Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 85: Chỉ một ngàn năm trăm sao có thể đuổi bổn toạ

(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Tiếng cười của bà chủ truyền tới: "Ôi chao đạo gia thật xa hoa quá, vung tay tới tận năm trăm kim, ngài làm nô gia vui muốn chết. Nhưng tiểu điếm mở cửa làm ăn buôn bán, luôn coi trọng hoà khí. Sao có thể đuổi khách nhân đi được đây? Ngài xem như này có được không, trong có một sương phòng lớn nhất, chỉ dành cho những vị khách quý như đạo gia. Ta dẫn ngài đi xem——"

Chữ "thử" còn chưa ra khỏi miệng, bên dưới đã vang lên tiếng bàn ghế bị đạp đổ.

"Xem cái gì mà xem! Ta quan tâm sương phòng hay con rùa của ngươi chắc—— Bà nội ngươi, cậu ấy không thích ở chung! Không cần, không cần, cho ngươi một ngàn kim, đuổi hết đi!"

"Đạo ra đừng làm khó nô gia, nhìn ngài thấy, rất hiểu rõ trắng đen lý lẽ cực kỳ uyên bác nha." Bà chủ nói dối không chớp mắt, cười duyên giòn giã, "Dù sao cũng đều là khách, nếu ngài không hài lòng với sương phòng của ta, ta có thể đổi phòng khác cho ngài, tuy nhỏ hơn một chút, nhưng lịch sự tao nhã lại đẹp, miễn phí cho ngài thêm một đoạn ca vũ, ngài xem như vậy có ổn không?"

"Không được! Không ổn! Một ngàn năm trăm! Đuổi mọi người cút hết đi!" Thanh âm tục tằng kia giận dữ hét lên, "Đừng có lắm lời nữa! Đừng để lát nữa công tử nhà ta đến lại nổi giận!"

"Oa——" Ngàn kim có lẽ đối với người khác thì nhiều, nhưng đối với Mặc Nhiên – kẻ đã từng làm đế quân Nhân giới – mà nói, nghe thấy thật nực cười. Phải biết kiếp trước mấy thứ đồ chơi quý giá hắn tùy tiện quăng cho Tống Thu Đồng, đã có giá trị liên thành rồi. Nên hắn cắn đũa, mắt mở tròn xoe đảo một vòng, thấp giọng cười nói với Sở Vãn Ninh: "Sư tôn sư tôn, người nghe tên này đi, chỉ một ngàn năm trăm kim đã muốn đuổi chúng ta đi."

Sở Vãn Ninh liếc qua hắn, vén màn trúc lên, nhìn xuống dưới lầu.

Chỉ thấy dưới đại sảnh có một đám người chen lấn, tuy họ mặc thường phục, nhìn không ra môn phái nào, nhưng mỗi người đều đeo bên hông một thanh bảo đao thượng phẩm toả hàn quang lạnh thấu xương, tay người nào cũng giữ một con yêu lang đang chảy nước dãi. Có lẽ giá trị bảo đao không đoán được, nhưng yêu lang dù có ra giá cũng không ai bán, tiểu phái tu chân tầm thường không dễ gì để có một con, bọn họ lại mỗi người đều có một con, đương nhiên xuất thân cực kỳ hiển hách.

Khách khứa đang ăn đều hoảng sợ nhìn những kẻ này, trong thính đường lặng ngắt như tờ.

Đột nhiên, một ánh sáng màu tuyết phi vào trong khách điếm, sau khi mọi người thấy rõ đầu tiên là sửng sốt, sau đó rầm một tiếng toàn bộ đều nhốn nháo, có kẻ nhát gan còn kêu lên chói tai: "Có đại yêu, có đại yêu kìa!"

Nhảy vào trong là một con yêu lang màu trắng tuyết cao tầm ba người, ánh mắt đỏ như máu, lông mềm như lụa, có một đôi nanh sói tỏa hàn quang rạng rỡ, dài tầm một cánh tay nam tử trưởng thành.

