Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Chương 6: Sư tôn của bổn tọa

Edit + Beta: Chu

Dù sao Tiết Mông từ nhỏ đã lớn lên ở Tử Sinh Đỉnh, biết rõ các đường tắt, vẫn dễ dàng bắt được Mặc Nhiên.

Một đường ép hắn đi tới sau núi, sau núi Tử Sinh Đỉnh, là nơi cách Quỷ giới gần nhất ở nhân gian, chỉ cách một tầng kết giới, phía sau chính là âm tào địa phủ.

Vừa thấy thảm trạng sau núi, Mặc Nhiên lập tức biết vì sao người kia rõ ràng ở nhà, lại để Vương phu nhân tiếp khách.

Người kia không phải không muốn giúp đỡ, mà thật sự không thể ra mặt——

Kết giới ngăn cách Quỷ giới bị phá.

Giờ khắc này, sau núi tràn ngập quỷ khí dày đặc. Lệ quỷ chưa thành hình trên không trung nửa thê lương nửa oán hận mà tru lên, tại cửa vào sơn môn có thể nhìn thấy bầu trời xuất hiện một vết rách lớn, sau vết rách ấy chính là Quỷ giới, một hành lang dài mấy ngàn bậc thang đá màu xanh từ giữa kết giới hiện ra, hung linh máu thịt lẫn lộn dọc theo bậc thang, chen chúc lảo đảo mà bò xuống, từ Âm phủ, bò đến Nhân gian.

Nếu là người bình thường, nhìn thấy cảnh tượng này chỉ sợ đã bị doạ phát điên, lần đầu tiên Mặc Nhiên nhìn thấy cũng bị doạ cho mặt mũi trắng bệch, nhưng hắn hiện tại đã nhìn nhiều thành quen.

Kết giới ngăn cách giữa người và quỷ đã được Phục Hy tạo ra từ thời thượng cổ, tới tận bây giờ, đã hết sức yếu ớt, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện nơi bị hỏng, cần người tu tiên đến tu bổ. Nhưng loại chuyện này, đã không giúp cho tu vi tăng lên thì thôi, lại còn hao tổn rất nhiều linh lực, tốn công vô ích, là công việc khổ sai, cho nên nhóm tiên sĩ Thượng Tu giới rất ít người chịu làm việc này.

Hung linh xuất thế, nạn nhân đầu tiên sẽ là bá tánh Hạ Tu giới, là thần bảo hộ của Hạ Tu giới, Tử Sinh Đỉnh một mình gánh vác việc tu bổ kết giới, sau núi của môn phái họ đối diện với nơi yếu ớt nhất của kết giới, là để tu bổ kết giới kịp lúc.

Kết giới này bị phá, tổng cộng một năm có tới hơn bốn năm lần, giống như đắp nồi, đã sắp hỏng không dùng được.

Bây giờ, cửa vào Quỷ giới mở ra, trên bậc đá xanh dài đằng đẵng, một nam nhân bạch y như tuyết đứng đó, vạt áo rộng tung bay, kiếm khí quanh quẩn chung quanh, ánh kim ồn ào, đang dùng sức một người, dọn sạch hung linh ác quỷ, tu bổ lỗ hổng kết giới.

Người nọ đuổi tà đánh yêu, tiên phong đạo cốt, dáng vẻ hết mực tuấn mỹ, nhìn từ xa, thật dễ khiến người ta liên tưởng đến văn nhân nhã sĩ ngồi dưới gốc hoa đọc thơ, phiêu nhiên xuất trần. Nhưng mà lại gần, mày kiếm lạnh thấu xương, mắt phượng như sao xa, mũi thon cao thẳng, vẻ ngoài nho nhã, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự khắc nghiệt, có vẻ phá lệ khó gần.

Mặc Nhiên xa xa liếc y một cái, tuy rằng đều đã chuẩn bị, nhưng thật sự, một lần nữa nhìn thấy người này khoẻ mạnh không có chuyện gì đứng trước mặt mình, cả người đều không nhịn được mà run lên.

Nửa vì sợ hãi, nửa vì... ... Kích động.

