Edit: Chu
Beta: Shira
Trên đời này người quan trọng nhất với Mặc Nhiên, ngoài Sở Vãn Ninh, đó là Sư Muội.
Mặc Nhiên đã từng cho rằng mình đối với Sư Muội là tình, về sau nhận ra không phải thế, nhưng đối tốt với y, quý trọng y lại vẫn không thay đổi.
Cho dù dần dần cảm thấy xa cách Sư Muội, cảm thấy người này cao gầy, mặt mày là phong vận nam tử như một người khác. Cho dù ban đầu bát hoành thánh kia chỉ là Sư Muội đi đưa, thay Sở Vãn Ninh mang tới, nhưng cho dù thế nào, Sư Minh Tịnh vẫn là Sư Minh Tịnh khi xưa thôi.
Trong bóng đêm và thất vọng, mỉm cười với hắn, đưa tay làm bạn cùng hắn.
Trong lúc cô đơn và không cam lòng, làm bạn hắn, là sư huynh nguyện ý an ủi hắn.
Nhớ tới Sư Muội cũng là cô nhi, một người thân trên đời cũng chẳng có, Tiết Mông lại cao ngạo, tuy quan hệ với Sư Muội tốt, nhưng nhiều năm qua, Sư Muội cũng không gọi tên Tiết Mông, chỉ gọi thiếu chủ.
Chân chính có thể xưng một chữ "bạn" với Sư Muội, có lẽ chỉ còn lại mình.
Kết quả mình cũng làm y thương tâm.
Tiết Mông đang ở trong rừng trúc, khoan tay nhìn nửa ngày, vẫn không cử động canh giữ bên cạnh Mặc Nhiên, thưởng thức cảnh đơn sơ, hình như có tâm sự.
Đợi gần nửa canh giờ, không có động tĩnh gì, Tiết Mông cảm thấy mình như kẻ ngốc——
Mình nghĩ gì thế, sao lại cảm thấy sư tôn với Mặc Nhiên có quan hệ gì đó? Có phải đầu óc hỏng rồi... Cậu càng xấu hổ, càng cảm thấy không hiểu nổi mình, cuối cùng, Tiết Mông xoay người muốn đi, nhưng quả nhiên là huynh đệ đồng môn, cậu và Mặc Nhiên cơ hồ phạm sai lầm giống nhau.
Nhất thời thả lỏng, không khống chế được bước chân.
Mặc Nhiên đứng dậy, cách tầng lá trầm giọng nói: "Ai?"
"..." Dưới ánh trăng, Tiết Mông không tình nguyện, lúng ta lúng túng đi ra, ánh mắt tránh né, ho nhẹ một tiếng.
Mặc Nhiên sửng sốt: "Ngươi tới làm gì?"
"Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn à?" Tiết Mông không dám nhìn vào mắt Mặc Nhiên, ánh mắt mơ hồ, vẫn hùng hồn nói đầy lý lẽ, mặt lại đỏ lên, "Ta cũng chỉ muốn tới nhìn sư tôn."
Mặc Nhiên chợt hiểu, hẳn là Tiết Mông bám theo đuôi mình rồi, không khỏi sắc mắt cứng đờ, nhưng hắn rất nhanh điều chỉnh lại biểu tình, trước khi Tiết Mông cảm thấy, đã trấn định lại.
"Nếu đến rồi, ngồi chơi một lát đi."
Tiết Mông cũng không từ chối, vào trong đình trúc.
Mặc Nhiên hỏi cậu: "Muốn uống trà, hay uống rượu?"
"Trà." Tiết Mông đáp, "Uống rượu sẽ say."
Trên bàn có đủ cả trà cùng rượu, Mặc Nhiên lấy ấm nước, nhóm lửa, chiếu rõ ngũ quan anh tuấn của hắn, hắn để ấm nước lên bếp, huynh đệ hai người ngồi trên ghế băng dài trong đình, dựa vào trụ đình, chờ nước trà sôi.
Tiết Mông hỏi hắn: "Sao ngươi đến sớm thế? Vốn Sư Muội nên ở tới nửa đêm mà."
