Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 102: Sư tôn của sư tôn

(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Sư tôn, người để ý ta đi.

Đây là khi bọn họ mới gặp ở Thông Thiên Tháp, câu đầu tiên Mặc Nhiên nói.

Khi đó, Sở Vãn Ninh nhắm mắt, Mặc Nhiên gọi y, y nâng mi lên.

Đây cũng là khi họ biệt ly ở Hồng Liên Thủy Tạ, câu cuối cùng Mặc Nhiên nói.

Khi đó, Sở Vãn Ninh nhắm mắt, Mặc Nhiên gọi y, y rốt cuộc không còn ngẩng đầu.

Một câu, trôi nổi nửa đời từ Thông Thiên Tháp, bay tới bên hồ sen, trần ai lạc định.

Mấy năm nay hận cũng được, yêu cũng thế, đều tan biến, đều lạnh lẽo.

Mặc Nhiên uống xong vò lê hoa bạch cuối cùng, xuống phía nam Tử Sinh Đỉnh, một mình đi tới ánh chiều tà tận thế. Ngày thứ hai, nghĩa quân vậy quanh Vu Sơn Điện, lại phát hiện Đạp Tiên Quân làm hại thiên hạ hơn mười năm đã tự sát vẫn thân, hưởng thọ ba mươi hai tuổi.

Cho tới bây giờ, đã qua hai đời.

Mặc Nhiên mở to mắt.

Hắn ngủ một đêm dưới tàng hoa trước Thông Thiên Tháp, khi tỉnh lại, cả người mờ mịt vô thố, không biết hôm nay hôm nào.

Hắn chỉ theo bản năng mà thì thào: "Sư tôn... Người để ý ta đi."

Những ngày tháng khốn khổ kiếp trước của hắn, Sở Vãn Ninh là người cuối cùng luôn ở bên cạnh hắn, đời này hắn không muốn làm ác nhân nữa, nhưng lại không còn thấy Sở Vãn Ninh.

Mặc Nhiên nâng tay che khuất mắt, nhịn lại tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn trong cổ họng.

Hắn nghe thấy tiếng gọi nôn nóng truyền tới từ xa của Tiết Chính Ung, bá phụ đang tìm hắn, bá phụ đang gọi hắn: "Nhiên nhi—— con đâu rồi? Nhiên nhi!"

Sư Muội cũng gọi hắn: "A Nhiên, đệ đâu rồi... Đệ mau ra đây đi..."

"Nhiên nhi, con về canh giữ bên Ngọc Hành đi! Con đừng làm chuyện gì ngốc nghếch, Nhiên nhi!"

Canh giữ bên Ngọc Hành.

Canh giữ bên y...

Mặc Nhiên vì thế bò từ đất dậy, lảo đảo, nghiêng nghiêng ngả ngả đi theo tiếng gọi.

Hắn không thể suy sụp, hắn không thể suy sụp—— Hắn còn rất nhiều chuyện chưa làm, kẻ sau màn còn chưa bắt được, không biết thiên liệt sẽ tái diễn khi nào, mới nói tới kiếp nạn này, Tử Sinh Đỉnh đã chịu tổn thất nặng nề, chưa thể vực dậy... Tiết Mông đau đớn tới mất thần trí, đau tới không đứng dậy nổi, hắn không thể suy sụp.

Hắn phải chịu đựng, nhẫn nhịn.

Hắn tự nói với mình, không đau, không đau.

Sở Vãn Ninh chết, hắn đâu phải mới trải qua một lần, không đau.

Không đau...

Nhưng mà sao có thể không đau!

Ba ngàn bậc thang, y cõng hắn bò lên, sao có thể không đau...

Hao hết chút linh lực cuối cùng, cho mình tất cả linh lưu trong người, sao có thể không đau...

Rõ ràng mình cũng bị thương như vậy, vì để không liên lụy đồ đệ, làm bộ đoạn tình tuyệt ý, tự mình rời đi... Sao có thể không đau...

Còn kiếp trước, Sở Vãn Ninh kỳ thật cũng bị thương không khác gì Sư Muội, chỉ là y không nói mà thôi, y không nói, Mặc Nhiên cũng không biết.

