Chương 25 : Tráo Thuốc
" Hai người...." Hà Trang đứng chết chân.
Ánh Tuyết vội rút tay ra khỏi quần Hoàng, cả hai ấp úng giải thích.
Sau khi chịu đựng ngồi nghe hết văn vở của Hoàng và Ánh Tuyết, Hà Trang không vui ra về. Hoàng định đi theo gọi lại nhưng Ánh Tuyết ngăn lại và nói : " Thôi không cần đâu, rồi cô bé sẽ hiểu."
" Vậy à!" Hoàng thở phào.
Ánh Tuyết kéo Hoàng vào phòng ngủ của mình, nàng đi đến chiến bàn nhỏ để lọ hoa trang trí trong phòng rồi nhẹ nhàng xoay lọ hoa sang một bên, bức tường bên cạnh thụt lại một mảnh để lộ một lối đi bí mật.
Hoàng há hốc mồm : " Mật đạo!"
" Đúng rồi, mau đi theo chị."
Ánh Tuyết gật đầu sau đó dẫn Hoàng tiến vào bên trong, Hoàng cảm thấy khá tò mò, không biết một cô gái xinh đẹp như Ánh Tuyết sẽ cất gì trong mật đạo!
Lối đi chỉ đủ một người đi, Hoàng đi theo sau Ánh Tuyết nhìn cặp mông đẫy đà của nàng đong đưa theo nhịp chân kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá liền đánh nhẹ vào mông nàng trêu ghẹo. Ánh Tuyết quay lại lườm yêu rồi tiếp tục dẫn đường, rất nhanh cả hai đã vào một căn phòng khác vô cùng kín đáo với những thứ khiến Hoàng lé cả mắt.
Căn phòng rộng khoảng 30 mét vuông, một bàn máy tính, một máy pha cà phê, một người gỗ được mặc giáp thời trung cổ dựng góc phòng. Ở chính giữa gian phòng là một bàn làm việc khá rộng chứa rất nhiều thiết bị máy móc, giống như phòng chế tạo của một nhà thiết kế công nghệ vậy.
Trong lúc Hoàng đang nhìn xung quanh thì Ánh Tuyết giới thiệu : " Đây là phòng làm việc của chị, em là người đầu tiên được vào đây cùng chị đó."
" Chị chắc hẳn giỏi về công nghệ!" Hoàng tiến tới bàn làm việc chứa đầy đồ công nghệ, có cái hoàn chỉnh, có cái đang lắp dở, có cái còn trên bản vẽ.
" Ừ, chị là một tay chuyên về khoản nâng cấp trang bị, nhưng chị chỉ nâng cấp trang bị cho chính mình." Ánh Tuyết gật đầu.
Hoàng chợt nhìn thấy một chiếc găng tay bằng kim loại màu đen tuyền ở góc bàn, cậu sực nhớ Linh cũng tặng cậu một đôi giống vậy liền hỏi : " A chị cũng có Vô Diện?"
Ánh Tuyết tỏ ra ngạc nhiên hỏi : " Sao em biết nó tên Vô Diện?"
" Chị Linh từng tặng em một đôi để phòng thân, nhưng em để quên ở nhà mất rồi." Hoàng đáp.
Ánh mắt Ánh Tuyết khẽ nhíu lại, nàng tiến tới gần Hoàng rồi đặt tay lên vai cậu vừa vuốt ve vừa bĩu môi năn nỉ : " Vô Diện chị làm ra 3 chiếc, trong một lần đi làm nhiệm vụ có làm mất 2 chiếc, không ngờ lại ở trong tay Linh...giờ Linh tặng nó cho em rồi em trả lại cho chị nhé....tại vì nó rất quan trọng với chị."
" Hóa ra là đồ của chị!" Hoàng gật gù, trong lòng thầm nghĩ Linh có phải người tính tắt mắt nhặt đồ người khác đem làm của riêng hay không! Nói như vậy cũng không đúng, chẳng phải Linh đã tặng nó cho cậu rồi sao, bỏ qua việc nghi ngờ Linh nhặt được của rơi tạm thời đút túi thì Hoàng vẫn tin tưởng nàng là một người tốt.
Đó cũng coi như là một vật kỉ miện giữa cậu và Linh, nên việc trả lại Ánh Tuyết
cũng còn hơi chút không nỡ
" Cái này....ờ....em không biết đó là của chị, lần sau em sẽ trả!"