"Không có gì làm, nên tới luôn." Mặc Nhiên cười cười, "Không phải ngươi cũng đến à?"
Tiết Mông nghĩ, quả là thế.
Mặc Nhiên hẳn cũng giống mình, chỉ quan tâm sư tôn thôi, rốt cuộc sau lần thiên liệt đó, Mặc Nhiên đã dần thay dổi, giờ qua nhiều năm, hắn đã khác với thiếu niên khi xưa một trời một vực, Sở Vãn Ninh dùng tính mạng cứu đồ đệ, giờ trưởng thành thành nam nhân đoan chính lỗi lạc rồi.
Rũ mi, Tiết Mông trầm ngâm một lát bỗng cười.
Mặc Nhiên hỏi: "Sao thế?"
"Không, nhớ tới chuyện hồi bế quan." Tiết Mông nói, "Khi đó ngươi còn không phục sư tôn, có lẽ mười ngày, ngươi tới nhìn người một cái, rồi nói mình không đủ năng lực, sợ không hầu hạ nổi người, chạy tới chỗ cha xếp Tàng Thư Các. Ta khi đó còn hờn dỗi, không nghĩ rằng sau bảy năm, ngươi sẽ thành như này." Mặc Nhiên yên lặng một lát, sau đó nói: "Ai rồi cũng thay đổi mà."
Tiết Mông hỏi: "Nếu cho ngươi thêm một cơ hội, để ngươi quay về bảy năm trước, ngươi còn chạy không?"
"Ngươi nói xem?"
Tiết Mông thật sự nghiêm túc nghĩ, sau đó nói: "Có khi ở lại mười ngày mười đêm, đều bồi bên cạnh sư tôn."
Mặc Nhiên rũ mắt cười.
"Hừ, ngươi cười cái gì." Tiết Mông đổi tư thế, một chân gác lên băng ghế dài, khuỷu tay thoải mái đặt lên, cổ hơi ngửa ra sau, liếc mắt, nhìn đường huynh của mình, "Giờ tâm ý của ngươi với sư tôn giống ta thôi, ta nghĩ gì, ngươi hẳn cũng chẳng khác là bao."
Mặc nhiên rũ mi: "Ừ."
Tiết Mông liếc, lại nhìn chuông gió trên mái đình, nói: "Khá tốt, lúc trước sư tôn thân vẫn, ta oán ghét người dùng mạng đổi mạng cho ngươi, nhưng xem ra hôm nay, ngươi vẫn không phải vô lương tâm hoàn toàn."
Mặc Nhiên không biết nói gì, lại "Ừ" một tiếng.
Gió thổi qua, chuông leng keng leng keng rung động.
Mấy phần trầm mặc, Tiết Mông không nhịn được quay đầu, ánh mắt sáng quắc, ấn đường nhíu lại, đột nhiên hỏi hắn: "Khụ, cái này, kỳ thật có chuyện, ta muốn hỏi ngươi."
"Ngươi nói đi."
"Ngươi nói thật với ta, hôm đó ở sau núi, các người..."
Mặc Nhiên thật ra biết Tiết Mông vẫn luôn muốn hỏi chuyện này.
Bảy cong tám vòng lâu như vậy, vẫn không tránh được. Hắn chờ cậu nói tiếp.
Nhưng Tiết Mông ngập ngừng nửa ngày, sắc mặt trắng lại hồng, hồng lại trắng, cuối cùng vẫn không nói nên lời, chỉ yên lặng nhìn Mặc Nhiên, nói: "Các người thật sự... Là tìm hoa quế đường bánh mật à?"
Nước sôi, nhẹ phun hơi, trong đêm lạnh lẽo bay lên, tụ lại tan đi.
Ánh mắt hai người chạm nhau, mắt Tiết Mông đầy nôn nóng, nhiệt liễm chớp động, mắt Mặc Nhiên như giếng cổ không sợn sóng, sâu không thấy đáy.
"Có thể uống trà rồi."
Tiết Mông bỗng giữ tay hắn lại, nhìn hắn chằm chằm: "Các người thật sự tìm hoa quế đường bánh mật à?!"
"..."