Sư tôn của hắn.

Sở Vãn Ninh.

Đời trước, khi Tiết Mông cuối cùng cũng vào Vu Sơn Điện, người cậu muốn gặp, chính là người này.

Chính là nam nhân này, y huỷ hoại nghiệp lớn của Mặc Nhiên, huỷ hoại ý chí kiên cường của Mặc Nhiên, kết quả bị Mặc Nhiên cầm tù làm nhục đến chết.

Theo lý mà nói, hạ gục đối thủ, báo thù rửa hận, Mặc Nhiên hẳn phải vui mừng.

Biển rộng tuỳ cá bơi, trời cao mặc chim bay, rốt cuộc không còn ai có thể khống chế hắn. Mặc Nhiên vốn dĩ cho rằng mình sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng mà, có vẻ lại không phải thế.

Sau khi sư tôn chết, mai táng cùng cừu hận, hình như còn có một thứ gì khác.

Mặc Nhiên không có gì để tu dưỡng, không biết cảm giác có kỳ phùng địch thủ, nhất thời trống rỗng.

Hắn chỉ biết thiên hạ từ đây, đã không còn đối thủ.

Sư tôn còn sống, hắn sợ hãi, hoảng sợ, không rét mà run, hắn nhìn thấy dây liễu trong tay sư tôn lông tơ đã dựng ngược, giống như con chó nhà có tang chịu đòn, nghe thấy tiếng gõ mõ răng cũng run lên chân nhũn ra chảy nước dãi. Chân run rẩy từng cơn.

Về sau, sư tôn chết, Mặc Nhiên sợ nhất người đã chết. Mặc Nhiên cảm thấy bản thân tiến bộ, có tiền đồ, làm ra loại chuyện khi sư diệt tổ này.

Vì để chúc mừng, hắn mở đống lê hoa bạch, ngồi trên nóc nhà, uống rượu cả một đêm.

Đêm đó, dưới tác dụng của rượu, vết sẹo khi thiếu niên, do bị sư tôn quất roi trên lưng, tựa như lại nóng rát lên.

Bây giờ, tận mắt nhìn thấy sư tôn ở trước mặt hắn, Mặc Nhiên nhìn y chằm chằm, vừa hận vừa sợ, thế nhưng cũng có một tia vui mừng vặn vẹo như điên.

Đối thủ như vậy, mất rồi tìm lại được, sao có thể không vui mừng?

Sở Vãn Ninh không để ý tới hai đồ đệ vừa vào núi, vẫn hết sức chăm chú tiêu diệt vong linh.

Ngũ quan y tao nhã lịch sự, đôi lông mày dài, mắt phượng lãnh đạm rủ xuống, thanh tu xuất trần, khí chất lỗi lạc, đánh yêu ma tinh phong huyết vũ cũng không biến sắc, nhìn qua lạnh nhạt, cho dù giờ phút này y có ngồi xuống dâng hương đánh đàn cũng không thấy kỳ quái.

Nhưng mà, mỹ nam tử ôn nhu trầm tĩnh như vậy, giờ phút này lại đem theo một thanh hàn quang rạng rỡ, máu tươi đỏ rực chảy theo trường kiếm, tay áo rộng phất một cái, kiếm khí cắt qua bậc thềm xanh ầm ầm nổ vang, đá vụn rơi xuống rào rạt, kéo dài từ sơn môn tới chân núi, mấy ngàn bậc thang, thoáng chốc bị chém một đường sâu không đáy!

Quá hung hãn.

Đã bao nhiêu năm, không nếm qua thực lực của sư tôn?

Loại cường hãn bá đạo này, làm Mặc Nhiên nhũn chân theo quán tính, đứng không vững, bộp một tiếng quỳ xuống.

Sở Vãn Ninh không tốn nhiều thời gian, đã gϊếŧ sạch yêu ma quỷ quái, lưu loát tu bổ lỗ hổng Quỷ giới, làm xong hết thảy, y mới phiêu nhiên nhảy từ giữa không trung xuống, đến trước mặt Mặc Nhiên và Tiết Mông.