Hắn vẫn rống giận với Sở Vãn Ninh, phát tiết hận ý vô tận với Sở Vãn Ninh, hắn hất đổ toàn bộ hoành thánh Sở Vãn Ninh chưa lành vết thương vất vả lắm mới làm được vì hắn xuống đất.

Sở Vãn Ninh lạnh lùng cúi người trước mặt, cúi đầu, nhặt lên từng cái từng cái, vứt toàn bộ.

Sao lại... Có thể... Không đau...

Sao lại có thể không đau cơ chứ!!

Hắn đâm vào tim Sở Vãn Ninh! Sao có thể không đau được!! Sao có thể...

Mặc Nhiên không đi nổi nữa, hắn nhịn thật lâu tại chỗ, nhịn thật lâu, cả người đều run lên, cả người đều đang run lên.

Đau quá.

Hắn vùi mặt vào tay, cắn chặt môi, nuốt tiếng khóc và máu tươi đầm đìa hòa vào nhau lại.

Qua rất lâu, hắn mới miễn cưỡng bình ổn lại lòng mình.

Hắn ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ bừng, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi, bước xuống bậc thang vô tận.

Không thể suy sụp.

"Bá phụ."

"Nhiên nhi, con đi đâu thế? Con làm ta lo muốn chết, nếu con xảy ra chuyện gì, về sau ta về dưới chín suối, còn có mặt mũi nào để gặp Ngọc Hành?"

"Là con không tốt." Mặc Nhiên nói, "Con không sao, để bá phụ lo lắng rồi."

Tiết Chính Ung lắc đầu, không biết nói gì, chỉ vỗ vai Mặc Nhiên, sau hồi lâu mới nói: "Không trách con, không trách con, con mạnh mẽ hơn Mông nhi nhiều lắm... Ầy..."

Mặc Nhiên khàn khàn hỏi: "Tiết Mông đâu ạ?"

"Bị ốm, không đỡ sốt, mới uống thuốc ngủ rồi, may mà ngủ được, nó tỉnh lại khóc, khuyên thế nào cũng không được." Vẻ mặt Tiết Chính Ung có vẻ rất mệt mỏi, "Chuyện Thiên Liệt Địa Ngục Vô Gian, đã dấy lên sóng to gió lớn ở Tu Chân giới. Thượng Tu giới cũng phái người tới ổn định trật tự từ đầu tới cuối, nhưng kẻ phía sau màn còn chưa tóm được, trấn Thải Điệp trong huyết chiến đã gần như bị san thành bình địa, không để lại chút manh mối nào."

Nghe thấy tin này, Mặc Nhiên lại không hề cảm thấy có gì lạ, kẻ kia hiển nhiên bản lĩnh cao cường ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí còn ngoài ý liệu của hắn.

Kẻ cướp tính mạng của Sở Vãn Ninh, làm việc xong đâu thể để lại nhược điểm dễ dàng.

"Thượng Tu giới, họ định làm gì?"

Tiết Chính Ung nói: "Vì chuyện này, họ quyết định cùng các phái lớn khác, trao đổi ở Đỉnh Linh Sơn. Ngày mai ta phải đi rồi... Nhưng Mông nhi như vậy, ta thật sự không yên lòng..."

Ông nói không sai, chuyện ở trấn Thải Điệp, ngay cả tông sư đệ nhất thiên hạ như Sở Vãn Ninh cũng bỏ mạng trong đó, Thượng Tu giới dù lạnh nhạt, cũng không thể ngồi yên chỉ xem mà mặc kệ.

"Kẻ bày ra trận pháp mở kết giới đến cùng là ai."

"Sao hắn lại muốn làm vậy."

"Kẻ này bước tiếp theo sẽ làm gì."

Ba câu hỏi này như con ó trong lòng quanh quẩn, ai cũng muốn biết đáp án, nhưng tra nửa ngày, vẫn không có đường ra, không có cách gì, chỉ có thể buông tay.

Mặc Nhiên nói: "Bá phụ yên tâm, chuyện trong phái, con sẽ giúp bá mẫu xử lý."

