Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Bố cục trong thạch thất nhìn không thiếu gì, ba mặt đều là tường, một mặt có hàng rào pháp thuật mang ánh sáng đỏ chảy xuôi, trong phòng chỉ có một giường đá phủ cỏ tranh đơn sơ.
Hắn nằm trên giường đá kia, tay chân đều bị xích sắt trói chặt, hơi động xích đã vang lên leng keng, càng không ổn là, hắn nhận ra linh lực của mình hình như bị pháp thuật nào đó chặn lại, không vận được. Lòng nôn nóng, chợt nghe "kẽo kẹt" một tiếng, nghiêng đầu nhìn thấy, hai con giao nhân đi vào.
"Các ngươi!" Mặc Nhiên lập tức nổi giận nói, "Cái lũ điên các ngươi! Rốt cuộc có chuyện gì? Các ngươi muốn làm gì? Sư huynh của ta đâu? Câu Trần Thượng Cung đâu? ... Này! Ta hỏi các ngươi đó!"
Nhưng cho dù Mặc Nhiên có tức giận gào to như thế nào, song giao vẫn mắt điếc tai ngơ, hai người bọn họ một trước một sau, nâng một tấm da hồ nhung đỏ, nhìn hình dạng, bên trong hình như có người. Bọn họ mặt vô biểu tình đặt người cuốn trong hồ nhung đỏ lên giường đá.
Mặc Nhiên cả giận: "Hai con lươn nhỏ nhà ngươi——"
"Loạn cái gì mà loạn." Cuối cùng một giao nhân nói chuyện, giọng cực kỳ khinh miệt, "Ngươi là Mộc linh tinh hoa, ngươi không thiệt đâu."
Một giao nhân khác cười lạnh nói: "Làm sao ngươi thiệt được, rõ ràng ngươi có lợi nhất."
Mặc Nhiên tức muốn hộc máu: "Các ngươi muốn thế nào! Các ngươi nhốt ta ở đây làm gì? Lại đưa ai lên giường nữa?!"
"Chúng ta đưa cái gì?" Một giao nhân hỏi lại.
"Đương nhiên là người ngươi thích rồi." Một giao nhân khác bảo.
Ngón tay Mặc Nhiên phát lạnh, cực kỳ kinh ngạc: "... Sư Muội?"
Giao nhân không trả lời, cười lạnh nói: "Đêm xuân ngắn ngủi, các ngươi có lương duyên này, tối nay hoan ái giao hảo đi. Xong việc, sẽ tự biết vì sao thượng thần lại khổ tâm sắp đặt thế."
Nói xong bỏ đi.
Trong phòng tĩnh mịch.
Tay chân Mặc Nhiên đều bị trói, không thể cử động. Thời gian trôi qua trở nên rất mơ hồ, hắn khó mà biết đến tột cùng đã qua bao lâu, hơn nữa cho dù hắn giãy giụa, cổ tay và mắt cá chân đều bị cứa rỉ máu, cũng không thể thoát khỏi kiềm chế.
Hơi hơi thở phì phò, quay đầu nhìn người được bọc trong áo lông chồn, kéo lên che kín mít, từ đầu tới chân người nọ đều bị bọc lại, thứ duy nhất lộ ra ngoài là mái tóc đen như mực mềm mại, nhìn tới Mặc Nhiên động lòng hốt hoảng.
Tuy hắn không biết tại sao Câu Trần Thượng Cung biếи ŧɦái kia lại sắp đặt như thế, nhưng nếu thật sự có thể vì vậy mà được một đêm tham hoan cùng Sư Muội...
Nghĩ tới đây, chợt không nghĩ nổi nữa.
Tựa hồ mang thêm một tia tà niệm, đều là đang khinh nhờn người tốt đẹp kia.
Mặc Nhiên nhìn trần phòng đá chằm chằm, hô hấp nặng nề trầm thấp, cứ như trên ngực đè một quả cân nặng trĩu, rõ ràng là chuyện khao khát lâu tới như vậy, nhưng khi thực sự có cơ hội để làm, cả người lại cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên.
Giữa vạn niệm chìm nổi, hưng phấn xấu xa dơ bẩn ban đầu chậm rãi biến mất, hắn dần dần bình tĩnh lại.
