Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 18: Bổn tọa đã từng cầu xin ngươi

Edit: Chu

(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)

Thiên Vấn có một sát chiêu hoàn hảo, tên rất đơn giản, chỉ có một chữ, "Phong". Một khi phát động, những nơi tiếp xúc xung quanh vòng xoáy, sẽ bị đánh tan không còn mảnh giáp.

Mặc Nhiên đương nhiên đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của "Phong", hắn cũng biết rõ thực lực của Sở Vãn Ninh, không lo, vì thế liếc mắt nhìn nam nân mặc cát phục đỏ như máu, sắc mặt tái nhợt một cái, ném bùa đuổi ma cuối cùng ra, tranh thủ cho Sở Vãn Ninh một chút thời gian, sau đó phi thân ra khỏi vòng vây, một tay ôm Sư Muội, một tay giữ lấy tiểu Trần phu nhân, đưa hai người mất ý thức, trốn khỏi nơi xa.

Sở Vãn Ninh nhịn cơn đau, miễn cưỡng giật giật tay khác, chốc lát Thiên Vấn toả ra ánh kim loá mắt, Sở Vãn Ninh bỗng thu Thiên Vấn về.

Quỷ Tư Nghi thoát khỏi khống chế, nhảy lên, mặt vặn vẹo đánh tới Sở Vãn Ninh.

Y phục Sở Vãn Ninh như ngọn lửa giữa cuồng phong, nhảy múa tán loạn, lông mày y dựng lên, nửa bả vai ướt đẫm máu, đột nhiên giơ thẳng tay, ánh kim trên Thiên Vấn càng thêm chói mắt, ngay sau đó bị Sở Vãn Ninh uốn quanh.

Dây liễu chợt dài ra mấy chục thước, hoá thành cơn gió kim sắc, tựa như lốc xoáy, cuốn lệ quỷ, xác chết, Kim Đồng Ngọc Nữ, xung quanh, bao gồm cả Quỷ Tư Nghi đang vặn vẹo rống giận, kéo toàn bộ vào trung tâm "Phong", bị Thiên Vấn đánh thành tàn ảnh, nháy mắt vỡ nát!!!

"Phong" bẻ gãy nghiền nát, đột ngột làm ngọn cỏ mọc trên đất, cũng không may mắn thoát khỏi.

Lấy Sở Vãn Ninh làm trung tâm tạo thành gió lốc toả ánh kim lộng lẫy loá mắt, nhất thời trời đất xám xịt, cát bụi mù mịt. Quan tài cũng được, người chết cũng thế, đều trở thành ngọn cỏ cuốn trong gió lốc.

Bị cuốn vào, bị Thiên Vấn xoay tròn cắt nhỏ.

Cắt thành hàng vạn mảnh nhỏ... ...

Đến khi tất cả ngừng lại, chung quanh Sở Vãn Ninh đã không còn một ngọn cỏ, hoang vắng trống trải.

Trừ một mình y đứng côi cút, cát phục tươi đẹp, tựa như hoa sen đỏ mới nở, như hoa lạc hải đường, thì chỉ còn xương trắng vỡ nát đầy đất, và "Thiên Vấn" len lỏi ánh kim đáng sợ.

Xem ra, ngày thường Sở Vãn Ninh đánh chúng đệ tử vẫn còn rất khách khí.

Nhìn y như vậy, nếu y muốn, nói nghiền toàn bộ đệ tử ở Thiện Ác Đài thành xương thành tro trong nháy mắt, cũng không phải không thể.

Ánh kim biến mất.

Thiên Vấn hoá thành đốm nhỏ như sao trời, tiến nhập vào trong tay Sở Vãn Ninh.

Y bình ổn hô hấp, nhíu mày, nhịn cơn đau truyền từ bả vai, từ từ đi tới chỗ các đồ đệ.

"Sư Muội sao rồi?"

Đi tới bên cạnh bọn họ, Sở Vãn Ninh cố nhịn, hỏi.

Mặc Nhiên cúi đầu nhìn Sư mỹ nhân hôn mê trong lòng, vẫn chưa tỉnh, hơi thở yếu ớt, mặt lạnh băng. Cảnh tượng này quá quen thuộc, là nỗi sợ của Mặc Nhiên sống chết cũng không thoát được.