"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi... Ầy... Khổ cho các con."

Tiết Chính Ung đi rồi, Tiết Mông cả ngày mất hồn mất vía, tất cả công việc đều dồn lên vai Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên quá chú tâm xử lý công việc, không dám mệt mỏi một lát nào, vì hắn chỉ cần dừng lại nghĩ, dừng lại nghỉ ngơi, đau đớn và hối hận mãnh liệt sẽ kéo hắn vào vực sâu, khiến linh hồn hắn rách nát không chịu nổi. Hắn hận không thể ngày đêm cắm đầu làm việc, để thoát khỏi tra tấn và áy náy không ngừng nghỉ trong lòng.

Khi Địa Ngục Vô Gian mở ra, âm khí thế gian rất nặng. Rất nhiều yêu tà đang ngủ đông nhờ cơn gió đông này tái xuất giang hồ, làm hại bốn phương. Mấy ngày nay, công việc ủy thác gửi tới Tử Sinh Đỉnh quả thực xếp thành núi nhỏ. Mặc Nhiên bận rộn trong đó, mất ăn mất ngủ, thường thường sáng sớm đã tới Đan Tâm Điện, tới khuya mới về nghỉ ngơi.

Có điều dù vậy, hắn vẫn sẽ ở trong biển thư mênh mông, thình lình, bị bóng dáng Sở Vãn Ninh mờ nhạt lưu lại mà bị đánh thành vụn.

"... Thanh Cương gây sóng gió, tám mươi hai hộ già yếu của thôn Phượng Lăng, không chịu nổi phiền phức. May có trưởng lão của quý phái chế cơ giáp "Dạ Du Thần", tạm ngự tà ma. Nhưng không phải kế sách lâu dài, xin..."

Giọt nến từ từ chảy xuống, ánh đèn bập bùng tóe lửa.

Lúc Mặc Nhiên lấy lại tinh thần, mới giật mình không ngờ bản thân lại phát ngốc hồi lâu với một phong thư, ngón tay vuốt ve ba chữ "Dạ Du Thần", nhớ tới Sở Vãn Ninh trong Hồng Liên Thủy Tạ cột tóc đuôi ngựa, cắn bút, chuyên chú tra dầu cho người máy.

Mặc Nhiên thở dài một hơi, ngón tay chạm lên trán, day nhẹ.

Bỗng nghe thấy có người gõ cửa.

"Sư Muội?"

Thanh niên tú mỹ khoác bạch y mộc mạc đi đến, buông khay bưng trong tay xuống cạnh đống hồ sơ của Mặc Nhiên, xắn tay áo lên, giọng ôn nhu nói: "A Nhiên, bận cả ngày rồi, ăn một chút đi."

"... Cũng được."

Mặc Nhiên cười khổ, buông hồ sơ xuống, day day lên mi tâm phát đau.

"Ta nấu một bát canh gà, mấy đĩa rau xào." Sư Muội sắp xếp đồ ăn xong, thử nhiệt độ, "Còn ổn, vẫn ấm."

Hai người đang ăn cơm, Sư Muội thấy thái dương của hắn có vài sợi tóc rủ xuống, nổi bật lên khuôn mặt anh tuấn tiều tụy đi mấy phần, nên vươn tay ra, vén lên giúp hắn.

"A Nhiên."

"Ừm?"

"Hôm ấy... Đệ muốn nói với ta điều gì?"

Đầu Mặc Nhiên rất loạn, nhất thời không kịp phản ứng, liếc qua y hỏi: "Hôm nào?"

"..." Sư Muội mấp máy môi, rũ mắt nói, "Chính là hôm xảy ra thiên liệt."

"..."

"Đệ nói đệ đi giúp... Giúp sư tôn tu bổ thiên liệt, có nói một câu, nếu đệ trở về, còn muốn nói với ta, thì..." Âm thanh dần dần nhẹ xuống, đầu cũng cúi thấp.

Trong ánh đèn, vành tai trắng như tuyết của Sư Muội hình như hơi đỏ lên.

Mặc Nhiên nhìn chăm chú hồi lâu, nhưng nửa ngày lại không nói nên lời.

