?"

"Ta, ta năm tuổi..."

"!!"

Nhất thời, lặng ngắt như tờ.

Tuy giọng Nam Cung Liễu không vang, nhưng mọi người chung quanh đều yên lặng xem bên này, nên giọng gã nơm nớp lo sợ nói "Ta năm tuổi", như sét phá không, nổ vang trong đại điện.

Cơ hồ tất cả mọi người sợ ngây người.

Nếu không phải tình huống khẩn cấp, chỉ sợ rất nhiều người ở đây đã cười ha ha, cười đến chảy cả nước mắt—— Năm tuổi? Năm tuổi?

Nếu là ba năm trước đây, muốn bọn họ tin rằng chưởng môn phái đệ nhất thiên hạ, thế mà ôm sọt quýt co rúm lại, lẩm bẩm: "Ta năm tuổi", những kẻ này đại khái thà tin rằng heo mẹ cũng biết leo cây.

Nhưng giờ Nam Cung Liễu quả thật rõ ràng rành mạch nói một câu này, một đám người nghe đều choáng váng, cứng đờ ngơ ngác như trời trồng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết đây là kiểu tình huống gì.

Khương Hi tiến lên một bước, lạnh giọng hỏi: "Mỗi ngày ngươi ở trong cung làm gì?"

Nam Cung Liễu vội vàng trốn sau Mặc Nhiên, túm lấy tay áo Mặc Nhiên nói: "Đại ca ca, ta không muốn nói chuyện với hắn, thúc thúc này rất dữ..."

Khương Hi: "..."

Nam Cung Liễu còn lớn hơn cả y, nằm mơ y cũng không nghĩ tới có một ngày Nam Cung Liễu sẽ gọi y là thúc thúc.

Mặc Nhiên cũng có chút không chịu nổi, nếu thật sự là đứa nhỏ năm tuổi gọi còn được, hắn còn hưởng thụ, nhưng giờ giữ chặt hắn, lại là một nam nhân đuôi mắt toàn nếp nhăn. Khoé miệng Mặc Nhiên giật giật, ho khan hai tiếng trấn an bảo: "Được được, ngươi không cần để ý tới hắn, ta hỏi ngươi chút, mỗi ngày ngươi, làm gì trong cung thế?"

Khương Hi mở to hai mắt nhìn—— Giờ y có chút bội phục Mặc Nhiên, tiểu tử này được đấy, thế mà cũng nhịn nổi à?

"Ta mỗi ngày đều hái quýt nha, hái quýt rửa sạch, sau đó mang đến cho bệ hạ, chờ hắn ra ăn." Nam Cung Liễu nói, "Bệ hạ thích ăn quýt nhất, ngày nào cũng có thể ăn hết cả một sọt. Chân núi này vốn chỉ toàn hoa không có quả, bệ hạ nói không thú vị, nên đổi tất cả thành cây quýt, ta thấy quýt cũng tốt, trái cây ngọt."

Hắn lải nhải mãi, bỗng ánh mắt có chút ảm đạm: "Đáng tiếc mấy ngày nay thân thể bệ hạ không khoẻ, hái được mấy sọt, hắn cũng ăn được một nửa thôi..."

Khương Hi tóm được trọng điểm: "Thân thể bệ hạ gần đây không khoẻ?"

Nam Cung Liễu thật ra vẫn ôm thù, phiết miệng, phồng má nói: "Đáng ghét, ta không thích nói chuyện với ngươi."

Khương Hi nhịn một lát, không nhịn nổi, nhanh chóng quay đầu đi, lấy khăn che mũi miệng mình lại.

Hoàng Khiếu Nguyệt quan tâm hỏi: "Khương chưởng môn bị làm sao thế?"

"Đừng nói chuyện với ta." Khương Hi chán ghét cau mày, không bao giờ chịu nhìn đứa nhỏ Nam Cung Liễu lớn xác phồng má ngồi xổm bên kia nữa, "Ta mẹ nó có chút ghê tởm."

Mặc Nhiên nói: "Thân thể bệ hạ không khoẻ thế nào?"