Nhưng mà, trên thân thể mãnh thú cao lớn kia, lại là một thanh niên mặt mày tuấn tiếu, ánh mắt kiêu ngạo nhàn nhã nửa nằm vắt chéo hai chân, thanh niên kia mặc giáp săn lạnh thấu xương, dưới giáp là một bộ xiêm y đỏ tươi, cổ tay áo thêu chỉ vàng nghiêm trang, hắn đội một chiếc mũ chiến, một dải bạc mềm mại xâu lụa đỏ rủ xuống, trên gối đặt một chiếc cung ngọc bích, hẳn là vũ khí của hắn.

Những tu sĩ diễu võ dương oai vừa thấy hắn, lập tức quỳ xuống, tay đặt trước ngực, cùng hô lên: "Cung nghênh công tử!"

"Được rồi." Vẻ mặt thanh niên không kiên nhẫn, phất tay, "Bảo các ngươi đi làm chút chuyện mà cũng dong dong dài dài, còn cung nghênh, cung nghênh cái đầu chó của các ngươi ấy!"

"Phụt." Mặc Nhiên bật cười, thấp giọng nói với Sở Vãn Ninh, "Hắn nói họ cung nghênh cái đầu chó, thế không phải hắn thành cái đầu chó à?"

"..."

Thanh niên ngồi trên chiếc cổ mềm mại của yêu lang, biểu tình bất thường: "Chưởng quầy khách điếm rách nát này đâu? Là ai?"

Bà chủ tuy sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng trấn định bước lên, cười nói: "Thưa tiên quân, nô gia là chưởng quầy tiểu điếm này."

"Ồ." Thanh niên liếc nàng một cái, "Bổn công tử muốn ở trọ, nhưng không thích nhiều người lắm miệng. Ngươi bảo họ đi, tổn thất ta chịu."

"Nhưng mà tiên quân..."

"Biết ngươi khó xử, cái này cho ngươi, thay ta xin lỗi họ. Nhưng nếu thật sự không chịu, thì quên đi." Thanh niên ném túi gấm cho bà chủ, mở ra bên trong là một đống nguyên hoàn tỏa ánh vàng rực rỡ. Một viên này giúp tăng nhiều tu vi, trên thị trường phải hơn hai ngàn kim một viên, bà chủ nhận lấy, đầu tiên vì đối phương hào phóng mà biến sắc, sau đó mới lặng lẽ thở hắt ra.

Không tu sĩ nào sẽ từ chối đồ tốt như thế, vậy mời người đi, cũng dễ nói.

Bà chủ lần lượt xin lỗi từng người, thanh niên ngáp một cái, có chút ghét bỏ mà cúi đầu miệt thị đám tùy tùng kia, nói: "Một đám phế vật, còn phải để ta tự mình làm."

Trái phải nhìn nhau, liên thanh nói: "... Công tử anh minh, công tử uy vũ."

Người rời đi rất nhanh, trừ Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên không thèm để ý tới tiền tài và đan dược, những kẻ khác đều nhận đồ mà chẳng chút oán hận rời khỏi khách điếm, tới nhà khác ở.

Bà chủ nói: "Công tử, đi cả rồi, nhưng có hai vị khách nói đêm đã khuya, trong số họ có một vị thân thể không khỏe, không muốn tìm nơi khác, ngài xem..."

"Được rồi được rồi, không so đo với ma bệnh." Thanh niên thống khoái xua tay, "Đừng làm phiền ta là được."

Ma bệnh Sở Vãn Ninh: "... .... ..."

Bà chủ lập tức vui vẻ ra mặt, nhiệt tình nói: "Công tử đúng là ngươi lương thiện. Giờ đã muộn, công tử muốn nghỉ ngơi hay ăn mấy thứ trước?"

Thanh niên nói: "Đói rồi. Không nghỉ, ta muốn ăn."

"Công tử muốn ăn, vậy tiểu điếm nhất định sẽ dùng thức ăn ngon nhất chiêu đãi, đầu bếp bọn ta giỏi nhất là làm thịt viên gạch cua, thủy tinh hào nhục..."