Câu Trần Thượng Cung sắp đặt như thế, tóm lại lành ít dữ nhiều. Nếu bất lợi cho mình còn chưa nói, nhưng lại vô cớ liên lụy tới cả Sư Muội, chuyện ấy sao có thể nhịn?
Huống chi việc này là cưỡng ép người khác, bản thân Sư Muội cũng không đồng ý. Mặc Nhiên hắn tuy là kẻ lưu manh, nhưng mà, đối với người hắn thích, hắn lại muốn bảo hộ, mà cũng không muốn làm tổn thương. Nên cho dù Câu Trần Thượng Cung dùng tà pháp gì, chờ đến khi Sư Muội tỉnh lại, hắn cũng quyết định không bắt ép người ta.
Sau im lặng rất dài, hắn cảm thấy bên cạnh có người hơi hơi cựa mình, người nằm bên rốt cuộc đã tỉnh.
Mặc Nhiên vội quay đầu nhìn lại, giọng hơi khàn: "Sư——"
"Muội" còn chưa ra khỏi miệng, đã cứng đờ líu lưỡi, nuốt ngược trở lại, hầu kết đột nhiên nhấp nhô, phun ra một chữ.
"Tôn?"
Sư tôn?!?
Mặc tiểu tiên quân một khắc trước còn chấp nhất một ý niệm, ánh mắt kiên định, vừa nhìn thấy khuôn mặt dưới áo lông chồn lộ ra, chỉ cảm thấy có bao nhiêu kiên định đều sụp đổ xuống như thác, bức tường thành thật vất vả mới dựng lên được trong lòng nháy mắt bị san bằng thành bình địa hoá thành mảnh nhỏ, răng rắc nứt sạch.
Những cái gì mà bảo hộ này, cái gì mà không bắt ép người ta nè, cái gì mà không làm bẩn đối phương nè, thành một cái tát giòn vang lên mặt.
Mặt Mặc Nhiên xanh mét.
Giờ hắn rốt cuộc xác định được, dưới đáy Kim Thành Trì, lấy Câu Trần Thượng Cung làm đầu, toàn mẹ nó một đám có mắt như mù!!
Hắn thích Sở Vãn Ninh?
Nhổ vào!
Hồ ly kia cũng được, giao nhân cũng thế, đúng là không biết những gia hoả đó thông qua thứ gì mà nghĩ người trong lòng Mặc Vi Vũ là Sở Vãn Ninh. Chẳng lẽ thấy hắn đã từng ngủ với, thì giờ vẫn muốn ngủ cùng Sở Vãn Ninh à? Đúng là hoang đường! Chẳng lẽ thích một người, là thích lên giường với y à?
Mặc tiểu tiên quân lời lẽ chính đáng mà rống giận. Ngoài miệng không nói ra nửa chữ, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm cặp mắt phượng thong thả mở ra kia của Sở Vãn Ninh.
...
Muốn mạng.
Hắn như nghe thấy tiếng "phựt", trong đầu có gì đó bị đứt mất.
Qua giây lát, lại có gì đó cháy vọt lên ngực, tản ra mùi tanh tưởi, hôi hám, còn có nhiệt độ vặn vẹo.
Nóng quá.
Như trong bóng tối tĩnh mịch chợt có một con hắc long phun lửa, như trong trầm mặc bỗng nhiên trào dung nham cuồn cuộn nóng bỏng ra.
Những lý trí dễ nói, bình tĩnh, đều trong ánh lửa ngút trời, biến thành tiêu ảnh khó phân biệt...
Hắn không ngờ sẽ thành như vậy.
Cặp mắt kia của Sở Vãn Ninh khi xưa bén nhọn sắc xảo, mang theo cơn ngái ngủ mông lung, có vẻ lười biếng lại hoảng hốt. Như một trận mưa vừa đổ xuống rừng trúc, ngàn chiếc lá xanh đều ướŧ áŧ.
Y chậm rãi ngồi dậy, từ biểu tình trên gương mặt xem ra, y hình như bị gì đó khống chế ý thức, áo lông chồn màu đỏ trượt từ vai xuống, y chẳng mặc gì, nên để lộ da thịt săn chắc, mà trên vai lưng đan xen vết xanh đỏ, đều là dấu vết tình ái——
Sao lại... Như vậy...
Mặc Nhiên cảm thấy mình sắp điên rồi.