"Chính là... Chính là luôn ho khan, ho ra toàn máu, hắn lại rất gầy, gầy như vậy cũng không chịu ăn cơm, trên người hắn có rất nhiều chỗ bị thối mất rồi..." Nam Cung Liễu nói, nước mắt tí tách nhỏ xuống như cột đứt dây, lại bi thương mà khóc, "Ta rất lo cho hắn, nếu hắn không còn nữa, ta phải làm gì đây? Sau này không còn ai chơi với ta, nói chuyện với ta, bón ta ăn quýt nữa rồi."

"Hắn... Hắn còn bón ngươi ăn quýt?"

Lần trước chứng kiến ở Nho Phong Môn, Nam Cung Liễu và Từ Sương Lâm có huyết hải thâm thù giữa hai huynh đệ, Từ Sương Lâm không tiếp tục dùng quả lăng trì nhét cho ca ca mình đã là kỳ tích rồi, bón ăn quýt á?

Tưởng tượng cũng không tưởng tượng nổi.

Khương Hi lâm vào tầm ngâm: "Trên người có nhiều chỗ bị thối..."

Tiết Chính Ung nói: "Nghe như bị Trân Lung Kỳ Lục phản phệ?"

Mặc Nhiên cũng hiểu rõ chuyện này, Trân Lung Kỳ Lục trong tam đại cấm thuật, nếu kẻ thi triển không đủ linh lực, số quân cờ mạnh bị thao túng quá nhiều, thân thể sẽ bắt đầu chậm rãi thối rữa.

Kiếp trước lúc hắn mới bắt đầu tu luyện, cũng từng bị thối rữa, bắt đầu từ ngón chân, Mặc Nhiên khi ấy sợ Sở Vãn Ninh nhận ra, liền không dám làm loạn coi thường, sau đó lại nghĩ ra "Cộng Tâm Chi Trận", mới có thể tiếp tục tu luyện. Sau đó, hắn trở thành Đạp Tiên Đế Quân, linh lực hùng hồn dư thừa, không cần Cộng Tâm Chi Trận cũng có thể khống chế thiên quân vạn mã, nhưng mà ngón chân bị hoại tử một chút kia, rốt cuộc không có cách nào phục hồi như cũ.

Mặc Nhiên không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Những cương thi bên ngoài, đương nhiên là dùng Cộng Tâm Chi Trận thao túng, chỉ có trong đại điện này mới có thi đàn hoạt động tự do, mới là dùng hoàn toàn linh lực của Từ Sương Lâm không chế.

Nếu Từ Sương Lâm không chống đỡ được nhiều quân cờ như vậy, thì sao phải làm chuyện mất nhiều hơn nữa?

Vây ở đây nghĩ nhiều cũng vô dụng, Khương Hi nói: "Lên trước thôi."

Đường đại môn vào long trì hồn cuối cùng cũng nghe lệnh mở ra, đường đi thật ra không bị phá, sau khi khởi động trận pháp khảm thất tinh trước sau điện phát ra tiếng mở ra ầm ầm, cửa đá thu gọn vào trong tường, đường đến trong điện Thiên Cung chậm rãi lộ ra trước mặt mọi người.

Đó là một cung thất che kín sáu lăng hình, bốn vách tường ẩm ướt lạnh lẽo, trên đỉnh có một phù điêu rồng thô lớn, gân cốt rõ ràng, hai mắt mở trừng, trong miệng cự long ngậm một ngọn đèn, không biết bên trong đốt gì, sáng lên ánh lửa xanh u ám.

Giữa điện phủ, có một hồ đỏ tươi như máu, bên trong toả hơi nóng hôi hổi.

Nam Cung Tứ nói: "Đây là long trì hồn, ma long vốn bị phong ấn ở huyết trì này."

Có người muốn đến gần nhìn ra, Nam Cung Tứ nói: "Đừng xem nhiều, hồ này tà khí rất nặng, nếu nhìn nó lâu, tâm trí sẽ tan rõ, đi nhanh thôi."

Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Nam Cung Tứ đi qua cạnh huyết trì, bọn họ đi vào trong hành lang dài gấp khúc của điện, tuy nơi này không có ánh sáng mặt trời, không có chút gì chiếu sáng, nhưng Mặc Nhiên có thể cảm thấy họ vẫn đang đi trên sườn núi.