"Thịt viên hả giận?" Thanh niên hiển nhiên không phải người phía Nam, cũng không thích món Nam, nghe xong tên đồ ăn sửng sốt một chút, sau đó cau mày xua tay, "Không cần, nghe không hiểu. Cái gì vớ vẩn thế."

Vốn tưởng là đệ tử thế gia, giờ xem ra có lẽ chỉ là một phú thương gặp thời.

Bà chủ: "... Vậy công tử muốn dùng gì, chỉ cần tiểu điếm có, đều làm được."

"Nói hay lắm." Thanh niên chỉ vào đám tùy tùng của hắn, "Cho họ mỗi người năm cân thịt bò, còn riêng ta lấy mười cân, một cân rượu trắng, hai cái đùi dê, chắc là tầm này thôi, muộn rồi không ăn được nhiều, lót dạ chút thôi."

Mặc Nhiên: "Quào..."

Quay đầu lại muốn cười nhạo thanh niên này đúng là thùng cơm với sư tôn, lại thấy Sở Vãn Ninh nhìn chằm chằm thanh niên kia không chớp mắt, trong ánh mắt hình như có một làn sương mờ khiến người khó nắm bắt được.

Mặc Nhiên hỏi theo bản năng: "Sư tôn quen hắn?"

"Ừ."

Hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ Sở Vãn Ninh lại quen thật, không khỏi ngạc nhiên nói: "Cái gì? Thế, thế hắn là?"

"Con trai duy nhất của chưởng môn Nho Phong Môn." Sở Vãn Ninh nhẹ giọng nói, "Nam Cung Tứ."

"..." Mặc Nhiên thầm nghĩ, thể nào Sở Vãn Ninh lại biết, Sở Vãn Ninh dù sao cũng từng là khách khanh của Nho Phong Môn, con của chưởng môn, y nhất định đã gặp rồi. Cũng khó trách mình không biết, kiếp trước khi mình huyết tẩy Nho Phong Môn, Nam Cung Tứ này đã bệnh mà qua đời.

Khi ấy hắn còn nói con của chưởng môn là thứ bệnh tật nửa tàn, không ngờ hôm nay gặp, lại là thanh niên kiêu ngạo một thân nhiệt huyết nhảy nhót tung tăng thế này.

... Sao lại bệnh chết? Đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo à?

Nam Cung Tứ ăn vui vẻ dưới lầu, một chốc đã ăn sạch hai cái đùi dê và mười cân thịt bò uống mấy bát rượu, làm Mặc Nhiên ở trên lầu nhìn mà líu cả lưỡi.

"Sư tôn, không phải Nho Phong Môn chú trọng nho nhã nhất à? Thiếu chủ này làm sao thế? Nhìn còn không đứng đắn bằng Tiết Manh Manh luôn."

Sở Vãn Ninh ấn đầu hắn thò ra ngoài lại, mặt vẫn bình tĩnh, nhìn cảnh phía dưới: "Đừng có đặt biệt danh bừa bãi cho đồng môn của ngươi."

Cười he he hai tiếng, Mặc Nhiên lại định nói gì đó, nhưng ngón tay Sở Vãn Ninh ấn lên đầu hắn, vạt áo phiêu dật như mây khói quét qua mặt hắn, vải mềm uyển chuyển nhẹ nhàng, tựa có tựa không, tựa lụa phi lụa, cảm giác mềm như nước. Không khỏi nhất thời nghĩ tới gì đó, sửng sốt.

Lúc nãy trong phòng, mình ý loạn tình mê cởi y phục Sở Vãn Ninh, cởi nửa ngày không ra, hắn còn tưởng do Sở Vãn Ninh mặc kín mít.

Nhưng giờ nhìn kỹ nguyên liệu may y phục, Mặc Nhiên đột nhiên nhận ra đây là "Băng Vụ Lăng" do Côn Luân Đạp Tuyết Cung dệt.