Là ai làm?
Là ai với y... Y... Sư tôn của hắn, làm ra chuyện như vậy?
Y chính là Sở Vãn Ninh mà...
Từng tấc da thịt đều run lên rất nhẹ, dòng máu thù hận đều khản giọng gào thét.
Kia chính là Sở Vãn Ninh đấy!
Là ai động vào người của hắn!
Là của hắn——
Mặc Nhiên hận như vậy, thậm chí cũng không nghĩ đến Sở Vãn Ninh kiếp này căn bản không còn thuộc về hắn nữa, không thuộc về bất kỳ kẻ nào. Trong mắt hắn chỉ có thân thể rắn chắc cân xứng của Sở Vãn Ninh, còn có những dấu hôn quen thuộc mà không quen thuộc trên thân thể.
"Sư tôn!!"
Sở Vãn Ninh lại như không nghe thấy tiếng quát khẽ vặn vẹo nghẹn lại của hắn, rủ hàng mi, như con rối gỗ bị người giật dây, cúi người xuống, mơn trớn gương mặt Mặc Nhiên, nhìn thẳng một lát, sau đó nhắm mắt tới gần, dùng đôi môi mỏng ánh thủy quang, ngậm lấy bờ môi Mặc Nhiên.
Hắn cực hiếm khi được Sở Vãn Ninh chủ động hôn, vừa chạm vào, tất cả khô héo, trước mắt hiện màu sắc điên cuồng chói lọi, tim đập nhanh cuồng nhiệt.
Có lẽ Sở Vãn Ninh nhiễm lạnh, thân thể rất lạnh, nhưng răng môi giao triền kịch liệt lại không thua kém chút nào, Mặc Nhiên vì phải chịu nhục với người mà hắn ghen ghét thống khổ cực độ, nhưng trong giận dữ lại vẫn bị nam nhân dụ dỗ, càng sinh thêm đau đớn và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nụ hôn kết thúc, hô hấp của Mặc Nhiên nặng nề, mở to mắt, nhưng thấy đôi mắt Sở Vãn Ninh sáng ngời, da lộ màu hồng nhạt, dáng vẻ lại khao khát ái dục cực kỳ, máu không khỏi chảy xiết, nhịn hết nổi muốn giữ lấy mặt y.
Nhưng mà hắn bị gông xiềng xích lại, tay chân hoàn toàn không thể động, Sở Vãn Ninh nhìn liếc qua xích sắt, cũng không nói gì, mà quỳ xuống, định cưỡi lên trên. Cổ họng Mặc Nhiên nhấp nhô, nuốt xuống, hắn cúi đầu chuyển ánh mắt, lại thấy từ giữa đôi chân thon dài của Sở Vãn Ninh, có thứ sền sệt rõ ràng chảy xuôi xuống theo động tác...
Hai mắt hắn nhất thời đỏ đậm, như sắp nứt, đột nhiên bật dậy, lại bị xích sắt kéo về, ngã thật mạnh xuống giường.
"Là ai..."
Rốt cuộc không nhịn được, Mặc Nhiên gần như mất trí gào lên, tựa thú bị nhốt trong l*иg.
"Là ai làm vậy với ngươi!!! Ta gϊếŧ hắn! Ta gϊếŧ hắn!!!!"
Mặc kệ hắn là Câu Trần Thượng Cung, hay là Thiên Vương lão tử, là thần là ma là quỷ là Phật—— hắn là Đạp Tiên Quân! Sở Vãn Ninh là người của Đạp Tiên Quân! Cho dù lúc này hắn còn ở trong thân thể thiếu niên, trong xương cốt hắn vẫn là Đế Quân Nhân giới, là ai chạm vào sư tôn của hắn—— cút mẹ nó đi, là ai chạm vào người của hắn? Người của Mặc Vi Vũ hắn, của Đạp Tiên Quân hắn!!!
"Mặc Nhiên!"
Hình như có người đang gọi hắn.
Nhưng lửa giận vô tận đốt cháy khiến hắn hoa mắt ù tai, hắn nghe thấy lại tựa như không nghe thấy.
"Mặc Nhiên!!"
... Gϊếŧ hết đi. Không thể chịu nổi, Gặp Quỷ đâu? Sao lại mất linh lực, sao lại không có cách nào triệu hoán Gặp Quỷ—— hắn sắp mất đi tâm trí rồi.