Đầu tiên y liếc thoáng qua Mặc Nhiên quỳ trên đất, sau đó mới giương mắt nhìn Tiết Mông, đôi mắt phượng lộ ra chút hàn ý.

"Gây chuyện rồi?"

Mặc Nhiên chịu thua.

Sư tôn có một loại năng lực, nhìn qua sự tình lập tức có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất.

Tiết Mông nói: "Sư tôn, Mặc Nhiên xuống núi một chuyến, phạm phải hai tội tham giới và da^ʍ giới, xin sư tôn trách phạt."

Sở Vãn Ninh mặt vô biểu tình trầm mặc chốc lát, lạnh lùng đáp: "Biết rồi."

Mặc Nhiên: "... ... ... ..."

Tiết Mông: "... ... ... ..."

Hai người đều hơi phát ngốc, sau đó đâu? Không có sau đó?

Nhưng mà ngay khi Mặc Nhiên thầm cảm thấy may mắn, ngẩng đầu nhìn trộm Sở Vãn Ninh, thình lình một ánh kim sắc bén, bỗng nhiên xé gió, vèo một tiếng như sét đánh, ngay ngắn quất lên mặt Mặc Nhiên!!

Máu bắn tứ phía!

Tốc độ tia ánh kim kia quá nhanh, đừng nói Mặc Nhiên muốn trốn, ngay cả nhắm mắt cũng không kịp, trên mặt bị rách một đường, nóng rát đau nhức.

Sở Vãn Ninh khoanh tay đứng, lạnh lùng giữ gió đêm nồng sát khí, xung quanh vẫn ngập tràn quỷ khí, giờ lẫn với mùi máu người, khiến sau núi càng có vẻ đáng sợ âm trầm.

Vừa đánh Mặc Nhiên, đúng là sợi dây liễu không biết lúc nào xuất hiện trong tay Sở Vãn Ninh, dây liễu nhỏ dài, bên trên vẫn còn lá xanh biếc, rủ xuống dưới.

Rõ ràng là vật phong nhã như thế, nên khiến người ta nghĩ đến câu thơ "Tiêm Tiêm chiết dương liễu, gửi gắm cho tình nhân."

Đáng tiếc, Sở Vãn Ninh không phải Tiêm Tiêm, cũng không có tình nhân.

Dây liễu trong tay y, kỳ thật là một thần võ, tên là Thiên Vấn. Bây giờ, Thiên Vấn lấp loé ánh vàng kim, chiếu sáng bóng đêm, cũng làm đôi mắt sâu không thấy đáy của Sở Vãn Ninh, sáng rực rỡ.

Sở Vãn Ninh nhấp môi, điềm nhiên nói: "Mặc Vi Vũ, ngươi thật to gan. Ngươi nghĩ ta sẽ không quản ngươi ư?"

Nếu là Mặc Nhiên mười lăm tuổi chân chính, có lẽ sẽ không để tâm những lời này, cho rằng sư tôn chỉ đang hù doạ mình.

Nhưng Mặc Nhiên đã trùng sinh, đời trước sớm dùng máu tươi lĩnh hội "quản giáo" của sư tôn, hắn tức thì cảm thấy đến răng cũng đau, đầu nóng lên, miệng bắt đầu chết không nhận tội, muốn phủi sạch tội của mình.

"Sư tôn... ..." Mặt chảy máu, Mặc Nhiên nâng mắt, con ngươi ướŧ áŧ. Hắn biết dáng vẻ hiện tại của mình tất nhiên là cực kỳ đáng thương, "Đệ tử không trộm... ... Cũng không dâʍ ɭσạи... ... Vì sao sư tôn chỉ nghe Tiết Mông nói một câu, hỏi cũng không hỏi, đã đánh ta trước?"

"... ... ... ..."

Mặc Nhiên có hai tuyệt kỹ để đối phó bá phụ, thứ nhất, giả vờ đáng yêu. Thứ hai, giả vờ đáng thương. Hắn bây giờ rập khuôn lên Sở Vãn Ninh, uất ức mà nước mắt cũng rơi xuống: "Chẳng lẽ đệ tử trong mắt người, khó dạy đến thế sao? Vì sao một cơ hội biện bạch cũng không muốn cho ta?"