Mặc Nhiên ngừng một lát, gạt tay cậu đi, đến trước bàn cầm ly lên, mỗi người mọt ly, rót đầy.
Sau đó nâng mắt, nói: "Nếu bọn ta không phải đang tìm hoa quế đường bánh mật, thì có thể làm gì nữa?"
"Ngươi——"
"Sư tôn sẽ không dễ lừa ngươi, ngươi không tin ta, thì cũng phải tin y chứ."
Tiết Mông như con rắn nhỏ bị tóm, tay gác trên gối hơi giật, sau đó bỗng cúi đầu: "Ta không phải không tin người."
"Vậy uống trà đi." Mặc Nhiên thở dài, "Cả ngày nghĩ gì đâu, toàn thứ vớ vẩn." Hắn cúi đầu, thổi hơi nóng bốc lên, hơi nước mịt mờ, khuôn mặt hắn có vẻ anh tuấn, lại mơ hồ không rõ, như kính hoa thuỷ nguyệt, làm người không rõ.
Trà thật ấm áp, vị thanh thuần, Tiết Mông chậm rãi uống mấy hớp, cảm giác hơi ấm làm tim vốn đập loạn bình tĩnh lại, cậu uống trà xong, ly vẫn còn hơi ấm, hơi nóng quanh quẩn.
Tiết Mông cúi đầu, bỗng ngơ ngẩn, như nói với Mặc Nhiên, lại như tự lẩm bẩm: "Ta thật sự quá để ý tới người, mới nghĩ nhiều như vậy, chút gió thổi cỏ lay, ta cũng..."
"Ta biết." Mặc Nhiên nói, "Ta cũng thế."
Tiết Mông nghiêng mặt qua, nhìn hắn.
Mặc Nhiên dựa vào trụ đình, ly trà chưa hết, hắn lại uống một ngụm, sau đó nói: "Lúc nãy còn vì nó, hiểu lầm Sư Muội, ngươi ít nhất tốt hơn ta, không xúc động như vậy."
Tiết Mông khó hiểu nói: "Chẳng trách huynh ấy nói với ngươi hai câu đã đi, ngươi hiểu lầm cái gì?"
"... Không nói cũng thế." Mặc Nhiên cười khổ, "Ta còn nghĩ vớ vẩn hơn ngươi cơ."
Tiết Mông nhăn mặt nhăn mũi: "Huynh ấy là người đáng thương, trong nạn đói bị bán để kiếm ăn, nếu không phải cha cứu về, huynh ấy đã thành nồi thịt của dân chết đói... Sư Muội vẫn luôn đối xử khá tốt với ngươi, ngươi đừng bắt nạt huynh ấy."
Mặc Nhiên nói: "Ừ, ta biết, trước kích động nhất thời, sau này sẽ không."
Hai người trong đình trông nom Sở Vãn Ninh, nhất ngôn nhất ngữ, không mặn không nhạt trò chuyện.
Loại cảm giác này thực kỳ diệu, Mặc Nhiên nhìn dưới ánh trăng, gương mặt tuấn tú của Tiết Mông, có chút ngạo mạn trời sinh, người này kiếp trước đâm xuyên ngực mình, sau đó mỗi lần gặp nhau đều là máu và nước mắt.
Không nghĩ tới giờ họ có thể tâm bình khí hoà mà nói chuyện, dưới ánh trăng ở hồ sen, pha trà nấu rượu.
Đúng vậy, nấu rượu.
Trà uống xong, Tiết Mông cũng không định đi.
Mặc Nhiên liền đun một bầu rượu, uống xoàng mấy chén, tạm thời bầu bạn trò chuyện, chỉ cần không say, sẽ không ảnh hưởng điều gì.
Nhưng hắn tựa hồ đã đề cao tửu lượng của Tiết Mông.
Bốn người bọn họ, ngàn ly không ngã là Sở Vãn Ninh, mình coi như tạm ổn, Sư Muội tửu lượng rất kém, nhưng hết thuốc chữa nhất chính là Tiết Mông. Hai chén lê hoa bạch nhỏ, người này đã đau đầu choáng váng, nói chuyện líu lưỡi.
