Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 112: Sư tôn không thể chịu nhục

Hắn nhắc tới là ngày đầu tiên Mặc Nhiên trọng sinh, oán lệ đầy người sở tác sở vi.

Lúc này nghĩ đến, tuy nói kiếp trước Dung Cửu có lỗi với mình, cùng với Thường công tử bắt tay bày mưu tính kế hại tính mạng mình, nhưng đó chung quy là chuyện đời trước. Đời này Dung Cửu chưa cùng Thường công tử làm đến bước này, lúc đó Mặc Nhiên trộm ngân lượng của hắn, thật sự giải thích không rõ.

"Là ta không tốt." Tình hình như thế, Mặc Nhiên cũng không muốn tranh chấp với hắn ta, chỉ nói, "Lúc ấy trộm của ngươi, sau này đều mang trả cho ngươi."

"Ngươi làm sao trả ta?" Dung Cửu hỏi, "Còn nữa, lúc này ta muốn những vàng bạc châu báu kia thì lại có ích lợi gì chứ?"

Mặc Nhiên: "..."

"Những trân châu vòng tay đó, ngươi có thể trả ta, vậy mạng ta thì sao?"

"Cái gì?" Mặc Nhiên khẽ giật mình, "Mạng của ngươi?"

"Đúng, mạng của ta." Dung Cửu tựa hồ chạm đến vết thương ở tim, vẻ mặt dần dần trầm xuống.

"Ngươi biết, ta chết thế nào không?"

"..."

Xem ra hắn ta kiềm chế đã lâu, lúc này bỗng nhiên bật mở, hơi nước dưới đáy bừng bừng mà điên cuồng bốc lên, rốt cuộc kìm nén không được, Mặc Nhiên chưa kịp lên tiếng, hắn ta liền tiếp tục xót xa bùi ngùi, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên xúc động phẫn nộ, tiếp theo từ từ vặn vẹo.

"Gã họ Thường đó ác độc, hắn thấy ngươi không còn thích ta nữa, cảm thấy ta còn không đáng giá, nên gạt ta nói—— hắn đối đãi với ta là thật tâm, nhưng bất đắc dĩ nhà hắn chê ta là người trong quán tử, không sạch sẽ, sau này vẫn ít có quá khứ tốt. Lúc ấy ta mắt mù, còn tưởng hắn tình thâm ý trọng, làm đến quyết định này chỉ vì bị cha mẹ bức bách, bị buộc bất đắc dĩ... Khinh! Ta tin hắn nói bậy nói bạ!"

Mặc Nhiên nói: "Vậy ngươi nên oán họ Thường, oán ta làm gì."

Dung Cửu giận ba phần tái đi: "Sao không oán ngươi? Vốn dĩ những tiền tài ta cất giữ, đã đủ chuộc thân. Nhưng đều bị ngươi trộm đi, lúc ấy ta nản lòng thoái chí, không muốn tiếp tục đợi trong quán tử, nhưng không có tiền thì không thể quang minh chính đại mà đi, đành phải len lén trốn. Nếu ngươi không trộm của ta, sao ta đến mức chật vật như thế!"

"... Ngươi trốn?"

"Đúng, trốn, ta bỏ chạy đến nhà hắn." Dung Cửu hận, "Nhưng họ Thường đó không chịu mở cửa cho ta, người trong quán tử vừa đuổi tới. Cuối cùng ta giãy dụa vô dụng, vẫn bị bọn hắn mang về, một trận đánh đập tra tấn, lần nữa bị nhốt lại."

Mặc Nhiên trầm ngâm nói: "Nhưng họ Thường kia nói, ngươi đến trấn Thải Điệp thăm người thân thích, gặp phải vết nứt Quỷ giới, lúc đó mới mất mạng."

"Ha!" Gương mặt Dung Cửu âm dương khó phân nhăn lại một tia trào phúng, "Hắn thật có mặt mũi nói vậy. Thân thích? Ta ở trấn Thải Điệp, nào có thân thích gì!"

"..."

