Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 141: Sư tôn, đừng cởi!!!

Uống nước xong, hai người lại bận rộn, nhưng Mặc Nhiên giã chày xuống, Sở Vãn Ninh liền biết không hay rồi.

Đường cong của nam nhân trẻ tuổi theo động tác càng sắc bén căng chặt, thái dương tươi sáng như thác nước dội xuống người hắn, theo cơ bắp gợi cảm chảy xuôi xuống, lúc hắn nâng tay lên, bả vai dãn rộng, ngực săn chắc bóng nhẫy, như dung nham nóng bỏng, ẩn hơi nóng và lực đạo kinh người.

Một chày mạnh mẽ nện lên cối đá, bột bánh mềm ướt chặt chẽ bao lấy, lại đưa ra, dính chút bột trắng mềm mềm…

Hắn từng lần từng lần mà dùng sức mạnh mẽ, lực lớn như thế, Sở Vãn Ninh cảm thấy nếu thật sự bất hạnh bị hắn giã trúng, nếu không cẩn thận giã vào người mình, sợ là y sẽ thịt nát xương tan, hoá thành toái tra. Dáng vẻ Mặc Nhiên chuyên chú, thở hổn hển, ngực phập phồng tim đập nhanh, lông mày đen nhánh của hắn dính mồ hôi, hầu kết chuyển động rất nhẹ, cánh tay hắn nâng lên hạ xuống, Sở Vãn Ninh nhìn động tác của hắn, bỗng không thể ngăn lại mà nhớ tới cảnh trong mơ.

Trong mơ y ở trên giường Mặc Nhiên, như bột bánh cối đá này bị xâm phạm, bị vuốt xe, bị khinh nhục hoá cốt thành bùn… Y ngơ ngẩn mà thất thần, đến tận khi Mặc Nhiên lại gọi y một tiếng.

“Sư tôn.”

Hoặc có lẽ gọi mấy lần.

“Sư tôn, sư tôn?”

Y lúc này mới đột nhiên quay lại, nhưng tim đập nhanh không chịu nổi, đáy mắt có ánh sáng nhạt nhoè len lỏi, cổ họng y nhấp nhô, ánh mắt có hơi mất tiêu cự: “Hả?”

Đôi mắt Mặc Nhiên sáng ngời nhìn y, có lẽ vì nóng, nên có vẻ như có ánh lửa, hắn nói: “Sư tôn, đến, lật lại đi.”

“… …”

Sở Vãn Ninh chỉ thấy trong mắt như vậy, trong câu nói này, cảnh trong mơ hiện lên chồng chéo, y bỗng thấy đầu hơi choáng, trước mắt như có màu đỏ tươi, y thấy hai người dây dưa trên đệm đỏ thêu kim phượng đằng long, một thân thể nam nhân cao lớn đè lên một người khác, bể dục dậy sóng, hồng lãng từng đợt, ngón chân nam nhân phía dưới cuộn lại, cẳng chân co giật từng hồi.

“Sư tôn, đến, lật người lại…”

Y tựa hồ nghe thấy nam nhân kia nóng bỏng thở dốc, phảng phất ở ngay bên tai mình.

“Để ta nhìn mặt ngươi.”

Sở Vãn Ninh hoảng sợ vì hư ảnh loé lên, y đột nhiên nhắm mắt lại, lắc đầu, sao thế này? Ảo giác ư? Hay là vẫn còn nhớ tới giấc mộng xuân kia?

Trong lòng run sợ, máu nóng dâng lên, mồ hôi lạnh chảy xuôi.

Mặc Nhiên thấy y không ổn, đặt chày gỗ xuống, đến bên cạnh y: “Sư tôn, người làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không?”

“Không.” Giọng hắn như kiến cắn làm đáy lòng Sở Vãn Ninh tê dại, Sở Vãn Ninh đột nhiên đẩy hắn ra, nâng đôi mắt phượng thẹn quá hoá giận lên, đuôi mắt phiếm màu hồng nhạt, y thở gấp, cực kỳ hận mình tâm ý viên mãn, “Ban ngày khó chịu, hơi hoa mắt mà thôi. Ngươi đừng dán lại gần ta, toàn mồ hôi kìa.”