Đối với Sư Muội, hắn cảm thấy mình là yêu không thể nghi ngờ, nhưng hiện giờ hắn thật sự không có tâm tư này, một chút cũng không có.

Hắn thật sự không biết xấu hổ, không câu nệ tiểu tiết, hắn quả thực không để việc thế nhân lên án vào mắt, không biết cấp bậc lễ nghĩa là gì.

Nhưng không có nghĩa hắn không có tim.

"Xin lỗi." Sau yên lặng hồi lâu, Mặc Nhiên nói khẽ, "Trong lòng ta khó chịu, ta nghĩ... Giờ không phải là lúc để nói mấy chuyện này, nên chuyện kia, sau này ta nói cho huynh sau, được không?"

Sư Muội bỗng dưng ngẩng mặt lên, đôi mắt tú mỹ tràn đầy ngạc nhiên.

Mặc Nhiên cười khổ một tiếng, vươn tay ra, do dự một chút, xoa đầu Sư Muội: "Con người ta rất ngốc nghếch, mấy ngày nay lại có nhiều chuyện phải làm, ta... Ta không biết khi nào mình mới có thể bình tĩnh làm rõ mọi chuyện. Ta sợ ta quá qua loa."

Dù ánh nến ấm áp, cũng không che được sắc mặt dần dần tái nhợt đi của Sư Muội.

"Qua loa?"

Dừng một chút, y chợt cười.

"A Nhiên, khi đó sinh ly tử biệt, tính mệnh nguy hiểm, ta cứ nghĩ rằng muốn nói, là chuyện đã nghĩ sâu tính kỹ."

"Phải." Mặc Nhiên nhăn mày, "Chuyện kia ta để trong lòng rất lâu rồi, cho tới giờ cũng không hề thay đổi, nhưng..."

"Nhưng?"

"... Không phải bây giờ."

Tay ở trong tay áo nắm thành quyền, Mặc Nhiên nói.

"Không phải bây giờ, Sư Muội. Huynh không biết, chuyện đó rất quan trọng, ta không muốn trong tình trạng khó chịu vội vàng nói cho huynh, ta..."

"Thiếu chủ!"

Bất chợt có một thuộc hạ lỗ mãng xông vào, thấy người đến Đan Tâm Điện xử lý sự vụ môn phái là Mặc Nhiên, vội cúi đầu hành lễ nói: "A, Mặc công tử."

Bị cắt ngang, màu đỏ trên mặt Sư Muội cũng lui, vung ống tay áo, thân thể nghiêng về phía trước ngồi xuống, cả người trở nên nhàn nhạt, có vẻ rất thuần tịnh.

Mặc Nhiên không chú ý cảm xúc biến hóa của y, nâng mắt lên: "Có chuyện gì?"

"Ngoài sơn môn có khách quý tới thăm, đặc, đặc biệt tới bẩm tấu."

"Khách quý?" Mặc Nhiên nói, "Những ai có mặt mũi giờ đều ở Linh Sơn, vị khách quý này từ đâu tới?"

Đệ tử như sợ hãi lại như kích động, nói năng lộn xà lộn xộn, nửa ngày mặt mới đỏ bừng lên nói: "Là, là Hoài Tội đại sư của Vô Bi Tự!!"

"Cái gì?!"

Tuy là Đạp Tiên Đế Quân, Mặc Nhiên cũng không khỏi bật dậy, Sư Muội cũng kinh ngạc.

"Hoài Tội đại sư?"

Chẳng trách Mặc Nhiên kinh ngạc như thế, Hoài Tội đại sư này, căn bản là người trong truyền thuyết ở Tu Chân giới.

Người này, sớm đã tu thành chính quả, nên phi thăng. Song khi đại môn thiên giới mở rộng, ông lại đạp đất quay về, nói mình không thể buông hồng trần cuồn cuộn, không thể bỏ xuống chấp niệm cả đời, rửa không sạch tội ác trước kia. Cuối cùng sắc trời biến mất, hoa sen lụi tàn, Hoài Tội đại sư mặc cà sa cũ nát, cầm trượng, phiêu nhiên rời đi, cuối cùng không thành tiên.