Côn Luân Đạp Tuyết Cung là môn phái mà chúng tiên trong nhà cao lãnh tị thế nhất Thượng Tu Giới, phàm là đệ tử, năm tuổi nhập môn, một năm sau phải tiến vào thánh địa Côn Luân bế quan tu hành, cho đến khi kết thành linh hạch, mới có thể xuất quan. Tuy nói linh hạch bản thân là tự mang, có điều phải tu hành mới triệu nó ra được. Nhưng thời gian đó rất lâu, thường kéo dài đến mười năm mười lăm năm, trong lúc đó không cho phép ai không liên quan đi vào. Vậy nên chuyện đệ tử ăn mặc trở nên phiền phức, ăn còn ổn, vì thánh địa Côn Luân tiếp giáp Vương Mẫu Hồ, các đệ tử Đạp Tuyết Cung ăn uống mỗi ngày đều có thể tự đến hồ đánh bắt, nhưng y phục lại không phải không thể tự dệt đó sao?

Kết quả là, "Băng Vụ Lăng" ra đời.

Dùng loại lăng la làm y phục, không những mềm mại như khói, bản thân đặt chú quyết tránh bụi, khói bụi không nhiễm bên trên, trừ phi văng máu lên, nên không cần giặt.

Nhưng kỳ diệu nhất chính là "băng vụ lăng" sẽ theo sự thay đổi của cơ thể chủ nhân mà tiến hành biến hóa, điểm này đối với đệ tử Đạp Tuyết Cung mà nói là không thể thiếu, bọn họ năm tuổi vào cấm địa, có thể phải đến mười lăm hai mươi tuổi mới có thể xuất quan, trong tháng năm dài đằng đẵng ấy, từ đứa bé tóc trái đào đến thanh niên ngọc lập, Băng Vụ Lăng dệt thành y phục có thể cùng lớn lên với bọn họ, khỏi lo chuyện đáng xấu hổ mặc y phục không vừa.

—— Nhưng Sở Vãn Ninh khi không lại mặc loại y phục may bằng vải này làm gì?

Mặc Nhiên nheo mắt lại, trong đầu chợt có ánh lửa bùng lên, hắn bỗng cảm thấy có chỗ không đúng, tựa như có thứ gì đó, từ ban đầu mình đã nghĩ sai, là gì nhỉ...

"Làm phiền rồi, xin hỏi chưởng quầy ở đâu?"

Một tiếng nói hết mực trung khí, nhưng lại hòa ái khách khí vang lên bỗng cắt ngang suy nghĩ Mặc Nhiên.

Nhìn xuống dưới, lại là đám đệ tử Nho Phong Môn xuất hiện ở Hiên Viên Các sáng nay, người đi đầu gia huy bạc bay bay, tay cầm bội kiếm, dùng chuôi kiếm xốc mành lên, nghiêng nửa người đi vào.

"Đây không phải tùy tùng của Diệp Vong Tích à?" Mặc Nhiên nháy mắt tỉnh táo tinh thần.

Nho Phong Môn có bảy mươi hai thành, giữa các đệ tử thường không quen nhau. Còn Nam Cung Tứ, một mình hắn ngồi một gian, quay lưng ra cửa, nên đám thiếu niên kia quét mắt thấy đệ tử đồng môn mặc thường phục, hẳn cũng chẳng nhận ra.

Diệp Vong Tích đối diện với Nam Cung Tứ, có trò hay để xem rồi.

"Thật xin lỗi, đêm nay tiểu điếm được bao rồi." Bà chủ vội ra tiếp, vừa thầm mắng mình thế mà quên khóa cửa, "Mấy vị tiên quân tới nhà khác xem thử đi, ngại quá, thật sự ngại quá."

Thiếu niên đi đầu lộ vẻ khó xử: "Ầy, sao lại vậy? Chủ quán khác ta cũng mới đi xem rồi, đều chật kín người. Chúng ta còn đưa theo một cô nương gầy yếu, nàng đã lâu rồi chưa được nghỉ ngơi, muốn tìm một nơi để nàng nghỉ chút. Chưởng quầy, phiền ngài đi hỏi thử vị đại gia bao hết kia, có thể nhường mấy phòng không?"