Mặc Nhiên cúi đầu nhìn, đúng thật, trong lòng bất an, hắn biết Sở Vãn Ninh thích sạch sẽ, lập tức đứng sang cạnh, chỉ là ánh mắt quan tâm, vẫn sát theo người nọ, một lát cũng không muốn dời đi.

Sở Vãn Ninh sau đó vẫn luôn trầm mặc không nói gì, đợt bột bánh giã xong rồi, mọi người vậy quanh, y đã không còn ở nữa.

“Hả, ngươi hỏi Sở Tiên Quân à, y nói y hơi đau đầu, về phòng nghỉ ngơi rồi.” Thôn trưởng nói, “Ta thấy lúc y đi mặt hơi hồng, chắc không phải phát sốt rồi chứ.”

Mặc Nhiên vừa nghe, cực kỳ sốt ruột, cũng không giúp hấp bánh, vội vàng đến nơi hai người ở.

Mở cửa ra, trên giường không có ai, càng nóng lòng, chợt nghe trong bếp có tiếng nước, Mặc Nhiên lỗ mãng xốc mành hấp tấp đi vào.

Sau đó hắn thấy, Sở Vãn Ninh cởi sạch y phục, đang giơ gáo nước, để chân trần đứng trên gạch đỏ mà tắm.

Đang tháng mười, mùa thu cũng đã qua.

Sở Vãn Ninh… Con mẹ nó dùng nước lạnh để tắm?!

Mặc Nhiên sợ ngẩn người, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, trừng mắt nhìn sư tôn khoả thân, chỉ cảm thấy bên tai toàn tiếng ù ù, như sóng triều Trường Giang, tiếng động khác đều không nghe thấy.

Hắn nhìn thấy gì…

Đây là sau khi hắn trọng sinh, lần đầu tiên được nhìn rõ ràng, rành mạch, hoàn hoàn chỉnh chỉnh thân thể của Sở Vãn Ninh. Không có hơi nước, không có gì che đi, cái gì cũng không có, chỉ có thân thể quen thuộc này, thân thể khiến hắn dựng lên bức tường phòng thủ, hắn vội che đậy ký ức xưa, hắn cảm thấy máu trong người đều đang sôi sục, như dung nham dâng lên, muốn tràn ra khỏi cơ thể.

Hết thảy đều giống hệt những gì hắn quen thuộc, không thay đổi chút nào.

Hắn bỗng nhận ra mình không thể thở nổi.

Hắn nhìn đến bả vai của Sở Vãn Ninh, đường cong và sức lực đều gãi đúng chỗ ngứa, như kéo dây cung bảy phần, vận sức chờ phát động. Hắn thấy xương bả vai của Sở Vãn Ninh, làn da trắng mỏng như băng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Sau đó hắn theo dòng nước, đúng vậy, hắn theo dòng nước, dòng nước như rửa trôi ánh mắt hắn, đưa hắn xuống phía dưới, vì thế hắn nhìn thấy vòng eo nhỏ gọn thon chắc của Sở Vãn Ninh, sau lưng có hai hõm eo nhợt nhạt, đầy nước, như khát vọng ôm sát lấy người kia của hắn.

Xuống chút nữa, hắn nhìn tới vùng mông săn chắc, như quả mùa thu căng mọng, hắn biết cảm giác khi chạm vào sẽ tiêu hồn thực cốt đến mức nào, lúc giao hợp sảng khoái tới run rẩy, linh hồn như nứt thành từng mảnh, quấn lấy người dưới thân, vị ăn sâu vào tuỷ, làm nghiện khó cai…

“Mặc Tiên Quân!” Bỗng có người gọi hắn, “Mặc Tiên Quân, ngươi ở đâu?”

Mặc Nhiên cả kinh, quay đầu lại, còn chưa kịp buông rèm cửa mới xốc lên, Lăng Nhi đã tiến vào, vừa đi vừa nói: “Khi nãy sao ngươi chạy vội như thế? Mẹ ta bảo gọi ngươi ăn bánh, ngươi—-“

Nàng thấy Sở Vãn Ninh đang tắm, đột nhiên im bặt.