Tiết Mông ở bên cạnh giận đến giậm chân: "Mặc Nhiên!! Ngươi, ngươi là đồ chân chó! Ngươi, ngươi không biết xấu hổ! Sư tôn, người đừng nghe hắn, đừng bị tên hỗn trướng này mê hoặc! Hắn thật sự ăn trộm! Tang vật vẫn còn!"

Sở Vãn Ninh rủ mi, thần sắc lãnh đạm: "Mặc Nhiên, ngươi thật sự chưa từng trộm?"

"Chưa từng."

"... ...Ngươi hẳn là biết, nói dối ta sẽ có hậu quả gì."

Mặc Nhiên nổi hết da gà, hắn có thể không biết chắc? Nhưng vẫn vịt chết còn cứng mỏ nói: "Mong sư tôn minh giám!"

Sở Vãn Ninh nâng tay, dây liễu rạng rỡ ánh kim lại lần nữa bay tới, lần này không quất lên mặt Mặc Nhiên, mà trói Mặc Nhiên lại.

Cảm giác quá quen thuộc. Dây liễu "Thiên Vấn" trừ để đánh người ra, còn tác dụng này——

Sở Vãn Ninh nhìn chằm chằm Mặc Nhiên bị Thiên Vấn trói, hỏi lại lần nữa: "Có từng trộm không?"

Mặc Nhiên chỉ cảm thấy một cơn đau nhức quen thuộc truyền thẳng tới tim, như bị răng nanh của con rắn nhỏ, đột nhiên cắn vào ngực, lục phủ ngũ tạng cũng muốn đảo lộn.

Kèm theo đau đớn là một loại dụ hoặc khó kháng cự, Mặc Nhiên cầm lòng không được mà hé miệng, nói như sắp đứt hơi: "Ta... ... Chưa từng... ... A... ...!!"

Giống như cảm thấy hắn đang nói dối, ánh kim của Thiên Vấn càng thêm cuồng bạo, Mặc Nhiên đau chảy mồ lạnh, vẫn liều mạng chịu khổ hình.

Đây là tác dụng thứ hai của Thiên Vấn ngoại trừ đánh người ra, chính là hỏi cung.

Một khi bị Thiên Vấn trói chặt, sẽ không ai có thể nói dối trước mặt chủ nhân Thiên Vấn được nữa, cho dù là người hay quỷ, sống hay chết, Thiên Vấn đều có cách ép cho mở miệng, nói ra đáp án Sở Vãn Ninh muốn.

Đời trước chỉ có một người, dựa vào tu vi cường hãn, rốt cuộc giữ được bí mật trước Thiên Vấn.

Người kia chính là đế quân Nhân giới Mặc Vi Vũ.

Sau khi trùng sinh Mặc Nhiên vẫn ôm một tia hi vọng, nghĩ rằng mình vẫn có thể như năm đó, chống lại được Thiên Vấn ép cung, nhưng chịu chết cắn môi nửa ngày, rốt cuộc vẫn đau tới quỳ xuống dưới chân Sở Vãn Ninh, há miệng thở dốc.

"Ta... ... Ta... ... Trộm... ..."

Đau đớn biến mất.

Mặc Nhiên còn chưa kịp thở hắt ra, lại nghe Sở Vãn Ninh hỏi tiếp, giọng lạnh hơn hẳn.

"Có từng dâʍ ɭσạи không?"

Người thông minh không làm chuyện ngu xuẩn, nếu khi nãy chịu không được, bây giờ càng không có khả năng. Lần này Mặc Nhiên phản kháng cũng không phản kháng, đau nhức truyền tới đã gào ầm lên: "Có có có!!! Sư tôn đừng mà! Không cần nữa!"

Tiết Mông bên cạnh sắc mặt tái mét, khϊếp sợ nói: "Ngươi, ngươi sao có thể... ... Dung Cửu kia là nam nhân, ngươi thế mà... ..."