Vô cùng nhục nhã, thâm cừu đại hận—— vô cùng nhục nhã, thâm cừu đại hận!
Kẻ nào dám chạm vào Sở Vãn Ninh? Kiếp trước sau khi hắn ở bên Sở Vãn Ninh, cho dù có nhiều kẻ chỉ liếc qua Vãn Dạ Ngọc Hành, hắn đều có thể moi mắt người nọ xuống để ăn! Đến tối lại ôm Sở Vãn Ninh vào lòng làm tới tận khi hai người kiệt sức mới thôi, nhưng mà đời này——
"Mặc Vi Vũ!!!"
Rốt cuộc là ai gọi hắn, sao lại dây dưa không ngừng.
Nhưng thanh âm này rất quen thuộc.
Như thể đã từng nghe thấy ở đâu...
Không đúng.
Như thể, ở đâu cũng có thể thường xuyên nghe thấy, chủ nhân thanh âm này hình như đã từng làm bạn với hắn, trải qua tháng năm vô tận...
"Mặc Vi Vũ! Ngươi tỉnh táo lại cho ta! Ngươi điên rồi? Ngươi đang làm gì đấy?!"
"!!!"
Mặc Nhiên đột nhiên mở to hai mắt.
Hắn nhìn theo phía giọng nói, thấy ngoài mật thất có một bộ bạch y trắng hơn tuyết, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nôn nóng, giữa cặp mày kiếm giương cung bạt kiếm, thái độ sát phạt hết sức, không phải Sở Vãn Ninh thì là ai!
"Sư tôn?!" Mặc Nhiên biến sắc nói.
Thế trên giường hắn là——
Quay đầu mạnh, gương mặt gần trong gang tấc gần như có thể hù chết hắn! Sở Vãn Ninh ở đâu chứ? Rõ ràng là một con yêu vật chết thân người mặt cáo!
Nói yêu vật chết, thứ chết này, cũng không phải trang điểm lên để lừa người.
Lúc nãy nằm bò trên người hắn, hôn hắn nhiệt tình, đúng là con yêu vật chết này!
Hai mắt hồ yêu này trống rỗng, da xanh trắng, đã mất đi chút sinh khí.
Mặc Nhiên nhớ tới thế mà lúc nãy mình bị mê hoặc dưới thủ thuật che mắt, hôn thứ như vậy, thiếu chút nữa thì nôn ra, sắc mặt xấu cực kỳ: "Chuyện này rốt cuộc là thế nào!"
Sở Vãn Ninh ở ngoài phòng giam, giữa hai ngón tay kẹp phù chú, lại nhìn yêu hồ này hoàn toàn không còn nhúc nhích nữa, liền biết lá phù chú này là trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Sở Vãn Ninh cách thi pháp từ xa, rút khỏi người hồ yêu ra.
Y tàn nhẫn, lá bùa kia bỗng dưng trào máu đen, cùng tiếng kêu thảm thiết vang vọng, lá bùa nháy mắt biến thành tro tàn.
Sở Vãn Ninh mở tay ra, bụi đen thong thả tụ vào trong lòng bàn tay y, dần dần ngưng thành một quân cờ đen nhánh. Y nhìn chằm chằm quân cờ kia, sắc mặt thay đổi hết sức khó coi.
"Đúng là Trân Lung Kỳ Cục..." Sở Vãn Ninh nói thầm, bỗng nâng mắt lên, nhìn chằm chằm Mặc Nhiên, "Lúc ngươi bị bệnh, Sư Minh Tịnh thường nấu gì cho ngươi ăn nhất? Nói!"
"A? A..." Mặc Nhiên hoảng hốt gặp quá nhiều chuyện, lúc này đầu óc hỗn loạn, nói, "Người, người hỏi chuyện này làm gì?"
Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói: "Mau nói!"
"... Hoành thánh ạ."
Thần sắc Sở Vãn Ninh lúc này mới hơi ổn hơn, nhưng ấn đường vẫn chưa buông lỏng chút nào, y nói: "Mặc Nhiên, ngươi nghe này, Câu Trần Thượng Cung kia là giả, không phải bản tôn của vị thần vạn binh. Kẻ này giỏi dùng ảo thuật, nắm giữ Trân Lung Kỳ Cục trong Tam Đại Cấm Thuật. Bởi vậy ta không thể không cẩn thận, sợ rằng ngươi cũng là ảo ảnh mà gã tạo ra."