Sở Vãn Ninh: “…”

Lăng Nhi: “…”

“Á!!!” Cô nương kêu thảm một tiếng, cuống quít che mắt lại, sắc mặt Sở Vãn Ninh cũng cực kém, hiếm khi luống cuống tay chân tìm y phục che thân, làm sao mà y đoán được mình đang tắm nước lạnh, thế mà có tận hai vị khách không mời vào phòng y, đúng là sống lâu gặp quỷ!

Y luôn tuỳ tiện, y phục cởi ra đều ném ở ngoài cửa, chẳng lẽ giờ y khoả thân ra cửa bếp, trước mắt đại cô nương nhặt y phục lên à?

Đang sứt đầu mẻ trán tìm cách xoay sở, Mặc Nhiên lập tức đi tới chỗ y, đưa tay chống lên tường, che cả người y trong lòng.

Mặc Nhiên quay đầu nói với Lăng Nhi: “Đi ra ngoài.”

“A! Đúng! Đúng!” Cô nương kia bị doạ choáng váng, thế mà sửng sốt một lát, mới nghiêng ngả lao ra ngoài cửa, chịu đủ kinh hách mà chạy xa.

Sở Vãn Ninh: “…”

Sắc mặt Mặc Nhiên đen sì, chờ nàng đi xa, mới nhẹ nhàng thở hắt ra, quay đầu.

Đối diện với gương mặt lạnh nhạt của Sở Vãn Ninh.

Hắn lúc này mới chợt nhận ra hành động của mình như con chó dữ, nhe răng trợn mắt doạ kẻ dám xâm phạm chạy đi, sau đó gừ gừ quay người lại, liếʍ thức ăn khó kiếm.

Tay hắn còn chống trên tường, vì vậy che Sở Vãn Ninh kín mít, hắn ghé sát vào y, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương trên người Sở Vãn Ninh dễ như trở bàn tay, hắn không khỏi lại cứng nữa rồi…

Đầu thực nóng, dưới bụng thực trầm.

Khí vị kia dễ dàng gợi lên hồi ức cùng du͙© vọиɠ của người ta, tựa như ngửi thấy mùi thịt sẽ thấy đói, ngửi thấy mùi hoa mai sẽ nhớ tới đông tuyết, mọi chuyện đều thế.

Tìиɧ ɖu͙© cũng vậy.

Mặc Nhiên chỉ sợ mình thần hồn kích động, tường thành thật vất vả mới dựng lên được từ ý chí tựa hồ sẽ bị sụp đổ như vậy. Trên người Sở Vãn Ninh có chút ánh lửa, dừng trên l*иg ngực khô ráo của hắn, châm lên ngọn lửa thú tính trong hắn, muốn đốt hắn thành tro.

Bình thường ai tới gần, chẳng ngại Sở Vãn Ninh y quan chỉnh tề, hắn đều sẽ nhịn không đực mà động tâm, huống chi người trước mắt này, không mảnh vải che thân, không mặc bất cứ thứ gì…

Hắn hận không thể giữ cổ tay còn ướt lạnh như băng của Sở Vãn Ninh, xoay người này lại, đè lên tường, lập tức cởi sạch y phục của mình, hung hăng dán sát lên người này, bế người này lên, để lưng y kề sát ngực mình, cứ thô bạo hung ác như vậy đi vào, giống như kiếp trước, sinh sát cướp đoạt, giữa mồ hôi và tiếng thở dốc, hoá thành hương diễm.

Thật sự không được… Thật muốn y.

Hô hấp của Mặc Nhiên đột nhiên nặng nề.

Hắn không nói, Sở Vãn Ninh cũng chẳng hé răng.

Hai người cứ dán sát trên tường như vậy, đứng rất gần, bọn họ cơ hồ đều chạm vào nhau, cơ bắp trên tay Mặc Nhiên căng cứng, kinh mạch bạo đột, run lên nhè nhẹ, cường ngạnh chống đỡ.

Không thể chạm vào y, không thể chạm vào y.

Kính y, yêu y.

Không thể lại phạm sai lầm hồ đồ khi sư diệt tổ, không thể.

Hắn tự lặp lặp lại nhắc nhở mình, máy móc nặng nề trong lòng.