Ánh Tuyết gật đầu, sau đó nói : " Linh cũng thật là...sao lại có thể đem đồ của mình đi tặng lung tung vậy không biết."
Hoàng có vài câu hỏi mà bấy lâu nay canh cánh trong lòng, nhân tiện có Ánh Tuyết ở đây cậu hỏi luôn : " Chị Tuyết này!"
" Hả?"
" Có phải trong tổ chức thì chị Linh không được mọi người xem trọng đúng không?"
Ánh Tuyết tuy có hơi ngạc nhiên nhưng rồi nàng gật đầu xác nhận : " Không phải là không xem trong mà chính xác hơn là xem thường!"
" Tại sao vậy?" Hoàng hỏi.
" Chị nói thật em đừng giận chị nhé...vì cô ta không biết tự lượng sức mình, vụng về, phá nhiều hơn làm nhưng rất hay được Sếp ưu ái bởi vì cô ta và Sếp có mối quan hệ rất tốt." Ánh Tuyết nói một cách bất mãn.
Nói xong nàng ngồi xuống ghế chống tay lên cằm thở dài thú nhận : " Lúc trước chị cũng rất ghét cô ta....nhưng giờ thì không còn nữa mà chuyển sang ngưỡng mộ!"
" Chị ngưỡng mộ chị Linh ở điều gì? Nấu ăn ngon chăng!"
" Không, chị ngưỡng mộ vì cô ta được em dành nhiều tình cảm. Chắc hẳn cô ta có gì đó đặc biệt nên mới được em quan tâm đến vậy...chị vừa thấy ngưỡng mộ mà vừa...ghen!"
Nói hết câu, Ánh Tuyết kéo Hoàng lại hôn, nụ hôn thật ngọt ngào nhưng cũng đầy nỗi khổ tâm.
Hoàng còn biết làm gì ngoài tận hưởng ra.
Sau khi rời môi nhau, Ánh Tuyết nói tiếp : " Chị cũng muốn được em yêu như cách em yêu Linh, chị biết đòi hỏi này hơi quá đáng nhưng tính chị là vậy...em hứa với chị được không!"
" Ơ cái này....!" Hoàng không biết phải nói gì, dù sao cậu cũng chỉ là thằng nhóc 14 tuổi, làm sao có thể hiểu hết sự mong đợi tình yêu bao la trong lời nói của Ánh Tuyết được.
Nhưng vì không muốn làm Ánh Tuyết buồn lòng, Hoàng gật đầu : " Em hứa!"
Ánh Tuyết thích thú ôm chầm lấy Hoàng, nàng đúng là đang đắm chìm trong tình yêu, có thể thấy nàng hơi ảo tưởng và mơ mộng khi nghĩ rằng tình yêu toàn màu hồng. Nhưng sao có thể trách một cô gái mơ mộng về hạnh phúc của bản thân được, có trách thì trách thằng tác giả hơi xàm lon thôi.
Sau khi cả hai ôm ấp nhau chán chê, Ánh Tuyết chỉ cho Hoàng cách mà nàng làm việc và nâng cấp trang bị. Nàng rất nhiệt tình chỉ bảo Hoàng những chỗ cậu chưa biết, đổi lại Hoàng cũng rất chăm chú lắng nghe và tò mò, cậu khá hứng thú với công việc của Ánh Tuyết.
Tối hôm đó, khi trở về nhà Hoàng vẫn còng nâng nâng vì vừa xoạc nhau với Tuyết thêm một trận linh đình.
Hôm nay người nấu bữa tối là Hương, nhưng trong nhà lại hết mất đồ ăn nên Hương bèn nhờ vả Hoàng : " Con đèo mẹ ra siêu thị mua đồ được không!"
" Dạ được!"
Lại nói về mẹ của Hoàng, Hương nhìn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật vả lại còn đẹp gái nữa nên ai cũng tưởng Hoàng đèo chị gái.
Đến siêu thị mua được khá nhiều đồ rồi thì chợt Hương mặt đỏ như gấc, mồ hôi chảy rất nhiều lại còn tỏ ra yếu nhược, Hoàng nhận ra điều khác lạ vô cùng lo lắng hỏi : " Mẹ làm sao vậy?"
" Mẹ không sao....chỉ hơi mệt chút thôi!"
Miệng nói vậy chứ Hương đã lả đi và được Hoàng đỡ lấy, cậu nhanh chóng dìu mẹ ra ghế ngồi nghỉ ngơi, thanh toán chỗ đồ mua được rồi ra khỏi siêu thị.