"Chuyện này... Chỉ sợ người ta không đồng ý."

Thanh niên kia thi lễ, lễ độ nho nhã khẩn cầu nói: "Chỉ cần bà chủ hỏi một câu, nếu hắn không chịu, thì kệ đi."

Bà chủ còn chưa kịp nói, tùy tùng Nam Cung Tứ chợt đập bàn bật dậy, nổi giận đùng đùng nói: "Hỏi cái gì mà hỏi! Cút ra ngoài, cút ra ngoài! Đừng có quấy rầy công tử nhà ta ăn uống!"

"Đúng vậy! Mặc y phục Nho Phong Môn, thế mà không biết xấu hổ đưa theo một cô nương tới ngủ, cũng không sợ làm phái mình mất mặt!"

Thiếu niên không ngờ họ hiểu lầm như thế, mặt thoáng chốc nghẹn đỏ bừng, phẫn nộ nói: "Vị đạo hữu này cớ gì ngậm máu phun người? Nho Phong Môn ta đường đường chính chính, đương nhiên không làm chuyện cẩu thả, cô nương này là công tử nhà ta có lòng tốt cứu về, há để các ngươi hồ ngôn loạn ngữ?"

"Công tử nhà ngươi?" Tùy tùng Nam Cung Tứ liếc vào nhã gian, thấy thiếu chủ vẫn chẳng để ý mà uống rượu trắng, tựa như đồng ý hành vi đuổi người của mình, vì thế phóng khoáng, cười lạnh nói, "Người đời đều biết công tử Nho Phong Môn chỉ có một vị, vị nhà ngươi là ai thế?"

"Tạ hạ Diệp Vong Tích của Nho Phong Môn." Một giọng nói ôn nhã từ ngoài rèm vang lên.

Chúng thiếu niên ầm ầm quay đầu lại: "Diệp công tử——"

Diệp Vong Tích một thân hắc y, khuôn mặt anh tuấn trong nến vô cớ sinh ra mấy phần thanh tú, y khoanh tay vào khách điếm, theo sau là nữ tử dùng khăn che mặt, ánh mắt mềm yếu lộ vẻ lo sợ bất an, đúng là Tống Thu Đồng.

"..." Mặc Nhiên nhìn thấy nàng, gân xanh trên trán lập tức nhảy lên hai lần.

Oan gia ngõ hẹp, thế mà lại là ả...

Tùy tùng Nam Cung Tứ thấy người tới lại là Diệp Vong Tích, đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó có kẻ thiếu kiên nhẫn, mặt lộ vẻ chán ghét.

Diệp Vong Tích là con nuôi của đệ nhất trưởng lão Nho Phong Môn, lệ thuộc "Ám Thành" trong bảy mươi hai thành Nho Phong Môn. Tên như ý nghĩa, Ám Thành thiên dạy ám vệ, chưởng môn Nho Phong Môn vốn muốn dạy y trở thành thủ lĩnh ám vệ đời tiếp theo, nhưng vì căn cốt của Diệp Vong Tích không thích hợp với tâm pháp ám vệ, dần dần chuyển đến chủ thành, thành phụ tá đắc lực của tôn chủ.

Bởi vì thân phận trước kia của Diệp Vong Tích là ám vệ, y làm việc khiêm tốn, người biết danh của y rất ít. Có điều tôn chủ lại rất coi trọng y, những năm này, thậm chí trong phái lưu truyền tin đồn Diệp Vong Tích là con riêng của tôn chủ. Có lẽ vì nguyên nhân này, Thiếu chủ Nam Cung Tứ xưa nay vẫn không hòa thuận với Diệp Vong Tích.

Thiếu chủ không thích y, tùy tùng phía dưới có thể có ấn tượng tốt gì với Diệp công tử chứ?

