Tư Đồ Thuần đến biệt thự của Vũ gia khi Vũ Hoàng Huy không có mặt ở nhà để tránh gặp phải tình huống khó xử.
Vũ Tư Thuần khi mẹ của mình trở về nhà thì rất vui liền ôm chầm lấy cô rồi thổn thức: "Mẹ cuối cùng mẹ cũng chịu trở về nhà rồi, mẹ là nữ chủ nhân duy nhất trong ngôi nhà này không ai có thể thay thế được hết, chúng ta cùng nhau đuổi cổ con tiện nhân đó ra khỏi nhà được không mẹ, con nhất định sẽ giúp mẹ đến cùng".
Tư Đồ Thuần nhìn cái nét xinh đẹp của cô gái tuổi mới còn biết bao ngây thơ trên mặt con gái nhưng nhớ lại chuyện mà Vũ Hoàng Huy nói con bé dám tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt anh còn dám kêu anh đυ. nó chẳng những vậy còn dám bú ©ôи ŧɧịt̠ một người đàn ông thì quá bạo gan rồi, con gái cô năm nay chỉ mới 18 tuổi thôi sao có thể dâʍ đãиɠ như vậy hay điểm này cô bé lại giống mẹ đây.
"Mẹ sao mẹ không nói gì hết vậy?".
Tư Đồ Thuần thở dài rồi lên tiếng: "Tư Thuần con vào trong thu xếp hành lý đi".
Vũ Tư Thuần ngơ ngác ra hồi lâu rồi lên tiếng hỏi: "Chúng ta đi du lịch xa hay sao mà phải dọn hành lý hả mẹ?".
Tư Đồ Thuần lắc đầu: "Không có từ hôm nay con sẽ dọn đến sống với mẹ".
Vũ Tư Thuần liền nhảy đong đỏng lên: "Tại sao con lại phải dọn đến sống với mẹ, con đang sống với ba rất tốt mà, con sẽ không dọn đi đâu, chắc chắn là do con hồ ly tinh kia nói nhăn nói cuội làm ba đuổi cổ con ra khỏi nhà có phải không?".
"Sống với ai cũng như nhau thôi con, từ sau khi ly hôn mẹ luôn cảm thấy cô đơn muốn tìm một người bầu bạn, mẹ nghĩ con gái vẫn tốt hơn người ngoài nên mới muốn con dọn đến sống cùng mẹ một thời gian thôi, đợi khi mọi chuyện qua đi sau này con muốn sống với ai là quyền của con mẹ sẽ không cấm cản".
"Dạ được ạ".
Vũ Tư Thuần nghe mẹ ruột nói như vậy nên cảm thấy động lòng dù là bản tính dâʍ đãиɠ của cô đã bắt đầu trỗi dậy chưa được Vũ Hoàng Huy cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и thì chưa cam tâm nhưng hiện tại mẹ cô đáng thương như vậy nên cô đành dẹp bỏ những ham muốn thế tục kia qua một bên vây.
Vũ Tư Thuần vừa dọn đồ vừa nghĩ: Đợi khi mẹ ổn rồi mình nhất định sẽ quay lại, nhất định phải chiếm đoạt lại ba mới thôi, mình tin là chỉ cần cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и mình thì ba nhất định sẽ mê mệt rồi quên đi con khốn Kiều Hạ Linh đó.
Tư Đồ Thuần thấy Vũ Tư Thuần đồng ý nhanh như vậy liền thở phào nhẹ nhõm, bản thân cô chỉ sợ là con gái quá u mê không nghe lời mà thôi, cô không để Vũ Hoàng Huy chơi Vũ Tư Thuần được, bởi vì chỉ ở vị trí là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Vũ Hoàng thì Vũ Tư Thuần mới có quyền thừa hưởng gia sản và chỉ có như vậy thì mới có tương lai mà thôi.
Tô Diệu xông thẳng vào phòng làm việc của tổng giám đốc rồi bước đến đưa tay nắm tóc của Kiều Hạ Linh kéo cô đứng dậy rồi đẩy ngã cô ra sàn.
"Trưởng phòng Tô cô làm gì vậy hả?" Kiều Hạ Linh tỏ vẻ hốt hoảng.
Tô Diệu nhìn Kiều Hạ Linh bằng ánh mắt cay độc rồi gắt giọng lên tiếng: "Làm gì hả? hôm nay tao phải đánh chết cái loại hồ ly tinh như mày mới được, giám giật chồng bạn của tao, con khốn".