"Ngươi không phải nói với ta, đây là sống dưới mũi đao sao? Ta nói cho ngươi cái gì mới thật sự là sống dưới mũi đao!" Dung Cửu càng ngày càng kích động, ngũ quan gần như có chút vặn vẹo, giờ khắc này thật có chút giống là lệ quỷ, "Ta nói cho ngươi ta chết thế nào! Nhờ ân khách các ngươi! Ha ha—— Ân khách!"

"Ta ở trong quán tử ngây người lâu như vậy, đang bị nhốt, không có cơm ăn, chịu khổ gặp nạn. Không ai quan tâm tới ta chết hay sống. Qua thật nhiều ngày, ta tuyệt vọng từ lâu. Họ Thường lại đột nhiên tìm đến, khóc lóc nói với ta ngày đó hắn sở dĩ không mở cửa cho ta, là bởi vì cha mẹ gã đang nổi giận, sợ ta đi vào, sẽ bị gia bộc nhà hắn đánh chết!"

Lời nói láo rõ ràng như vậy, Mặc Nhiên nghe mà lắc đầu: "Ngươi hẳn sẽ không tin."

"Không." Trong mắt Dung Cửu có ánh sáng run rẩy rẩy, "Ta tin."

Mặc Nhiên: "..."

"Ta tin." Dung Cửu oán lệ tận trời, bày ra một nụ cười, khóe miệng vặn vẹo, "Vì cái gì mà ta không tin? Tin hay không tin chỉ người có đường lui mới có thể nói. Ta thì là cái thá gì? Một kẻ bán da thịt, người khác ném ra ngoài cái gì ta tin cái đó, bằng không đến một đường sống cũng không có."

Hắn chậm chậm, tiếp tục nói.

"Họ Thường nói với ta, hắn sẽ làm tròn lời hứa, đưa ta vào nhà hắn. Nhưng nói cha mẹ hắn trước mắt không tiếp nhận nổi ta, vậy nên để ta đến một trấn nhỏ phụ cận ở tạm trước."

"Trấn Thải Điệp?"

"Đúng. Trấn Thải Điệp."

Mặc Nhiên đã ẩn ẩn đoán được xảy ra chuyện gì, vẻ mặt liền trầm xuống.

Quả nhiên, Dung Cửu nói: "Ta hoan thiên hỉ địa thu dọn đồ đạc, đúng rồi, kỳ thật cũng không có gì để thu dọn. Mấy năm nay ta bán máu bán thịt để được tiền tài, đều bị ngươi nhất thời cao hứng trộm sạch. Nhưng không sao, khi đó ta nghĩ, ta đã có Thường công tử rồi."

"... A." Hắn ta lặng im một chút, run rẩy nở nụ cười, đem ba chữ "Thường công tử" hung ác nghiền giữa răng môi.

"Là hắn lừa ngươi đến trấn Thải Điệp trấn, ở đó hại chết ngươi?"

"... Không." Dung Cửu khặc khặc cười, ánh mắt u oán, "Không phải hắn hại chết ta, là từng người các ngươi phá hỏng con đường của ta, ta mới cùng hắn lên thuyền tặc. Là các ngươi, là các ngươi hại chết ta."

Dung Cửu hít vào một hơi, tiếp tục nói: "Sau khi đến Thải Điệp, ta đi theo họ Thường, đi vào một tòa nhà lớn, nhưng trong đó thanh thanh lãnh lãnh, không có người hầu, hắn nói với ta không cần gấp, để ta nghỉ ngơi trong nhà trước, hắn ra ngoài mua ít đồ. Ta ngu ngốc chờ ở đó, qua không đầy một lát, ta nhìn thấy hắn cùng một nam nhân đi vào trong nội viện—— "

Mặc Nhiên nghe đến đó, bỗng dưng biến sắc: "Ngươi có nhìn rõ tướng mạo của nam nhân đó không?"

"Không có." Dung Cửu nói, " Nam nhân đó mang mặt nạ, khoác áo choàng, ta không nhìn thấy gì cả.... Sau đó ta thấy họ Thường quỳ xuống trước mặt nam nhân, khuôn mặt nịnh nọt cười còn hơn lúc ta tiếp khách. Hắn thật nên nhìn bộ dáng mình lúc đó, khiến người buồn nôn cực kỳ. Hắn nói với nam nhân kia, trên người ta có mộc linh tinh hoa còn sót lại, nói lúc trước ta cùng ngươi thân mật qua—— là tế phẩm tốt. Ai mà biết, ta không tu tiên, cũng không muốn tu tiên, ta nghe không hiểu bọn hắn đang nói cái gì."