Mặc Nhiên sợ gây hoạ, vội cất rượu đi, không để cậu uống nữa.
Tuy ý thức Tiết Mông mơ hồ, nhưng cũng chưa mất hết, vẫn rõ ràng, mặt đỏ bừng, cười cười, nói: "Thu hết đi, ta... Ta không thể uống nữa."
"Ừ." Mặc Nhiên nói, "Ngươi mau về nghỉ tạm đi, còn đi nổi không? Nếu không ta truyền âm gọi bá phụ tới."
"Hừ ừm, không cần cha tới, không cần cha tới đâu." Tiết Mông cười tủm tỉm xua tay, "Ta vẫn tự đi được, vẫn biết đường."
Mặc Nhiên không yên tâm, vươn tay giơ một ngón trước mặt cậu: "Đây là mấy?"
"Một."
Lại chỉ Sở Vãn Ninh: "Đây là ai?"
Tiết Mông cười: "Thần tiên ca ca."
"... Nói chuyện đàng hoàng."
"Ha ha, là sư tôn, ta nhận ra mà." Tiết Mông ôm cột cười nói.
Mặc Nhiên nhíu mày, thầm mắng sao tửu lượng gia hoả này mỗi năm lại kém đi một chút thế, vẫn không yên tâm, lại chỉ mình hỏi cậu: "Ta thì sao, ngươi thấy rõ không, đừng có đùa, ta là ai?"
Tiết Mông ngẩn người một lát.
Thời gian trong khắc này tựa hồ chồng chéo lên nhau, ngày trừ tịch năm đó ở Mạnh Bà Đường, Tiết Mông cũng uống say, nhận ra được mặt Sư Muội, gọi Sở Vãn Ninh là thần tiên ca ca, rồi nhìn Mặc Nhiên, ha ha cười gọi Mặc Nhiên là chó.
Mặc Nhiên bất động thanh sắc mà nhìn cậu, chuẩn bị nếu cậu mà gọi một câu chó nữa, liền âm thầm cho Tiết Mông một trận, rồi gọi bá phụ tới đưa con ma men nhỏ này về.
Nhưng Tiết Mông nhìn hắn, ngơ ngác hồi lâu, trên mặt không có biểu tình cổ quái gì, cuối cùng hé môi, khẽ động, tựa hồ muốn phát âm từ "Chó" kia. Mặc Nhiên định vươn tay bịt miệng cậu lại.
"Ca..."
Tay chưa nâng lên đã cứng đờ, ánh mắt Tiết Mông mơ màng nhìn hắn, chậm rãi, nhỏ giọng, gọi một tiếng: "Ca."
Mặc Nhiên sửng sốt một lát, đầu ong ong vang lên, đau đớn khó chịu, cơn đau như chất kịch độc cắn nuốt. Cổ họng hắn nghẹn lại, nói không nên lời, chỉ đứng như trời trồng nhìn mặt Tiết Mông, trẻ tuổi, ngạo khí, ngũ quan mang khí phách hăng hái.
Trên gương mặt này, Mặc Nhiên đã quen nhìn cừu hận, phẫn nộ, xem thường.
Giờ lại chưa từng thấy biểu tình như vậy.
Tiết Mông vuốt ve bội đao Long Thành bên hông, đó là Mặc Nhiên không ngại gian nguy đánh đại yêu, lấy được linh thạch cực phẩm, mang về giúp cậu dung khảm.
Không có thanh đao này, có lẽ cả đời cậu cũng không lấy được danh hiệu đệ nhất Linh Sơn, không có thanh đao này, có lẽ cả đời cậu chỉ là một tu sĩ vô danh, lưng đeo trọng thương vĩnh viễn.
Lúc cậu thanh tỉnh, có nguyên nhân, vì tự tôn và mặt mũi, cậu chưa bao giờ nói một câu cảm ơn với Mặc Nhiên, nhưng kỳ thật vẫn khó chịu—— mỗi ngày khi lau Long Thành, trong lòng đều muôn vàn, trăm mối ngổn ngang.