"Trưởng phòng Tô...cô nghe tôi giải thích...".
"Bốp".
Kiều Hạ Linh chưa kịp nói hết câu đã bị Tô Diệu tát một cái thật mạnh vào mặt in cả năm dấu tay đỏ trên làn da trắng tuyết bên má phải của mình.
"Không cần nói gì nữa hết, hôm nay tao nhất định đánh chết mày mới thôi".
Kiều Hạ Linh chống tay đứng dậy rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Diệu lên tiếng: "Trưởng phòng Tô bà là đang tức giận thay cho bạn bà hay là tức giận cho chính bản thân mình vậy?".
Tô Diệu tỏ vẻ thận trọng hỏi lại: "Con khốn mày nói vậy là có ý gì hả?".
"Ai mà không biết trưởng phòng Tô thường mượn danh bạn học để gần gũi với tổng giám đốc đâu, cô là đang ghen tức cho chính mình ghen tức vì chú ấy chọn tôi cũng thèm nhìn cô lấy một cái".
Tô Diệu tức đến sôi máu: "Mày nói cái gì chứ vậy là mày thừa nhận mày giật chồng bạn tao rồi".
Kiều Hạ Linh ngang ngược lên tiếng đáp trả: "Không sai, bà biết nhờ ai mà tôi thành công được tổng giám đốc đè ra cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и không? Chính là nhờ bà hết đó trưởng phòng Tô nếu đêm ở Địa Trung Hải bà không hạ thuộc kí©ɧ ɖụ© trong rượu của tổng giám đốc thì chú ấy đâu có nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠ đến nỗi cưỡиɠ ɧϊếp tôi".
"Vậy là đêm hôm đó tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ trong phòng Huy chính là của mày sao con khốn?".
Kiều Hạ Linh liền gật đầu: "Không sai, đêm hôm đó chú ấy đυ. tôi đến gần sáng mới buông tha cho tôi đó bà không biết đêm đó tôi sướиɠ đến cỡ nào đâu, tất cả những lần đυ. tôi chú ấy đều bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ hết vào cái l*и này còn l*и bà một giọt cũng đừng hòng đó nha".
Tô Diệu tức đến nghẹn họng: "Thì ra là tao nghi ngờ đúng chứ không có sai".
"Bà nghi ngờ đúng thì đã sao chứ, bọn tôi vẫn đυ. nhau hằng đêm đó thôi trong thời gian bà đi công tác chúng tôi còn đυ. nhau ở văn phòng làm việc này nữa kìa, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm đó nha".
Tô Diệu cố gắng kìm chế bản thân: "Vì mày mà Huy mới ly hôn?".
"Không sai chú ấy bảo thể sống nếu thiếu l*и tôi nên mới ly hôn để có thể danh chính ngôn thuận đem tôi về nhà lúc đó chúng tôi có thể đυ. nhau mọi lúc mọi nơi sướиɠ biết mấy....à chúng tôi đã đυ. nhau từ trước khi chú ấy ly hôn lận kìa".
"Hôm nay tao đánh chết mày" Tô Diệu lao tới.
Kiều Hạ Linh liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường đoán là Vũ Hoàng Huy đã tan họp gần đi về phòng nên mặc kệ cho Tô Diệu đánh mình túi bụi cũng không kháng cự.
Vũ Hoàng Huy vừa đẩy cửa phòng đi vào đã nhìn thấy Tô Diệu tát Kiều Hạ Linh mấy cái lên mặt cô ta còn cả gan dám xé rách quần áo trên của Kiều Hạ Linh nữa.
Trông Tô Diệu như một con thú điên cứ luôn miệng gào lên: "Tiện nhân hôm nay tao đánh chết mày mới thôi".
Nhìn người phụ nữ đầu ấp tay gối của mình bị kẻ khác lăng mạ đánh đập Vũ Hoàng Huy sao có thể để yên khoanh tay đứng nhìn, anh liền vào phòng khóa cửa lại rồi lao tới chỗ của Tô Diệu kéo tay cô đi ra một khoảng rồi gắt giọng quát: "Cô đang làm cái trò gì trong phòng làm việc của tôi vậy hả???".
Tô Diêu liền nắm lấy cánh tay của Vũ Hoàng Huy lên tiếng: "Huy à, cô ta là loại người không đàng hoàng anh mau đuổi cô ta ra khỏi công ty đi".