Mặc Nhiên cảm thấy da đầu run lên từng trận.

Hắn tất nhiên rõ ràng, hắn và Dung Cửu thân mật qua, trên người Dung Cửu ít nhiều sẽ tồn tại chút mộc linh tinh hoa. Câu Trần giả lại đang tìm vật thay thế thích hợp, Trong cơ thể Dung Cửu quanh quẩn linh khí mặc dù cực kỳ bé nhỏ, nhưng thuần triệt, xác thực thích hợp lấy ra thi pháp.

"Chuyện sau đó, đã không còn gì để nói." Trên gương mặt lỗ mãng đã quen của Dung Cửu khó hiển hiện một tia lạnh thấu xương, "Như Mặc công tử thấy, ta chết rồi."

Nếu là Mặc Nhiên kiếp trước, hoặc là Mặc Nhiên vừa mới trọng sinh, nhất định khịt mũi coi thường, cười nhạo nói: "Ngươi chết thì chết, liên quan gì đến ta?"

Nhưng giờ khắc này Mặc Nhiên lại cười không nổi.

Hắn căm hận Dung Cửu, Dung Cửu cũng xác thực không từ thủ đoạn, kiếp trước thậm chí còn mưu tính tính mạng hắn. Nhưng lúc trước hắn và Dung Cửu tuy nhục thể chi hoan, nhưng chưa bao giờ thẳng thắn nói chuyện. Chợt ở âm tào địa phủ nghe Dung Cửu một phen tự bạch, Mặc Nhiên lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nghĩ nghĩ, cảm thấy thiên ti vạn lũ không tính rõ, không bằng như vậy được rồi.

Hắn thở dài, nói: "Dung Cửu, chuyện này, xin lỗi."

Dung Cửu sống cả đời, không hề có người nói xin lỗi với hắn ta, chợt sững sờ, như hoàn toàn không nhận ra Mặc Nhiên, trừng to mắt nhìn đi nhìn lại dò xét hắn một phen, sau đó nói: "Cho dù ngươi nói vậy, ta cũng không nói cho ngươi người trên chân dung đó ở đâu."

Mặc Nhiên nói: "Không liên quan đến chân dung."

Dung Cửu cúi đầu, trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng: "Mặc công tử, ngươi có biết không, trước đây Thường công tử và ta tính kế, nói là muốn gϊếŧ ngươi, cướp tu vi của ngươi?"

"Ta biết."

"Ngươi... Ngươi biết?"

Mặc Nhiên gật đầu: "Ta biết."

Dung Cửu xuất thần, oán hận nói: "Nhất định là họ Thường để lộ tin tức!"

Lại nghiêm nghị ngẩng đầu, trong mắt chớp động phẫn hận: "Sớm biết cuối cùng như thế, ta không bằng nghe hắn, gϊếŧ ngươi. Còn có ít ngày tốt lành, không đến mức chết thảm như vậy."

Mặc Nhiên nhìn qua hắn ta: "Người khác bảo ngươi làm gì, ngươi làm cái đó sao?"

"Vậy thì có làm sao?" Dung Cửu nói, " Ta chỉ muốn ngày lành. Tỷ như ta bán thân thể, có lỗi sao? Cũng giống người khác bán cá bán thịt, vì kiếm miếng cơm. Biết những công tử như các ngươi đều xem thường ta, xem thường ta cũng không sao, tự tôn, mặt mũi, có làm được gì? Cũng không bằng một ngụm rượu ngon, một khối thịt nướng. Cho nên nếu lúc trước gϊếŧ ngươi, ta đã có thể sống tốt, vì cái gì ta không ra tay với ngươi?"

Mặc Nhiên khẽ giật môi, vốn muốn phản bác, nhưng chợt nhớ tới hành động của mình kiếp trước, thật sự nói không nên lời.