Vốn là tiểu bối, họ không thể đắc tội với Diệp công tử, nhưng nhóm người này đều là thân tín của Nam Cung Tứ, trực tiếp vâng mệnh Nam Cung, nên không khí cứng đờ hồi lâu, vẫn có kẻ tục tằng cười lạnh hai tiếng, mở miệng: "Vẫn là mời Diệp công tử về đi, hôm nay khách điếm, chỉ sợ không có chỗ cho ngài đâu."

"Công tử, nếu họ nói không có chỗ, chúng ta tìm nơi khách đi." Tống Thu Đồng vươn đôi tay ngọc thon dài, giữ chặt vạt áo Diệp Vong Tích, lo sợ không yên nói, "Huống chi nơi này đắt đỏ, ta thật sự không dám để công tử tiêu pha nữa..."

Mặc Nhiên ở trên lầu nghe thấy hai câu này, trợn trắng mắt, thầm nghĩ gia hỏa này đúng là đi đâu cũng mang giọng điệu nhu nhược đáng thương, lúc trước hố hắn, giờ hố luôn cả Diệp Vong Tích.

Diệp Vong Tích đang định nói chuyện, đột nhiên, một bóng trắng từ trong phòng nhảy vọt ra, đột nhiên tập kích phía sau Diệp Vong Tích.

Tống Thu Đồng thất thanh cả kinh nói: "Công tử cẩn thận!!"

"Grừ gừ gừ! Gừ gừ gừ!!"

Theo tiếng gầm, một con yêu lang trắng như tuyết vụt ra chạy như điên, điên cuồng chạy vòng vòng quanh Diệp Vong Tích mấy vòng.

"... ..."

Tất cả mọi người đều im lặng.

Diệp Vong Tích rũ mắt, nhìn con yêu lang lông trắng cao tầm ba người, giờ lại lăn lộn vòng vòng trên đất kinh ngạc nói: "Não Bạch Kim?"

Con yêu lang này đúng là tọa kỵ của Nam Cung Tứ, bởi vì mắt đỏ như mã não, lông trắng như tuyết, ngón chân có một vệt vàng, cho nên tên là Não Bạch Kim.

Nếu Não Bạch Kim ở đây, Nam Cung Tứ nhất định cũng đại giá quang lâm tới rồi. Diệp Vong Tích giơ tay xoa xoa chiếc đầu to lớn mềm mềm lông trắng Não Bạch Kim thò tới, nhìn quanh.

Soạt——

Màn trúc bị một bàn tay vén lên, ống tay áo đỏ tươi, viền thêu chỉ vàng.

Nửa khuôn mặt không kiên nhẫn lộ ra, Nam Cung Tứ khoanh tay, nhàn nhã dựa vào nhã gian, tay còn xách theo một vò rượu trắng, hắn nhìn hai mắt Diệp Vong Tích, xùy cười nói: "Thú vị đấy, sao đi đâu cũng gặp ngươi thế. Ngươi cũng đừng thân thiết với ta quá, nhỡ đâu chọc ngươi khác nói linh tinh, ngươi bảo ta nên giấu mặt vào đâu đây?"

———

Tác giả có lời muốn nói:

Sói con: Cho ngươi năm trăm, đi đi.

Cún con: Không đi.

Sói con: Cho ngươi một ngàn, đi ngay!

Cún con: Không đi!

Sói con: Cho ngươi một ngàn năm trăm! Ngươi rốt cuộc có đi hay không!

Cún con: Kiếp trước thiên hạ này đều là của bổn toạ, cái loại ma bệnh ốm yếu như ngươi có thể câm miệng rồi!

Sói con: Ngươi dám trù ẻo ta! *!&* Grừ gừ gừ gừ!!!!

Cún con: Thì làm sao gừ gâu gâu gâu!!

Bà chủ: A lô? Trạm tiêm phòng động vật hoang dã phải không? Trong tiệm ta có hai con chó điên cãi nhau, đúng, một con Husky, con kia là Alaska... ... Đúng đúng đúng, con Alaska kia còn mang thêm một con Samoyed gọi là Não Bạch Kim... Đúng, nhìn qua thì cả ba con đều chưa tiêm phòng, rất là nguy hiểm...