"Tô Diệu hôm nay tôi nói cho cô biết Kiều Hạ Linh chính là người phụ nữ của Vũ Hoàng Huy này không một ai có thể thay đổi điều đó, ai muốn đối đầu với cô ấy chính là đối đầu với tôi".
Vũ Hoàng Huy nói rồi liền bước qua cởϊ áσ khoác của mình khoác lên người của Kiều Hạ Linh nâng niu cô trong lòng.
Tô Diệu vẫn không bỏ cuộc: "Loại đàn bà lăn loàng trắc nết qua lại với không biết bao nhiêu người đàn ông này sao có thể xứng với anh chứ?".
Vũ Hoàng Huy tự tin đáp: "Lần đầu tiên của cô ấy chính là do tôi lấy đi, cô ấy quan hệ tìиɧ ɖu͙© bao nhiêu lần thì đều là do ©ôи ŧɧịt̠ tôi cắm vào l*и cô ấy hết".
Tô Diệu nghe vậy liền xụp đổ tại chỗ, cô ta ngã ngồi trên sàn nhà: "Sao anh có thể đυ. cô ấy nhiều như vậy còn em thì chưa một lần, em có rằng buộc gì anh đâu chỉ muốn được anh đυ. một lần thôi cũng khó khăn, sao cô ta lại dễ dàng được anh cắm ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и như vậy chứ?".
"Bởi vì tôi yêu cô ấy".
Thoáng qua mắt của Tô Diệu là sự mất mát: "Anh thật sự yêu con nhỏ này sao nó đáng tuổi con gái anh đó, sau này anh già đi còn cô ta vẫn trẻ cô ta chắc chắc sẽ tìm tình nhân mới cho mà xem".
Kiều Hạ Linh cố gắng gượng dậy lên tiếng: "Tình yêu thật sự sao có thể phân biệt tuổi tác, chỉ cần hai người yêu nhau là đủ rồi...tôi cam tâm tình nguyện cả đời chỉ yêu mình chú ấy thôi".
Vũ Hoàng Huy liền lên tiếng: "Tô Diệu tránh mất tình cảm bấy lâu nay tôi hy vọng từ nay về sau cô đừng xen vào chuyện tình cảm của tôi nữa, nếu cô còn dám gây chuyện với Hạ Linh thì đừng trách tôi nặng tay".
Sau đó Vũ Hoàng Huy thẳng thừng đuổi Tô Diệu ra khỏi phòng làm việc của mình, từ lúc đó trở đi cô ta cú như người mất hồn vậy, về nhà cũng ngồi lẩm bẩm "Nhất định phải giành lại Huy bằng mọi giá".
Thời gian gần đây Triệu Cát cũng không dám ra ngoài nhưng lại đột ngột nhận được một tin nhắn hẹn ở một cà phê khá kín đáo nội dung nói rằng có thể giúp đỡ cô gỡ bỏ những clip sεメ kia và giải quyết vấn đề trinh tiết, danh dự của cô nên Triệu Cát đành liều một phen đi gặp người xa lạ kia.
Vào điểm hẹn, Triệu Cát thấy một cô gái mặc váy hoa dài tới đầu gối, đi giày cao gót đội một chiếc nón rộng vành che hết nửa khuôn mặt.
Triệu Cát cũng không vòng vo mà trực tiếp vào vấn đề luôn: "Cô là ai có cách gì giúp tôi giải quyết những rắc rối hiện tại chứ?".
Kiều Hạ Linh ngẩng mặt lên nhìn Triệu Cát rồi đáp: "Tôi là Kiều Hạ Linh mẹ kế của Tư Thuần đây".
Triệu Cát liền hốt hoảng mặt xám nghét lại: "Cô muốn làm gì chứ? Ban đầu tôi đúng là có cùng cô ta lên kế hoạch hãm hại cô nhưng kết quả cô vẫn bình an còn tôi thì bị ba thằng tây da đen hϊếp da^ʍ tập thể mấy ngày mấy đêm rồi cô làm ơn tha cho tôi được không hả?".
Kiều Hạ Linh khẽ cười lên tiếng: "Cô đừng sợ hôm nay tôi đến gặp cô cũng không có ác ý gì hết, thiện chí của tôi là thật lòng giúp đỡ cô gỡ rối những chuyện mà Tư Thuần gây ra".
"Tại sao cô lại phải giúp tôi chứ?".
Kiều Hạ Linh mỉm cười rồi lên tiếng: "Tôi thấy cuộc sống của cô quá đáng thương nên muốn giúp một tay thôi mà".