Đoạn này đi khoảng một nén nhang, sau đó Nam Cung Tứ dừng bước, trước mặt hắn là một phiến đá nhỏ, nhưng chứa đầy châu báu trang sức.

"Sau khi cửa đá mở ra, lại đi thêm một đoạn, chính là đường ra rồi." Nam Cung Tứ nói, "Sau khi ra khỏi nơi cuối cùng của Thiên Cung, gọi là Đài Chiêu Hồn, Từ Sương Lâm hẳn là ở trên đài Chiêu Hồn."

Hoàng Khiếu Nguyệt đột nhiên hỏi: "Thiên Cung Nho Phong Môn chỉ có mấy nơi như thế? Trước điện, Long Huyết trì, còn thêm Đài Chiêu Hồn thôi?"

"Không sai."

"Chẳng lẽ không có mật thất gì à?" Gã nhất thời gấp gáp, thiếu chút nữa nói thành mật thất chứa bảo vật, may mà kịp phản ứng lại, "Ta nói là, Từ Sương Lâm có thể cũng ở trong mật thất."

Nam Cung Tứ ý vị thâm trường nhìn gã một cái, ánh mắt này thật sự làm Hoàng Khiếu Nguyệt có chút lo sợ. Cuối cùng Nam Cung Tứ nói: "Đến Đài Chiêu Hồn trước rồi nói sau."

Cánh cửa cuối cùng này mở ra, lại yêu cầu máu tươi của gia tộc Nam Cung, Nam Cung Tứ dùng máu mình quệt lên hoa văn tròng mắt rồng, cơ quan trên cửa lách cách di chuyển, sau đó nghe thấy tiếng thở dài sâu kín.

Hoàng Khiếu Nguyệt sợ hãi: "Ai đang nói?!"

Ngay sau đó chỉ vào Nam Cung Tứ nói: "Tiểu tử ngươi sẽ không phải giả vờ chứ? Gậy ông đập lưng ông?"

Nam Cung Tứ hờ hững nói: "Nếu Hoàng đạo trưởng không tin ta, giờ ra ngoài vẫn kịp đấy, ngồi ở đại điện chờ xem đi."

Hoàng Khiếu Nguyệt đương nhiên không chịu, nhưng gã trước khi vào để lại tâm nhãn—— Một đường đi này, hắn phát hiện những cửa vào quan trọng đều cần máu gia tộc Nam Cung mới có thể mở được, mật thất chưa bảo vật trong truyền thuyết cũng nói vậy. Vì thế Hoàng Khiếu Nguyệt trước khi vào cửa, tay vô ý cố tình lau lên mắt rồng, trộm dính chút máu Nam Cung Tứ...

Đột nhiên, một tiếng nói vang lên trong đường đi——

"Kẻ tới, là ai?"

Hoàng Khiếu Nguyệt có tật giật mình, cả kinh cơ hồ nhảy lên, những người nhìn xung quanh, Nam Cung Tứ nói: "Kẻ tới, đại tông thân thứ bảy của Nho Phong Môn, Nam Cung Tứ."

"Võng Ly... Cung Nghênh... Chủ nhân..."

Sau tiếng nói chậm rãi này, chợt xa xa.

"Võng Ly là tên ma long kia." Nam Cung Tứ nói với Khương Hi, "Khương chưởng môn, mời đi."

Khương Hi nhìn về đường đi phía trước, có lẽ ở nơi xa hơn trăm thước, lộ ra ánh sáng trắng, nói vậy bên kia chính là đài chiêu hồn, Khương Hi lên trước vài bước, đột nhiên đất rung lên một chút, tiếng nói mờ ảo linh hoạt kia lại vang lên lần nữa.

"Võng Ly, cung nghênh... Chủ... Nhân..."

"Con rồng này sao thế?" Khương Hi nhíu mày, "Nói một câu hai lần?"

Nhưng sắc mặt Nam Cung Tứ đã thay đổi, hắn lập tức quay đầu nhìn hướng đài chiêu hồn, quang ảnh nơi đó bỗng nhiên chớp động, hắn còn chưa kịp thấy rõ, trong tai đã nghe thấy tiếng như phun nọc, ngay sau đó ánh mặt trời chợt bừng chiếu sáng.

Đồng tử Nam Cung Tứ thu nhỏ, lạnh giọng quát: "Chạy!!"