Dung Cửu bực tức nói: "Vì sao ngươi còn sống gϊếŧ chim ăn thịt, vì cái gì không thể còn sống gϊếŧ người?"

Mặc Nhiên thở dài, lầm bầm hỏi: "Còn sống này là có ý tứ sao?"

Giống như hỏi Dung Cửu.

Lại giống cách hồng trần, hỏi chính mình cao cao tại thượng đời trước

"Không biết. Ta không biết có ý tứ gì." Dung Cửu hờ hững nói, "Lúc ta mười sáu tuổi bị bán vào quán tử tiếp khách, khách hàng đầu tiên là lão đạo sĩ hơn năm mươi tuổi. Ngươi hỏi ta có ý tứ gì? Ta không biết. Lúc ta còn sống muốn có tiền, có tiền thì có thể chuộc thân, ta cũng không cần kéo khuôn mặt tươi cười đi hầu hạ người khác. Nhưng ta chết rồi cũng không có tự do, đều do đám súc sinh các ngươi hại."

Mặc Nhiên không nói, qua thật lâu, mới hỏi hắn ta: "Cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi chọn cùng họ Thường, gϊếŧ ta?"

"Không sai."

Mặc Nhiên nói: "Được, cho ta một cơ hội, ta cũng vẫn quay đầu, lấy hết tất cả tiền tài của ngươi, khiến ngươi không có quả ngon để ăn."

"Ngươi——!"

Dung Cửu xúc động phẫn nộ, phấn hoa trên mặt nhiễm mỏng đỏ tựa hồ càng đẹp hơn, thân hình hắn run lên một hồi, sau đó mới chậm rãi ổn định.

Qua một chút, tự biết thất thố, hắn ta giơ tay vê tóc mai, ẩn nhẫn, hắn lại lộ ra nụ cười mềm mại đáng yêu quen thuộc, chỉ là trong ánh mắt, vẫn lóe ra nộ khí.

"Tùy ngươi nói thế nào. Dung Cửu ta, có cách sống của Dung Cửu ta."

"Chỉ mong ngươi ở Quỷ giới có thể sống tiêu dao tự tại."

Dung Cửu nheo mắt lại: "Tất nhiên là rất tiêu dao tự tại. Chỉ cần nằm trên giường, sẽ có thể vĩnh thoát luân hồi, không hề bị khổ, ta rõ ràng hơn những kẻ đần độn trong phòng đó, ta vô cùng tình nguyện."

Mặc Nhiên cười cười, nói: "Nhưng Dung Cửu, những người này là thủ hạ của Tứ quỷ vương, ngươi sống hay chết, đi hay ở, kỳ thật chỉ bằng một câu nói."

Dung Cửu chấn động, theo cơ cảnh kính sợ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn.

"Ngươi có ý gì."

Nếu không phải tình hình như vậy, Mặc Nhiên thực sự không muốn xé rách giằng co với hắn ta, nhưng Dung Cửu dù tính tình mềm yếu, hận cũng khó chơi, đành phải trầm khí, nói với hắn "Ngươi cảm thấy người trong chân dung không là gì cả, nhưng ta cảm thấy y rất tốt. Mắt nhìn mọi người khác nhau, ai cũng khó mà nói Quỷ Vương có thể nhìn trúng y hay không."

"Tướng mạo lạnh như băng, ai có thể nhìn trúng hắn?"

"Vậy thì chưa hẳn." Mặc Nhiên nói, "Nếu Quỷ Vương thích người ôn nhu, sao lúc đó không chọn ngươi?"

"..." Dung Cửu không lên tiếng, vẻ mặt lại có chút khó coi.

Mặc Nhiên rèn sắt khi còn nóng: "Y tính nết tuấn liệt, nếu để hắn chọn phải, sợ rằng sẽ đem Quỷ giới lật lên trời. Đến lúc đó hỏi tội xuống, Tứ quỷ vương bên này khó thoát tội lỗi, gϊếŧ mấy âm binh kia để sự tình không lộ. Ngươi muốn làm dây leo, dù sao cũng phải làm cho ổn thỏa. Nếu ngươi quấn lên không được mấy ngày, cây liền đổ, không thể dựa vào, ngươi đằng đằng mạn mạn rút khỏi, thì kết cục chính là hồn phi phách tán."