Hô hấp Mặc Nhiên nóng rực lại nặng nề, mang theo hơi thở độc hữu nam tính mãnh liệt, cơ hồ muốn làm y bị phỏng. Còn đôi tay chống trên tường, rắn chắc cường tráng như thế, mạnh mẽ hữu lực như thế, sau khi y trùng sinh còn chưa từng giao thủ với Mặc Nhiên, nhưng y biết, nếu nói về sức lực, không so thuật pháp, như vậy y chỉ có thể tan xương nát thịt trước đôi tay này.

Trời thật lạnh, nhưng trán hắn dần rịn mồ hôi chảy ròng ròng.

Không thể… Không thể… Mặc Nhiên, ngươi không thể… Đừng suy nghĩ bậy bạ…

Hầu kết nhấp nhô, run rẩy nhắm mắt lại, đem hơi thở nóng rực khoá chặt dưới mí mắt, trên mặt đã mang vẻ mê man…

Nếu là Sở Vãn Ninh ngày thường, sao lại không nhìn ra Mặc Nhiên có điểm khác thường?

Nhưng giờ, tình trạng của y so với Mặc Nhiên chẳng khá hơn là bao, thậm chí còn đáng xấu hổ hơn.

Y nhìn qua có vẻ lãnh đạm, nhưng trời mới biết y tốn bao nhiêu nghị lực mới giữ được bộ dáng trước đầu trận tuyến, có thể ra vẻ trấn định.

Y không muốn nhìn vào đôi mắt Mặc Nhiên, ánh mắt hạ xuống, liền dừng trên ngực Mặc Nhiên.

Tuy bọn họ không dán sát vào nhau, nhưng Mặc Nhiên cách y gần như vậy, cơ hồ chỉ có một lớp áo mỏng, y có thể cảm nhận rõ ràng l*иg ngực nóng rực kia tản ra hơi nóng nam tính, rộng lớn, mãnh liệt.

Như có thể làm tan băng đá cứng nhất trên đời, hoá thành xuân triều một tay có thể ôm hết.

“Sư tôn…”

Nam nhân trẻ tuổi đột nhiên gọi y một tiếng, không biết có phải ảo giác của mình hay không, lại cảm thấy giọng đối phương hơi khàn khàn, chứa đầy dục hoả ướŧ áŧ và nhiệt khí.

Mặc Nhiên gọi y là sư tôn vô số lần, bình tĩnh, kính cẩn nghe theo, phẫn nộ, hài hước, nhiều không kể xiết.

Nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy một tiếng “Sư tôn” không giống như vậy, ngậm giữa răng môi, đầy mùi tìиɧ ɖu͙© tanh tưởi, có vẻ dơ bẩn lại có vẻ mê hoặc, Sở Vãn Ninh cảm thấy xương cốt tê rần.

Không có khả năng, Mặc Nhiên không có khả năng gọi y như vậy.

Là y nghe nhầm, là y nghĩ nhiều.

Dơ bẩn chính là tâm mình.

Y theo bản năng mà lùi ra sau, tấm lưng trần trụi chạm lên bức tường lạnh lẽo, y không tự chủ được rùng mình, môi run lên, hơi hé ra, lại có dáng vẻ mờ mịt vô thố.

Ánh mắt Mặc Nhiên càng tối lại.

Hắn nhìn đôi môi ướŧ áŧ, màu sắc nhàn nhạt. Hắn tuy không có hành động gì, nhưng trong đầu lại nghĩ hết cái này đến cái khác, nghĩ tới mình cúi đầu hôn lên, cạy mở hàm răng của Sở Vãn Ninh, cuốn lấy đầu lưỡi nóng bỏng, thô bạo mà dây dưa xâm phạm cấm địa chưa từng có ai công chiếm, hắn tưởng tượng tay mình giữ chặt lấy eo Sở Vãn Ninh, mạnh mẽ xoa nắn, trên làn da lưu lại vệt đỏ bạo ngược đậm mùi nɧu͙© ɖu͙©.

Làm sao có thể áp xuống, máu Mặc Nhiên vẫn dâng trào lang tính như trước.

Tính hắn phóng thích, luôn nóng nảy, thô bạo, thậm chí muốn đem người lên giường cùng hắn xé thành mảnh, muốn ăn sạch đối phương từ trong ra ngoài, liếʍ từng giọt máu cuối cùng, từng tấc thịt.

Hắn không thể ăn chay.