Không ai để ý cậu, ánh kim trên Thiên Vấn từ từ nhạt đi, Mặc Nhiên tham lam hít khí, cả người như vừa vớt từ dưới nước lên, mặt trắng như tờ, môi không nhịn được run rẩy, ngã trên đất không thể nhúc nhích.

Xuyên qua lông mi ướŧ áŧ dính mồ hôi, mơ hồ nhìn thấy Sở Vãn Ninh đội mão xanh ngọc, vạt áo dài chấm đất, thân ảnh nho nhã.

Thù hận mãnh liệt trong lòng bỗng nhiên dâng lên—— Sở Vãn Ninh! Đời trước bổn toạ đối xử với ngươi như vậy, quả không sai! Cho dù sống lại lần nữa, nhìn thấy ngươi vẫn thật đáng ghét! Ta đệt mười tám đời tổ tông nhà ngươi!

Sở Vãn Ninh không biết nghiệt đồ này muốn đệt mười tám đời tổ tông nhà mình, y đen mặt đứng im một lát, sau đó nói.

"Tiết Mông."

Tiết Mông tuy biết rằng bây giờ nhiều con nhà giàu thích chơi nam sắc, đùa bỡn tiểu quan tìm thú vui mới mẻ, đều không phải thật sự thích nam nhân, nhưng cậu vẫn có chút không chấp nhận nổi, cứng người trong chốc lát mới nói: "Sư tôn, có đệ tử."

"Mặc Nhiên phạm ba tội tham giới, da^ʍ giới, và nói dối, đưa hắn tới Diêm La Điện nhận tội. Ngày mai giờ Thìn đưa tới Thiện Ác Đài, phạt trước mặt mọi người."

Tiết Mông cả kinh: "Cái, cái gì? Phạt trước mặt mọi người?"

Phạt trước mặt mọi người chính là phạt trước mặt toàn bộ đệ tử ở môn phái, làm trò cho mọi người xem, đến đại nương ở nhà ăn cũng tới xem, để người ta định tội, quyết định xử phạt.

Mất mặt mất mặt.

Nên nhớ Mặc Nhiên chính là công tử Tử Sinh Đỉnh, tuy nói kỷ luật môn phát nghiêm ngặt, nhưng vì Mặc Nhiên thân phận đặc biệt, bá phụ thương hắn từ nhỏ mất cha mẹ, phiêu bạt bên ngoài suốt mười bốn năm, nên sẽ luôn không nhịn được mà che chở, cho dù phạm sai lầm, cũng chỉ lén lút giáo huấn vài câu, đánh cũng không nỡ đánh.

Nhưng sư tôn thế mà không để cho tôn chủ chút mặt mũi nào, định đưa cháu trai bảo bối nhà ông tới Thiện Ác Đài, phê bình Mặc công tử trước mặt toàn môn phái, để Mặc công tử chịu giày vò. Tiết Mông cũng bất ngờ.

Việc này, không chút ngoài dự đoán của Mặc Nhiên.

Hắn nằm trên đất, khoé miệng giương lên cười lạnh.

Sư tôn của hắn thật vĩ đại, chí công vô tư.

Sở Vãn Ninh máu lạnh, đời trước, Sư Muội chết trước mặt y, Mặc Nhiên khóc lóc cầu xin, kéo vạt áo y, quỳ trên mặt đất cầu xin giúp đỡ.

Nhưng Sở Vãn Ninh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

Vì thế đồ đệ y tắt thở ngay trước mặt y, Mặc Nhiên bên cạnh y khóc đến đứt từng khúc ruột, y lại khoanh tay đứng nhìn, không thèm để ý.

Hiện tại chỉ là đưa hắn lên Thiện Ác Đài, luận công xử trí mà thôi, có gì kì quái.

Mặc Nhiên chỉ hận tu vi mình quá yếu, không thể lột da, rút gân, uống máu y, không thể túm tóc làm nhục y, không thể tra tấn huỷ đi tôn nghiêm làm y sống không bằng chết... ...