Sắc mặt Dung Cửu vốn đã tái nhợt, lại càng thêm tái nhợt.

Nhưng hắn ta vẫn kiều mị ngoan độc nói: "Ta không tin tà."

Mặc Nhiên: "..."

"Mặc công tử, ta cược, ta sống không quen nhìn ngươi tốt hơn với ta."

Mấy phần trầm mặc, Mặc Nhiên bỗng nhiên cũng hung ác, hắn nhìn chằm chằm Dung Cửu: "Ta không đánh cược với ngươi. Dung Cửu, người này ta nhất định phải cứu, ngươi nhất định phải chơi như vậy, ta đùa với mạng của ngươi."

Dung Cửu ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực, bỗng nhiên như rắn rết dán lên ngực Mặc Nhiên: "Hắn là gì của ngươi?Nhân tình với ngươi bao lâu? Có lâu hơn ta không? Hắn ở trên giường, có tốt hơn không? Là chơi được lâu hơn, hay là rên dễ nghe hơn?" Hắn ta dừng một chút, lông mi khoan thai rủ xuống, "Mặc công tử, ngươi không phải loại si tình liều mạng cứu người, nhân tâm ngươi không có tình ý, không thể gạt được ta."

Lời còn chưa dứt, gương mặt bị Mặc Nhiên hung hăng bóp.

Mặc Nhiên xách hắn lên, lông mày đen nhánh dựng thẳng, trong mắt có diễm hỏa bùng cháy: "Lúc trước không có tâm, hiện tại có."

Dung Cửu bỗng nhiên giương mắt, nhìn khuôn mặt của hắn, chợt phát hiện người này nóng rực, thậm chí có chút lạ lẫm.

Vẻ ngoài giống Mặc Vi Vũ vui cười giận mắng, nhưng linh hồn lại có chỗ không giống.

Hắn ta như bị Mặc Nhiên làm bỏng, không tự chủ được run rẩy, nghĩ quay người chạy đi, lại bị đối phương gắt gao bóp lấy.

"Còn có." Mặc Nhiên nói, "Ta và y... Từ nay tới sau này, thanh thanh bạch bạch, ta kính y yêu y, không có ý nghĩ xằng bậy. Ngươi đừng có nhục mạ y."

Hắn nói, lúc này mới đẩy Dung Cửu, Dung Cửu đυ.ng phải trụ, khó mà tin nhìn người trước mắt. Thậm chí cũng không cẩn thận suy nghĩ "Từ nay tới sau này, thanh thanh bạch bạch" có biểu đạt cổ quái thế nào. Nếu hắn thần trí thanh minh, nhất định có thể suy nghĩ ra vi diệu trong đó.

Từ hôm nay trong sạch, chính là nói, đã từng rất không minh bạch, hữu tình hữu sắc.

Nhưng Dung Cửu không có nghĩ tới.

"Hắn không phải là của ngươi... Không phải là của ngươi..."

Mặc Nhiên nói: "Không phải, y là sư tôn của ta."

Dung Cửu liền không lên tiếng, chỉ là người như hắn ta, luôn có thể ngửi ra tình nghĩa nhỉ bé trong câu nói, loại tình nghĩa mà Mặc Nhiên cũng không có phát giác, nhưng Dung Cửu lại thấy được.

Hắn ta gần như có thể xác định, Mặc Nhiên yêu thích người trong tranh kia, ý niệm này căn bản không chiếm được bất luận yêu thương gì từ hắn ta, không khỏi sinh ra một cỗ ghen tị đắng chát.

Mặc công tử phong lưu nhất, cũng vì một người lên núi đao xuống biển lửa, khoát mệnh muốn đi cứu.

Hắn ta bỗng nhiên nghĩ, nếu lúc trước đối Mặc công tử thực tình một chút, móc phế phủ, có thể khiến Mặc Nhiên...cũng vì mình lộ ra chút chân tình thuần triệt hay không?