Nhắm mắt lại, trong ngực đè nén dung nham nóng bỏng, hắn tự biết không ổn, biết du͙© vọиɠ nam nhân nổi lên sẽ giống dã thú thế nào, hắn muốn xua tan tình triều không thể chặn lại, đưa con thỏ hồn nhiên không biết bị cưỡng chế rời đi.

Hắn thu tay về, cơ hồ là khàn khàn mà mở miếng nói: “Sư tôn, ta đi lấy… lấy xiêm y cho người.”

Hơi thở nặng nề phảng phất qua lông mi Sở Vãn Ninh.

Mặc Nhiên xoay người, đến bên cửa, lấy y phục Sở Vãn Ninh ném ở đó.

Sở Vãn Ninh vẫn dựa trên tường, cảm thấy như vừa qua trường bào trăm dặm, cả người thoát lực, lại không thở nổi. Y nheo đôi mắt phượng, nhìn Mặc Nhiên đưa lưng về phía mình, ở bên kia lật y phục qua lại, bỗng nhớ tới trạng thái nơi đó của mình, sửng sốt vài giây, đột nhiên tỉnh táo!

Lúc Mặc Nhiên vào cửa, mình tắm nên quay lưng về phía hắn, mà chờ đến khi mình xoay người, Mặc Nhiên đã dán lại gần, không có nhìn xuống, nên hắn mới không chú ý tới du͙© vọиɠ đã thức tỉnh của y.

Nhưng nếu Mặc Nhiên cầm y phục, quay lại đây, thanh danh Ngọc Hành trưởng lão một đời cao ngạo, hình tượng cấm dục thanh cao Sở Vãn Ninh vất vả dựng lên, chỉ sợ nháy mắt sẽ sụp đổ, phi hôi yên diệt.

Sở Vãn Ninh nháy mắt liền nôn nóng.

Mắt thấy Mặc Nhiên đã tách y phục ra cẩn thận, ôm trong tay, mắt thấy hắn sắp quay đầu lại…

Sở Vãn Ninh thình lình chỉ còn hai lựa chọn.

Một, giả vờ bỗng dưng đau chân, ngồi xuống.

Hai, chọc mù mắt hắn.

Y còn chưa quyết định xong, Mặc Nhiên đã nghiêng người qua, nói: “Sư tôn, người…”

Người cái gì?

Hắn còn chưa nói xong.

Lời còn dư lại chưa ra khỏi miệng, cảnh tượng trong một khắc trước mắt hắn kia, đều làm tất cả đứt đoạn giữa răng môi, hãm sâu vào bùn lầy, không nói ra được nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Chúc tết thôi

Sở Vãn Ninh: Tân niên vui vẻ, có khó khăn, tới tìm ta.

Mặc Nhiên 1.0: Chúc mọi người tân niên vui vẻ, ha ha, năm con chó đại cát~ Phải thông minh hơn ta đó nha~

Mặc Nhiên 2.0: Tân niên vui vẻ, có khó khăn cần giúp, cứ tìm ta, ha ha.

Mặc Nhiên 0.5: Bổn toạ cho các ngươi một tấm bổn toạ tự viết [Năm chó đại dục]

Lưu công công: …. Bệ hạ, ngài lại viết sai chính tả rồi ….

Tiết Mông: Chúc tân niên ai cũng soái khí như ta

Sư Muội: Chúc các cô nương ai cũng đẹp hơn ta

Mai Hàm Tuyết: Chúc chư quân, đào hoa hơn ta nhiều

Tống Thu Đồng: Chúc mọi người da đẹp hơn ta~

Lăng Nhi: Chúc mọi người ngực lớn hơn ta~

Vương phu nhân: Chúc mọi người tìm được một Tiết lang chia sẻ vui buồn giống ta

Tiết Chính Ung: Chúc tất cả mọi người có nhiều tiền! Phát tài phát tài! Ha ha ha ha!

Boss: Chúc mọi người năm mới thuận lợi, sang năm cố gắng nhiều hơn, đừng chửi ta tàn nhẫn quá, cảm ơn cảm ơn

Bánh Bao Thịt: Tặng các vị những câu chúc tết đáng yêu rồi! Cảm ơn mọi người! Moah moah!