Nhất thời trong mắt lộ vẻ hung ác, bị Sở Vãn Ninh nhìn thấy.

Y nhàn nhạt liếc qua mặt Mặc Nhiên, trên khuôn mặt nho nhã, không dư thừa một biểu cảm nào.

"Ngươi đang nghĩ gì?"

Toi rồi!

Thiên Vấn vẫn còn chưa thu hồi!

Mặc Nhiên cảm thấy dây liễu trói mình lại siết chặt lần nữa, lục phủ ngũ tạng như sắp bị ép nát, hắn đau đớn gào lên, thở hồng hộc nói ra suy nghĩ trong đầu——

"Sở Vãn Ninh, ngươi có năng lực! Quay đầu nhìn ta không ta chơi chết ngươi!"

Lặng ngắt như tờ.

Sở Vãn Ninh: "... ... ... ... ..."

Tiết Mông sợ đến ngây người: "... ... ... ... ..."

Thiên Vấn bỗng thu về tay Sở Vãn Ninh, hoá thành từng ánh kim nhỏ, rồi biến mất không thấy nữa. Thiên Vấn đã dung nhập cốt tuỷ Sở Vãn Ninh, lúc nào cũng có thể triệu ra, lại thu hồi bất cứ khi nào cũng được.

Sắc mặt Tiết Mông trắng bệch, lắp bắp nói: "Sư, sư tôn... ..."

Sở Vãn Ninh không hé răng, rũ lông mi đen dài, nhìn tay mình một lát, sau đó lại nâng mi lên, khuôn mặt không chút dao động, chỉ là sắc mặt càng âm lãnh, y dùng ánh mắt "nghiệt đồ đáng chết", nhìn Mặc Nhiên chằm chằm một lát, trầm thấp nói:

"Thiên Vấn hỏng rồi, ta đi sửa."

Sở Vãn Ninh nói xong câu này, xoay người bỏ đi.

Tiết Mông là đứa trẻ ngốc: "Thiên Vấn là thần võ, cũng sẽ hỏng ư?"

Sở Vãn Ninh nghe thấy, lại dùng ánh mắt "nghiệt đồ đáng chết", quay đầu nhìn cậu. Tiết Mông lập tức không rét mà run.

Mặc Nhiên hơi thở yếu ớt nằm trên đất, mặt dại ra.

Hắn vừa rồi thật sự nghĩ cách chơi chết Sở Vãn Ninh, hắn biết rõ vị có danh xưng "Vãn Dạ Ngọc Hành", "Bắc Đẩu Tiên Tôn" này chú trọng nhất là tu nhã đoan chính, không chịu nổi việc bị người ta dẫm dưới chân vấy bẩn nghiền ép.

Nhưng loại chuyện thế này sao có thể để cho Sở Vãn Ninh biết!

Mặc Nhiên rêи ɾỉ một tiếng như chó bị bỏ rơi, che mặt lại.

Nhớ tới ánh mắt Sở Vãn Ninh trước khi bỏ đi kia, hắn cảm thấy, bản thân cách cái chết không còn xa nữa rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Sư tôn cuối cùng cũng lên sân khấu rồi~ Đừng sai cp nha~ Cũng đừng sai công thụ, sư tôn là thụ, là thụ, là thụ = = Mặc Uy Ngư* mới là công! Bổn văn chủ công!

(Tác giả chơi chữ, Mặc Vi Vũ đọc nghe gần giống Mặc Uy Ngư.)

Bánh Bao Thịt: Vì sao ngươi vừa thấy sư tôn đã nhũn chân, ngươi không phải công à? Khí phách đâu?

Mặc Uy Ngư: Tuổi già, bệnh phong thấp khớp.

Bánh Bao Thịt: Nói chuyện giỏi đấy.

Mặc Uy Ngư: Đừng có bắt chước điệu bộ nói chuyện của lão tử ba mươi hai tuổi! Lão tử sau khi trùng sinh là thiếu niên! Lão tử là người trẻ tuổi ngây thơ hoạt bát!

Bánh Bao Thịt: Hay ngươi nên tiếp tục bị phong thấp khớp đi (?????)っ