Đặc biệt là sau khi trở về từ Nho Phong Môn, biết là Mặc Nhiên cứu mình từ tay Từ Sương Lâm, Tiết Mông càng dày vò, sau khi tỉnh dậy, biết Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh vẫn không rõ tung tích, cậu thất thanh khóc lớn, mọi người đều cho rằng cậu chỉ khóc vì sư tôn mình mà thôi, chỉ có cậu biết rõ, tối đó, cậu ôm bội đao Long Thành nằm trên giường bệnh, nhìn bóng đêm, nghẹn ngào nói một câu.
"Ca, thực xin lỗi."
Huynh ở đâu... Huynh và sư tôn... Có khoẻ không...
Mặc Nhiên nói không nên lời, chân cũng không rời bước, cả người cứng đờ, đứng như trời trồng tại chỗ.
Đủ chuyện khi xưa như dòng nước, chảy xiết trước mắt.
Hắn nhớ tới kiếp trước tại Tử Sinh Đỉnh, Tiết Mông một mình lên núi, đứng trong Vu Sơn Điện lạnh lẽo, hốc mắt hồng hồng hỏi hắn tung tích của Sở Vãn Ninh.
Tiết Mông nói: "Mặc Vi Vũ, ngươi quay đầu lại nhìn đi..."
Hắn nhớ lại sau khi mình làm Đạp Tiên Quân, Tiết Mông và Mai Hàm Tuyết phục kích ám sát, ban ngày ban mặt Mai Hàm Tuyết cản đường hắn, Tiết Mông gào lên, mặt vặn vẹo, đâm đao vào ngực hắn, máu tươi chảy không ngừng.
Tiết Mông nói: "Mặc Vi Vũ, không ai cứu được ngươi, đời này không có chỗ dung thân ngươi!"
Hắn nhớ tới từng cừu hận một, phẫn nộ, nóng cháy, long xà vũ động.
Hắn nhớ tới ngày Sở Vãn Ninh chết, Tiết Mông gào lên đè hắn trên tường, gân cổ nảy lên rần rật như thú dữ gào thét: "Sao ngươi có thể nói người không cứu ngươi... Sao ngươi có thể nói người không cứu ngươi!!"
Đột nhiên, tâm niệm loé lên, trước mắt như có ánh sáng.
Có lẽ Mặc Nhiên cứng đờ như vậy, thực sự rất lâu, lâu đến mức hắn nhớ tới đoạn ký ức sớm nhất, sớm nhất, mơ hồ nhất kia.
Hình như hắn thấy hai thiếu niên, một người rất gầy, co rúm lại hoảng sợ, như chó bị đánh đập lâu ngày, bất an mà ngồi xổm bên góc bàn, ngồi xổm trên ghế dài, tay bất an siết chặt, giữ đầu gối, cũng chẳng động đậy, đó là chính là hắn.
Còn một thiếu niên nữa, mặt như tuyết ngọc, kiêu ngạo đáng yêu, như cánh chim điểu nhỏ tươi sáng kiêu ngạo loá mắt, cậu đứng, bên hông đeo một loan đao nhỏ xinh đẹp, một chân đạp lên ghế, dùng đôi mắt đen tròn xoe nhìn hắn không chớp mắt.
"Mẹ ta bảo ta tới gặp ngươi." Thiếu niên Tiết Mông rầm rì nói, "Ngươi chính là đường ca của ta à? ... Lớn lên khó nhìn ghê."
Mặc Nhiên vẫn không hé răng, cúi đầu vì không quen bị người ta đánh giá dung mạo.
Tiết Mông hỏi: "Ủa, ngươi tên gì? Mặc... Mặc... Gì? Nói với ta đi, ta không nhớ nổi."
"..."
"Hỏi ngươi đấy, sao không lên tiếng?"
"..."
"Ngươi bị câm à?!"
Ba lần không lên tiếng, thiếu niên Tiết Mông giận mà cười: "Nói ngươi là đường ca của ta, xem ngươi chỉ vâng vâng dạ dạ, nhỏ gầy không chịu nổi, gió thổi qua đã chạy, ta sao có thể có ca ca đáng mất mặt như vậy, thật đúng là đáng chê cười."