Lúc trước Sư Muội cũng nằm trong lòng hắn như vậy, dần dần, không còn thở nữa...

Sở Vãn Ninh chạm tới, xem xét động mạch của Trần phu nhân và Sư Muội, trầm thấp: "Hả? Sao lại trúng độc nặng như vậy?"

Mặc Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu: "Trúng độc? Không phải người nói không sao ư? Người không phải nói, bọn họ chỉ bị hôn mê sao?"

Sở Vãn Ninh cau mày: "Mùi hương trong ảo cảnh của Quỷ Tư Nghi, chính là một loại độc. Ta tưởng bọn họ chỉ trúng một ít, không ngờ họ trúng độc nặng như vậy."

"... ..."

"Trước tiên đưa họ về Trần trạch." Sở Vãn Ninh nói, "Giải độc không khó, không chết là được."

Giọng y nói chuyện lãnh đạm, không chút gợn sóng, tuy ngày thường Sở Vãn Ninh vẫn nói chuyện như thế, nhưng bây giờ nghe vậy, làm người ta cảm thấy y nhẹ nhàng bâng quơ, không để ý lắm.

Mặc Nhiên bỗng nhớ tới bão tuyết năm ấy, hắn quỳ gối trên nền tuyết, ôm Sư Muội đang dần yếu đi trong lòng. Nước mắt đầy mặt hắn, khàn cả giọng cầu xin Sở Vãn Ninh quay đầu lại nhìn, liếc mắt xem đồ đệ y một cái, cầu xin Sở Vãn Ninh đưa tay, cứu đồ đệ y một mạng.

Nhưng Sở Vãn Ninh khi đó nói thế nào?

Cũng là ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, âm điệu không chút gợn sóng.

Cứ vậy, cự tuyệt lần duy nhất Mặc Nhiên quỳ xuống cầu xin người khác.

Trong bão tuyết, người trong lòng cũng dần dần lạnh lẹo như tuyết rơi trên vai, chạm lên lông mày.

Một ngày đó, Sở Vãn Ninh tự tay gϊếŧ chết hai đồ đệ.

Một Sư Minh Tịnh y có thể cứu, nhưng lại không cứu.

Một Mặc Vi Vũ quỳ trên nền tuyết, đau khổ tới chết tâm.

Trong lòng chợt lo sợ không yên, bạo ngược, như con rắn len lỏi ngoan độc không cam lòng lại cuồng bạo.

Nháy mắt hắn bỗng muốn bóp chặt cổ Sở Vãn Ninh, lột lớp mặt nạ nguỵ trang người ra, để lộ ra ác quỷ dữ tợn, là lệ quỷ đến từ kiếp trước, hung hăng cắn xé y, chất vấn y, lấy mạng y.

Trả cho hai đồ đệ trên nền tuyết, mạng sống yếu ớt.

Nhưng nâng mắt, đột nhiên dừng trên bả vai đầy máu tươi của Sở Vãn Ninh.

Dã thú gầm lên kia bỗng im bặt.

Hắn không hé răng, chỉ nhìn mặt Sở Vãn Ninh chằm chằm, là ánh mắt cừu hận, Sở Vãn Ninh không nhìn thấy. Lát sau, hắn lại cúi đầu, nhìn gương mặt tiều tuỵ của Sư Muội.

Đầu dần trở nên trống rỗng.

Nếu bây giờ Sư Muội xảy ra chuyện, vậy...

"Khụ khụ khụ!!"

Người trong lòng bỗng ho khan kịch liệt. Mặc Nhiên ngẩn ra, lòng run rẩy... Sư Muội từ từ mở mắt, giọng khàn khàn rất yếu ớt.

"A... Nhiên...?"

"Đúng! Là ta!" Mừng như điên làm mây mù tan đi, Mặc Nhiên mở to hai mắt, tay dán lên khuôn mặt hơi lạnh của Sư Muội, ánh sáng trong con ngươi cũng run rẩy, "Sư Muội, huynh thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Sư Muội cười nhẹ, mặt vẫn ôn nhu, quay đầu, nhìn quanh bốn phía: "Chúng ta đang ở đâu... Ta sao lại ngất đi... A! Sư tôn... Khụ khụ, đệ tử vô dụng... Đệ tử..."