" Mẹ thấy sao rồi!" Hoàng dìu Hương ngồi lên xe hỏi han.
" Con mau đưa mẹ về nhà, mẹ ổn rồi!" Hương vừa thở khó chịu vừa nói, nhìn bộ dáng chật vật của nàng Hoàng lại liên tưởng đến cảnh giường chiếu bậy bạ.
Sau khi đưa mẹ về nhà, Hoàng dìu Hương vào phòng ngủ của nàng. Hương chỉ chỗ cho con trai lấy thuốc và uống để tạm thời áp chế sự khó chịu trong người.
Quỷ có nhu cầu tìиɧ ɖu͙© rất cao, Hương lại là nữ Quỷ nên nhu cầu lại càng vượt trội, tuy vẫn thường bị cơn nứиɠ l*и hành hạ nhưng nàng nhất quyết không dao du với người đàn ông nào khác. Cái lần hút bụi cho Hoàng trong phòng cũng là lần duy nhất cho tới thời điểm hiện tại hai mẹ con có tiếp xúc thân mật.
Hoàng đã nhiều lần khuyên mẹ hãy để mình giúp nhưng Hương không nghe, Hương nói cậu còn bé nên giữ gìn nếu dùng quá độ thì lớn lên hết đạn không có gì để bắn.
Hoàng biết thế nên trong lúc lấy thuốc đã lén đuổi thuốc trị nứиɠ thành thuốc kí©ɧ ɖụ© cho Hương uống.
" Mẹ à con xin lỗi...không phải con thèm khát được lσạи ɭυâи với mẹ mà con chỉ muốn giúp mẹ thôi...mong là mẹ sẽ hiểu!" Hoàng thầm nghĩ sau khi đánh tráo thuốc và đưa cho Hương uống.
Sau khi uống thuốc, Hương cảm thấy nóng và cơ thể nóng phừng phừng khó chịu như có hàng trăm con côn trùng đang bò gắp cơ thể và tập trung tại một điểm là ở đũng quần.
Nàng không chịu nổi mà thò tay xuống cái l*и đã ướt nhẹp từ bao giờ đang giật giật thèm được đυ.. Hương thều thào trách móc : " Hoàng...con cho mẹ uống gì vậy? Sao mẹ khó chịu quá."
Hoàng thú nhận : " Là thuốc kí©ɧ ɖụ©...mẹ để con giúp!"
Rồi cậu lao như bay lên giường đè Hương ra sau đó hôn khắp cơ thể trắng nõn mịn màng của nàng, Hương do đang chịu ảnh hưởng bởi thuốc kí©ɧ ɖụ© nên khi được con trai âu yếm thì cơn dục hỏa trong người bùng cháy mãnh liệt, cả cơ thể nàng run lên bần bật vì sướиɠ nhưng lý trí không cho phép nàng làm như vậy, nàng chống cự.
" Hoàng bỏ mẹ ra....đừng làm như thế!"
Hoàng vẫn tiếp túc liếʍ cổ nàng, vừa liếʍ vừa cởi nút áo và kéo áo ngực của Hương xuống rồi bóp chặt bộ ngực ngon lành kia nhào nặn như bánh bao.
" Mẹ bảo bỏ ra mà....thằng con hư đốn....ư!"
Sức lực chống cự bắt đầu giảm đi khi Hoàng đã luồn tay vào trong qυầи ɭóŧ của nàng và cho hai ngón tay vào trong lỗ l*и đang chảy nước kia để móc. Cơ thành âʍ đa͙σ co bóp dữ dội trong cơn sướиɠ trên mây, Hương thở dốc cong người bám chặt vai Hoàng rêи ɾỉ :
" A....bất hiếu....a.....đừng mà.....Mẹ xin....a!"
Hoàng bú √υ' mẹ, liếʍ vòng quanh ngực mẹ rồi nâng cánh tay thon thả của Hương lên để liếʍ phần nách thơm tho của nàng, là người có máu buồn nên khi cái lưỡi tham lam của Hoàng lướt qua vùng da dưới cánh tay nhạy cảm của mình, Hương rùng mình giãy giụa cười mà như mếu.
" Ahaha...đừng....ư....buồn quá!"