Sau khi ông cự tuyệt phi thăng, đến Vô Bi Tự bế quan suy nghĩ, đảo mắt nhân gian đã qua trăm năm.

Sau trăm năm, Tu Chân Giới chỉ nghe tên, không thấy người. Tiền bối trên giang hồ từng gặp được ông, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Đời trước Mặc Nhiên làm loạn nhân gian nghiêng trời lệch đất, nhưng cũng không có duyên để gặp Hoài Tội đại sư. Bởi vì Hoài Tội đã quá già, một năm trước khi Mặc Nhiên đứng trên vạn người, ông đã viên tịch trong một cơn mưa xuân, không ai biết ông hưởng thọ tiên bao nhiêu.

Nào ngờ sau khi trọng sinh, Hoài Tội đại sư lại đến thăm giữa đêm.

Nhất thời trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ, dù không biết ông tới làm cái gì. Nhưng nháy mắt, Mặc Nhiên lại nhớ tới những lời đồn liên quan tới Hoài Tội đại sư.

Hoài Tội... Hoài Tội!

Sao hắn lại quên Hoài Tội đại sư!

Kiếp trước khi Sư Muội vẫn thân, hắn vì học thức nông cạn, không biết Tu Chân Giới còn có một vị tiền bối thông thiên triệt địa, sau khi đăng cơ, nghe hạ nhân bẩm báo, mới biết được thuật "Trọng sinh" trong tam đại cấm thuật, trên đời đã có người luyện thành.

Người kia chính là Hoài Tội.

Hắn vội vã tới Vô Bi Tự mời người tới, muốn giúp Sư Muội hồi hồn, nhưng người phái đi quay về, lại nói cho hắn biết, đại sư đã viên tịch, hắn bỏ lỡ cơ hội cuối cùng khiến Sư Muội trọng sinh.

Nhưng giờ khắc này nhân vật trong truyền thuyết kia còn sống! Còn sống!!

Sao hắn lại quên! Sao lại có thể quên mất?

Lòng Mặc Nhiên khẽ động, cả người phát run, hắn bỗng dưng bật dậy, trong mắt lóe qua ánh sáng, vội la lên: "Mau mời đại sư vào!"

Đệ tử đến bẩm tấu còn chưa kịp đáp lại, Mặc Nhiên lại nói: "Không, để ta ra ngoài nghênh đón ông ấy đi." Chưa đi được hai bước, chợt thấy bóng vàng vụt lên bên ngoài.

Nến không động, lửa không động.

Gió không thổi.

Không có bất kỳ ai thấy rõ, thậm chí nhãn lực như Mặc Nhiên, cũng không nhìn thấy ông tiến vào thế nào, tăng nhân đầu đội mũ rộng vành, cà sa bạc màu đứng lù lù trong Đan Tâm Điện.

Bóng dáng ông như ánh sét, vừa vặn dừng trước mặt Mặc Nhiên, khoảng cách gần có chút đột ngột.

"Đêm khuya quấy rầy, không cần làm phiền Mặc thí chủ phải rời bước."

Một giọng nói trầm thấp hòa nhã chậm rãi truyền tới, Mặc Nhiên và Sư Muội nghe, đều giật mình.

Giọng nói này, đâu phải một ông lão hơn trăm tuổi nên có?

Không kịp nghĩ, đã thấy tăng nhân bỏ nón lá xuống, trong ánh đèn đại điện, chỉ thấy đó là một vị nam tử khoảng hơn ba mươi, gương mặt gầy gò, phong thái thoải mái, hai mắt sáng ngời, sắc bén lại không bức người, mà bình thản trong sáng, cứ như ánh sáng tụ trên sông biển.

"... Ông là..."

Tăng nhân chắp tay trước ngực, trầm thấp thi lễ: "A Di Đà Phật, bần tăng là Hoài Tội."

Không có ai ngờ được, Hoài Tội đại sư ít nhất cũng là người hơn trăm tuổi, nhưng nhìn qua còn trẻ hơn cả Tiết Chính Ung, nhất thời tất cả cứng họng.