Nhưng mà hắn còn không kịp nghĩ xong, liền nghe Mặc Nhiên lại mở miệng, âm thanh vừa hung ác vừa lạnh, không giống trò đùa: "Dung Cửu, ta hỏi một lần cuối cùng y ở đâu, nếu ngươi vẫn không biết. Ta là người tu đạo, nên hạ dược hoặc là thi pháp mê hoặc tâm trí một người thế nào, vẫn rất rõ ràng. Ngươi có tin ta không thèm đếm xỉa tự mình đi gặp Quỷ Vương hay không."

Lần này Dung Cửu triệt để sợ ngây người: "Ngươi..."

"Ta làm xằng làm bậy cả một đời, hiện tại ta muốn làm tốt. Nhưng nếu không ai thành toàn ta, ta vẫn là Mặc Vi Vũ kia." Hắn nói nhẹ, "Dung Cửu, ngươi nghĩ thông suốt, ta không sợ chết, cũng không sợ hồn phi phách tán. Ngươi muốn cự tuyệt như vậy, cái gì ta cũng làm được."

Hai người đều không có nói nữa.

Chỉ là ánh mắt đối lập, cương nghị đυ.ng oán tăng. Cố chấp đυ.ng không cam lòng. Nóng đυ.ng lạnh.

Sau đó mắt Dung Cửu băng hóa, hắn ta cơ hồ bị Mặc Nhiên đang lửa cháy lan đồng cỏ mà chán nản thua trận. Hắn ta ghen ghét rất sâu, Mặc Nhiên chấp niệm cũng không cạn, hai người giằng co, hắn không phải đối thủ của Đạp Tiên Đế quân.

Dung Cửu mặt xám như tro, cho dù phấn hoa kiều diễm, cũng không lấn át được tiều tụy, như tường đổ.

"Vì sao ngươi, phải vì hắn làm như vậy?"

"Y đối đãi với ta tốt nhất, ta lại coi y là người hận nhất đến khi phụ. Ta nợ y."

"..."

"Ta quả thực, chưa từng gặp qua người này." Nửa ngày sau đó, Dung Cửu nói khẽ, nhưng thấy vẻ mặt Mặc Nhiên, lại từ từ bổ thêm một câu, "Ta không có lừa ngươi. Nhưng mà, quỷ mới bắt tới đều trong điện lớn nhất ở phía đông. Mỗi người một gian phòng nhỏ hẹp, không khác biệt chiếc l*иg, bị nhốt lại. Có giới nghiêm vệ đi lại tuần tra. Ngươi qua bên kia, có thể tìm được."

Mặc Nhiên đâu thể thể đợi thêm, hắn quay người muốn chạy trong bóng đêm. Dung Cửu giật mình lăng lăng đứng chỗ cũ nhìn, không biết sao lòng lại tuôn ra cảm xúc đắng chát, hắn ta bỗng không cách nào át chế hướng phía bóng lưng Mặc Nhiên quát lên: "Mặc Vi Vũ, ngươi—— ngươi muốn làm tốt? Ai có thể tốt! Chúng ta đều là người thấm qua nước bùn! Ai cũng không thể làm tốt!"

"Mặc Vi Vũ! Ngươi xem, Dung Cửu ta muốn ngày lành, nhưng chết tử tế không bằng còn sống, ta bán mình bán thịt bán hồn phách ta cả người đều mục nát, ta cũng muốn đeo vàng đeo bạc! Ngươi nhìn đi! Ngươi cho rằng ngươi bẩn như vậy chỉ có lau máu trên khóe miệng sẽ hết mùi tanh sao? Ngươi nghĩ hay lắm! Ngươi làm người tốt của ngươi, ta làm kỹ nam của ta, xem ai có thể trôi qua tốt! Mặc Vi Vũ!"

Hắn ta la hét, cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của Mặc Nhiên, hắn mới đưa tay, bỗng nhiên che mặt, ngồi xổm xuống nức nở nói.

"Dựa vào cái gì ngươi có thể quan trọng như vậy, dựa vào gì mà một kẻ bẩn như ngươi, cũng có người đối đãi ngươi tốt... Dựa vào cái gì..."