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân, Hương dù cí kiên cường đến mấy cũng bị đánh bại. Hai tay nàng lúc đầu ra sức đẩy con trai ra nhưng bây giờ lại ôm chặt, miệng không còn chống cự mà chỉ biết yên phận rêи ɾỉ, nước l*и thì như suối chảy ra theo từng cú móc đầy điêu luyện của Hoàng.
Hoàng liếʍ láp chán chê phần thân trên của mẹ, rồi cậu bắt đầu trờn xuống dưới nơi lỗ l*и dâʍ đãиɠ đang mời gọi. Cậu đưa ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc ra cho mẹ mình chiêm ngưỡng rồi hỏi đểu : " Không biết mẹ có thích nó không?"
Nhờ tác dụng tuyệt vời của thuốc kí©ɧ ɖụ© và kĩ năng điêu luyện của Hoàng, Hương giờ chỉ còn là một con đàn bà khát tình quên đi việc mình đang lσạи ɭυâи với con trai ruột, nàng rêи ɾỉ mời gọi Hoàng đầy quyến rũ : " A...to quá...cho nó vào đi con yêu!"
Hoàng cười gian, cậu đặt đầu ©ôи ŧɧịt̠ ở mép l*и mẹ rồi cọ sát lên xuống trái phải để bôi trơn. Sự cọ sát này khiến Hương rùng mình thỏa mãn vì do quá nứиɠ nên nàng đã lêи đỉиɦ, thở không ra hơi. Càng lêи đỉиɦ Hương lại muốn bị đυ. bởi ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc kia, lần này nàng chủ động banh rộng hai chân rồi chùn người xuống để lỗ l*и dâʍ đãиɠ của mình nuốt được đầu khấc của con trai.
" A!" Hương sướиɠ khoái rú lên, một phần đầu khấc đã bị mép l*и nàng ngậm lấy.
Thấy sự thèm ©ôи ŧɧịt̠ của mẹ, Hoàng liếʍ môi một tay giữ hông Hương một tay giữ thân ©ôи ŧɧịt̠ mình rồi đẩy mạnh vào.
Xe lửa vào hầm, Hương oằn mình rên lớn vì sung sướиɠ, nàng đã hoàn toàn bị con trai mình chinh phục.
Không ngờ dù đã 3 đứa con rồi nhưng l*и Hương vẫn vô cùng khít và ngon như gái mười tám, Hoàng sướиɠ tê tái nhấp nhịp nhàng vào cái nơi mà mình từng được sinh ra.
" A....sướиɠ....mẹ sướиɠ....nữa đi....huhu!"
" Mẹ da^ʍ quá...con yêu mẹ!"
" Mẹ cũng yêu con...ư...cho mẹ lêи đỉиɦ lần nữa đi...vài lần nữa cũng được ư....a.....mẹ sắp không chịu nổi rồi!"
" Con trai mẹ khỏe quá...mẹ tự hào về con....ư!"
Mỗi lần bật ra tiếng rên thì Hương lại được con trai mình đưa lên chín tầng mây, điểm G của nàng Hoàng đã phát hiện và liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ vào đó, cơn sướиɠ chạy dọc sống lưng lan đến não khiến Hương lúc này chỉ biết một thứ duy nhất là ȶᏂασ và ȶᏂασ.
Cả hai quần nhau nửa tiếng đồng hồ nhưng đã chơi hơn 20 tư thế khác nhau, mỗi tư thế lại khiến Hương sướиɠ đến chết đi sống lại. Nhưng Hoàng nhận ra bữa tối còn chưa nấu mà Hân lại sắp đi học về.
" Mẹ ơi mình chưa nấu bữa tối!"
Nghe con trai nhắc nhở, Hương đang trong cơn nứиɠ cũng tỉnh ra : " Mẹ quên mất!"
Vài phút sau....
Hương đang nấu ăn, nàng chỉ mặc chiếc tạp dề chấm bi còn lại là trần như nhộng. Sau lưng nàng, Hoàng vừa bóρ ѵú vừa thúc cu từ phía sau vào lỗ l*и nàng khiến nó nứиɠ chảy nước.
" A...con tham lam quá đấy...a....mẹ hạnh phúc lắm!" Hương rêи ɾỉ trong sự sướиɠ khoái.
" Thì con đang giúp mẹ mà..hihi!" Hoàng cười gian, đánh mông Hương cái tét rồi tiếp tục cắm câu thằng em vào trong l*и mẹ mình, bữa tối được hoàn thành một cách đặc biệt.