Mặc Nhiên rất nhanh uất ức muốn khóc: "Nếu ta là ảo ảnh thì bị trói lại làm gì!"
Sở Vãn Ninh: "... Ta cứu ngươi ra ngay đây."
Mặc Nhiên liên tục gật đầu, lại hỏi: "Đúng rồi sư tôn, Sư Muội với Tiết Mông đâu?"
"Cũng như ngươi, trúng rượu mê dược, bị nhốt ở chỗ khác." Thấy thần sắc Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh lại nói, "Ngươi đừng lo, họ không sao cả. Có điều ở đây nguy hiểm khó dò, ta ra lệnh chờ ở bên ngoài, sau khi ra ngoài, ngươi có thể gặp họ luôn."
Còn Trân Lung Kỳ Cục, Sở Vãn Ninh không giải thích nhiều, cũng không cần giải thích nhiều.
Cường hãn nhất Tu Chân giới, cũng mang tên rõ ràng nhất tam đại cấm thuật.
Tên như nghĩa, Trân Lung Kỳ Cục, chính là chỉ việc dùng người làm quân cờ, giúp mình làm việc. Kẻ thi thuật thường không tự mình xuất hiện trên chiến trường, mà ở trong góc tối, trải bàn cờ trước mặt, điều khiển quân cờ gắn liền thể xác, khiến cho người sống ma quỷ chim thú bán mạng vì mình. Sinh linh trúng Trân Lung Kỳ Cục sẽ nguyện trung thành tới chết với người thi thuật, nếu là vật chết, sẽ làm tới tan xương nát thịt.
Có điều, căn cứ vào pháp lực của kẻ thi thuật khác nhau, thứ có thể điều khiển cũng khác nhau. Dễ dùng nhất chính là người mới chết hoặc động vật, sau đó là kẻ đã chết từ lâu, tiếp theo là chim thú còn sống, khi tu luyện tới cảnh giới cao nhất, có thể điều khiển được cả người sống.
Người có thể tu luyện Trân Lung Kỳ Cục tới cực hạn càng ngày càng ít, nhưng ở thời đại Mặc Nhiên xưng đế kia, hắn đã luyện Trân Lung Kỳ Cục hết sức thành thục. Năm đó, trong một trận chiến sinh tử cùng Sở Vãn Ninh, hắn trải giấy dài trăm thước, vẩy mực hoá bàn cờ, rải đậu thành binh.
Trận chiến ấy, mấy chục vạn quân cờ cùng lúc hạ xuống, nên chim bay rợp trời, kim quạ tây trầm, giao long phá thủy, biển cả dậy sóng. Mặc Nhiên triệu hoán chim thú vô hạn, điều khiển vô số đại quân người sống. Cảnh như vậy, cho dù là địa ngục Tu La cũng khó thấy.
Trước mắt cái xác cáo này rõ ràng là bị Trân Lung Kỳ Cục thao túng, nhưng ngoại trừ Trân Lung Kỳ Cục, còn có một thuật pháp khác—— thuật che mắt.
Tương truyền, sau khi thủy tổ tộc Thanh Khâu Hồ chết, để lại lớp da được chế thành bảy bảy bốn mươi chín tấm pháp bảo da cáo lớn nhỏ khác nhau. Chỉ cần có kẻ lấy được máu, tích được lông cáo, lại dùng lớp da ấy tùy tiện phủ lên thứ gì đó, cho dù có là khúc gỗ mục, cũng có thể biến thành dáng vẻ đối tượng người nọ khao khát.
Bọc cái xác cáo này đúng là pháp bảo ấy, có điều nó biến hoá chỉ có trong mắt chủ nhân của máu kia mới có thể thấy, trong mắt người ngoài, là cái gì thì vẫn là cái đấy, không có chút thay đổi nào.
Cứu Mặc Nhiên không tốn quá nhiều thời gian, sau khi đưa người ra ngoài, Sở Vãn Ninh cũng nói lại nguyên do mọi chuyện với hắn.
Thắc mắc lớn nhất của Mặc Nhiên là: "Sư tôn, sao người lại biết Câu Trần Thượng Cung là giả?"