Sở Vãn Ninh nói: "Không cần nói nữa."

Y đút một viên đan dược vào miệng Sư Muội: "Nếu tỉnh rồi, thì ngậm cái này giải độc trước đi, không cần nuốt ngay."

Sư Muội ngậm thuốc, bỗng nhiên sửng sốt, khuôn mặt vốn không có huyết sắc càng thêm trắng: "Sư tôn, sao người lại bị thương? Trên người đều là máu..."

Giọng Sở Vãn Ninh vẫn nhàn nhạt như thế, không gợn sóng, như giọng người chết: "Không sao cả."

Y đứng dậy, liếc Mặc Nhiên một cái.

"Ngươi, nghĩ cách đưa hai người họ về Trần trạch."

Sư Muội tỉnh rồi, nội tâm tối tăm sâu trong Mặc Nhiên bị áp xuống, hắn vội gật đầu: "Được!"

"Ta đi trước, có chuyện muốn hỏi người Trần gia."

Sở Vãn Ninh dứt lời xoay người rời đi, chìm vào bóng tối mênh mang, không một ngọn cỏ, y rốt cuộc không nhịn được nữa nhíu chặt mày, lộ ra vẻ đau đớn không ngừng.

Cả bả vai bị năm móng tay xuyên thủng, gân mạch đều bị xé rách, móng tay Quỷ Tư Nghi thậm chí đâm tới xương cốt sâu trong huyết nhục y. Dù có chịu đựng ra vẻ bình tĩnh thế nào, hay phong bế huyết mạch ra sao, không đến mức vì mất máu mà hôn mê, y cũng vẫn là người.

Cũng vẫn sẽ đau... ...

Nhưng mà đau thì đã làm sao.

Y bước về phía trước, vạt áo cưới bay tán loạn.

Nhiều năm qua, mọi người kính sợ y, không dám đứng bên cạnh y, sẽ không có ai quan tâm y. Y đã quen từ lâu rồi.

Vãn Dạ Ngọc Hành, Bắc Đẩu Tiên Tôn.

Từ đầu đến chân không ai thích, sống chết đau khổ không người để ý.

Y từ nhỏ giống như, không cần người khác đỡ, không cần dựa vào cái gì, cũng không cần ai làm bạn.

Nên không cần phải kêu lên đau đớn, khóc, càng không cần. Quay về tự mình băng bó vết thương, cắt hết thịt thối, bôi thuốc trị thương là được rồi.

Không ai quan tâm y cũng không sao hết.

Dù sao, y vẫn luôn một mình như vậy. Nhiều năm qua, vẫn khá tốt. Y tự chăm sóc bản thân mình được.

Vào cửa lớn Trần gia, còn chưa vào sân, đã nghe thấy tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế.

Sở Vãn Ninh mặc kệ miệng vết thương bị nứt ra, lập tức xông vào—— Chỉ thấy Trần lão phu nhân tóc tai bù xù, hai mắt nhắm chặt, đuổi theo con trai và trượng phu của mình trong, chỉ có tiểu nữ Trần gia bị ngó lơ, nàng hoảng sợ đứng bên cạnh, co tròn nhỏ bé, phát run.

Thấy Sở Vãn Ninh vào, Trần viên ngoại cùng con út của lão nhào tới y thảm thiết kêu to: "Đạo trưởng! Đạo trưởng cứu mạng!"

Sở Vãn Ninh chắn bọn họ sau lưng mình, nhìn qua đôi mắt nhắm chặt của Trần phu nhân, cả giận nói: "Không phải bảo các người canh bà ta, không để bà ta ngủ à!"

"Canh không được! Thân thể bà ấy không tốt, ngày thường đều ngủ sớm, các người vừa đi, bà ấy lúc đầu còn cố gắng, sau không nhịn được buồn ngủ, liền nổi điên! Miệng la hét... Hét..."