Nhưng Mặc Nhiên cũng tu hành, nên không ngốc. Hắn nghĩ tới Hoài Tội vốn từ bỏ phi thăng, để giữ lại thân thể thế gian cho mình. Trừ thoát thai độ kiếp cuối cùng, vốn đã chẳng khác thần tiên, nên lòng hơi thả lỏng. Nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi người ông.

Hoài Tội vốn không muốn làm phiền nhiều người, nên chỉ gọi ba người họ ở lại Đan Tâm Điện. Mặc Nhiên tự mình rót trà nóng cho đại sư, Hoài Tội nhận lấy, thấp giọng cảm tạ, nhưng không uống, chỉ đặt trà lên bàn nhỏ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.

Ông tuy rất ôn hòa khách khí, nhưng không vòng vo, mà nói thẳng:

"Mặc thí chủ, xin thứ lỗi cho bần tăng mạo muội, nhưng hôm nay bần tăng tới đây, là vì một cố nhân."

Tim Mặc Nhiên đột nhiên đập loạn, hắn cảm thấy trước mắt hoa lên, ngón tay bất giác siết chặt, lực lớn tới vậy, như muốn bóp nát bàn.

Hắn nhìn chằm chằm mặt Hoài Tội đại sư, đủ lời kiếp trước lần nữa bị tuyết che lấp lại ùa ra——

"Nghe nói trên đời từng có người thành công dùng thuật trọng sinh trong tam đại cấm thuật, nhưng tin đồn cũng chỉ là tin đồn, chưa biết thật giả..."

"Hoài Tội đại sư kia là người nào? Cho dù phải trả giá đại giới ta cũng muốn cứu Sư Muội về!"

"Bệ hạ có chuyện không biết, Hoài Tội... Nhiều năm trước đã viên tịch. Cả đời ông không có bất luận chuyện gì kể lại, về trọng sinh, chỉ để lại một câu "Nghịch thiên sửa mệnh, ắt gặp hung hiểm.", trừ nó ra, không còn lời nào..."

Những lời nhỏ vụn lướt qua tai.

"Hoài Tội đại sư không cùng người quỷ luân hồi."

"Trong tin đồn ông có thể vào Quỷ giới, nếu ông ở Nhân gian, Minh Tịnh sư huynh có lẽ có thể hoàn hồn, chỉ tiếc, ầy..."

"Hoài Tội đại sư có thể ở dương gian và quỷ giới, âm dương, đều có thể ra vào."

Mặc Nhiên hít sâu một hơi, ngạc nhiên nhận ra mình thế mà có chút run rẩy.

"Cố nhân... Cố nhân..."

Hắn lẩm bẩm, nhìn thẳng vào đôi mắt thanh triệt của Hoài Tội đại sư.

Mặc Nhiên nhẹ như muỗi ngâm, lưng thậm chí đã rịn mồ hôi mỏng, hắn thấp giọng hỏi: "Ai là cố nhân?"

Tăng nhân chậm rãi đứng lên, trong ánh nến tối tăm, dưới chân ông thế mà lại không có bóng.

Ống tay áo vàng đơn bạc rủ xuống, xiêm y đã sờn, lại không thấy nếp nhăn, bay trong gió như quỷ ảnh đong đưa. Đại sư này đúng là khiến người khác nhìn không thấu.

Mặc Nhiên quả thực có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, hắn cũng không khỏi đứng lên theo đại sư, hai người đối diện nhìn nhau.

"Đại sư." Nếu giờ có thể có một tấm gương, hắn có thể thấy gương mặt mình, thế mà lại bất giác hiện lên một tia hy vọng xa vời, lại vì tia hy vọng xa vời này, hiện lên một tia cầu xin, "Ai... Là cố nhân..."

Là y ư?

Là y ư?

Hoài Tội đột nhiên rủ mi, thở dài tạo thành chữ thập: "Tiểu đồ Sở Vãn Ninh, bảy ngày trước qua đời. Đêm nay y hồi hồn, bần tăng không đành lòng kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mới tới Tử Sinh Đỉnh, mong Mặc thí chủ thương xót, giúp cho đồ nhi của lão tăng."