Mặc Nhiên cúi đầu, càng không chịu để ý tới cậu.
Cứ trầm mặc như vậy, bỗng trước mắt có màu đỏ tươi hiện ra, người đưa cho hắn thứ đỏ tươi này quá thô bạo, cơ hồ đập thẳng vào mũi hắn, Mặc Nhiên ngây người một lát, mới nhận ra đó là một chuỗi kẹo hồ lô.
"Cho ngươi đấy."
Tiết Mông nói.
"Dù sao ta ăn cũng không hết."
Cậu mang theo hộp điểm tâm, tuỳ tiện đặt lên bàn, thái độ bố thí, nhưng Mặc Nhiên ngơ ngẩn nhìn, chỉ cảm thấy cậu thực xa hoa, thực khẳng khái hào phóng, trước kia chưa ai muốn cho hắn nhiều thứ như vậy, còn không cần quỳ gối cầu xin.
"Ta... Này..."
"Cái gì?" Tiết Mông nhăn mày lại, "Cái gì ta này cơ, ngươi muốn nói gì?"
"Chuỗi kẹo này, ta có thể ăn cả sao?"
"Hả?"
"Thật ra một viên là đủ rồi... Ngươi ăn không hết, ta lại..."
"Ngươi có bệnh à? Ngươi là chó đấy hả? Ăn đồ thừa của người khác á?" Tiết Mông mở to mắt nhìn, không tưởng tượng nổi, "Đương nhiên đều là của ngươi rồi! Xiên này, hộp này, đều là của ngươi hết đó!"
Hộp gỗ đựng điểm tâm làm tinh xảo, phía trên có hoa văn vẽ tiên hạc tường vân màu vàng phấn, là thứ Mặc Nhiên chưa từng thấy được.
Hắn không dám duỗi tay, mắt đen nhìn chằm chằm hộp gỗ, nhìn đến Tiết Mông dựng lông tơ, dứt khoát thay hắn mở hộp ra, hương bánh kẹo thơm ngọt bay ra, ba viên một xiên, tổng cộng chín viên, có màu vàng giòn xốp, có phấn nộn mềm mềm, có viên màu trắng tinh no đủ, vô cùng mịn màng, mờ mờ ảo ảo có thể thấy nhân đậu đỏ bên trong.
Thiếu niên Tiết Mông không thèm nhìn một cái, đẩy hộp điểm tâm tới trước mắt hắn, không kiên nhẫn buồn bực nói: "Nhanh ăn đi, nếu không đủ, chỗ ta vẫn còn, căn bản ăn không hết, đủ chia cho cả ngươi nữa."
Thái độ tiểu công tử này ác liệt, ngữ khí cũng không tốt, con ngươi hắc bạch phân minh hướng lên trên một chút, lỗ mũi hừ một tiếng khinh thường người khác.
Nhưng lại cho hắn điểm tâm và trái cây thơm ngọt, mềm mềm.
Cách hai đời chua xót, máu tanh, vị ngọt kia thực xa vời, tựa hồ quay lại với đầu lưỡi, Mặc Nhiên nhìn gương mặt Tiết Mông say rượu dưới ánh trăng, Tiết Mông híp mắt, nhìn hắn, một lát sau, Tiết Mông cười, men say cho phép, cũng không biết đang cười cái gì.
Cậu buông cột ra, tựa hồ muốn đi tới vỗ vai Mặc Nhiên, nhưng bước không nổi, tập tễnh, thế mà lảo đảo ngã vào lòng Mặc Nhiên.
"Ưʍ... Ca..."
Mặc Nhiên giật mình, sau đó chậm rãi rũ mắt, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tiết Mông, gió đêm thổi qua, tóc mái hắn che khuất nửa gương mặt tuấn tú, không có ai nhìn thấy tột cùng Mặc Nhiên có biểu tình gì, qua hồi lâu, Tiết Mông tửu lượng kém dựa vào lòng hắn ngủ mất, lúc ấy, Mặc Nhiên mới khàn khàn nói một câu——
"Tiết Mông, thực xin lỗi, ta không xứng là ca ca của ngươi..."