Trần viên ngoại trốn sau lưng Sở Vãn Ninh run rẩy, không chú ý tới đạo trưởng mặc cát phục, cũng không để ý miệng vết thương dữ tợn của Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh nhíu mày hỏi: "Hét cái gì?"

Trần viên ngoại còn chưa mở miệng, phụ nhân phát điên kia đã nhe răng trợn mắt vọt tới, miệng kêu gào thê lương, thế mà là giọng nữ tử trẻ tuổi——

"Bội tình bạc nghĩa! Bội tình bạc nghĩa! Ta muốn các ngươi đền mạng! Ta muốn tất cả các ngươi đều phải chết!"

Sở Vãn Ninh: "... ... Lệ quỷ phủ phục." Quay đầu nhìn Trần viên ngoại lạnh lùng nói, "Giọng nói này, ngươi có quen không?"

Miệng Trần viên ngoại run lên, mắt đảo liên tục, khẩn trương nuốt nước miếng: "Không biết, không quen, không quen! Xin đạo trưởng cứu mạng! Xin đạo trưởng trừ ma!"

Lúc này Trần phu nhân đã nhào tới, Sở Vãn Ninh nhấc tay không bị thương, phất tay về phía Trần phu nhân, một tia chớp đánh xuống, nhốt Trần phu nhân vào trong kết giới.

Sở Vãn Ninh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng: "Thật sự không quen?"

Trần viên ngoại liên tục nói: "Thật sự không biết! Thật sự không quen!"

Sở Vãn Ninh không nhiều lời, y gọi Thiên Vấn ra, trói chặt Trần lão phu nhân trong kết giới.

Y vốn định trói Trần viên ngoại, như vậy hỏi dễ hơn, nhưng Sở Vãn Ninh có quy tắc làm việc của mình, Thiên Vấn của y, không tuỳ tiện trói người thường. Vì thế y bỏ quả hồng chín mềm, đi hỏi lệ quỷ trong người Trần lão phu nhân.

Hỏi cung quỷ không giống hỏi cung người.

Thiên Vấn hỏi người, người sẽ không chịu nổi, mở miệng khai sạch.

Thiên Vấn hỏi quỷ, sẽ tạo ra một kết giới chỉ có quỷ và Sở Vãn Ninh ở trong, quỷ sẽ quay về dáng vẻ khi còn sống, trả lời Sở Vãn Ninh.

Thiên Vấn cháy lên ánh lửa, dọc theo thân liễu, thẳng từ phía y, đến phía Trần lão phu nhân.

Lão phu nhân thét chói tai một tiếng, đột nhiên run rẩy, ngay sau đó ngọn lửa màu đỏ trên dây liễu nháy mắt biến thành quỷ hoả màu u lam, lại từ phía Trần lão phu nhân, cháy tới phía Sở Vãn Ninh bên này.

"... ..."

Người Trần gia cực kỳ hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết Sở Vãn Ninh rốt cuộc muốn làm gì.

Lông mi Sở Vãn Ninh run rẩy, nhắm hai mắt lại, trước mắt dần xuất hiện một ánh sáng trắng. Ngay lập tức, y thấy một đôi chân nhỏ trắng như ngọc bước ra, một thiếu nữ tầm mười bảy mười tám tuổi xuất hiện trong tầm mắt.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Mặc Nhiên: Sở Vãn Ninh ngươi có bản lĩnh ra oai, ngươi có bản lĩnh thì cứu người, ngươi đừng quay đầu giả vờ không nghe thấy, ta biết ngươi đang nghe!

Sở Vãn Ninh: ... ...

Mặc Nhiên: Ngươi có bản lĩnh trêu người, ngươi có bản lĩnh thì cứu người đi, đồ đệ ngươi ngươi không cứu, cuối kỳ bá phụ tới kiểm tra, bổn toạ cho ngươi đi dọn phân!

Sở Vãn Ninh: ... ...

Sở Vãn Ninh: Ngươi nói đủ chưa! Mẹ nó lão tử có cứu người hay không liên quan gì tới ngươi? Không cứu! Mặc kệ mặt dày hay không biết xấu hổ! Không phục thì nghẹn chết đi!

Mặc Nhiên: QAQ