*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giờ phút này Phan Lâm mới nhìn rõ được về Thánh Nữ Thần Hoả này. Cô ta là một người xử lý mọi việc theo tình cảm.
Nhưng việc đối xử tình cảm của cô ta cực kỳ đặc biệt! Nếu trước mặt có hai người đều cực kỳ quan trọng thì cô ta sẽ suy xét cho người nào có mối quan hệ sâu nặng với mình hơn, nhưng nếu bên nào mà xuất hiện chuyện liên quan tới tính mạng thì cô ta sẽ ra tay giúp đỡ mà không do dự chút nào.
Cho dù khuyên bảo bằng lời cũng được. Người này quá đơn thuần. Phan Lâm hít một hơi thật sâu, yên lặng gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô vì đã nhắc nhở
Thánh Nữ Thần Hoả sửng sốt, mặt không biểu cảm nói: “Tôi không nhắc nhở anh, tôi chỉ là... Không muốn nhìn một người có tài năng xuất chúng như anh bị người ta bóp chết!”
“Phải không? Vậy tôi đây cũng nhắc nhở cô một câu” Phan Lâm bình tĩnh nói. “Cái gì?” Thánh Nữ Thần Hoả hơi giật mình.
Phan Lâm chần chừ một lúc rồi mới hạ thấp giọng: “Thật rà sư phụ của cô là một người có du͙© vọиɠ rất lớn trong người người, ông ta cực kỳ ham muốn được theo đuổi vũ lực và quyền lực, cũng thích gϊếŧ chóc! Tôi chỉ khuyên cô một câu, nếu có thể rời khỏi đảo Thần Hoả thì hãy cố gắng mà rời đi, nếu không... Sớm hay muộn gì cũng có ngày cô chết ở trong tay sư phụ của cô!”
Lời này vừa nói ra khiến Thánh Nữ Thần Hoả giận tím mặt. “Hèn hạ! Bác sĩ Lâm! Sao anh dám xúc phạm sư phụ của tôi??”
“Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi!”
“Tôi không cho phép anh xúc phạm sư phụ của tôi như vậy!”
Thánh Nữ Thần Hoả gần như điên cuồng mà rít gào một tiếng, trực tiếp hóa một thanh kiếm lửa lợi ra rồi muốn đâm tới hướng ngực Phan Lâm.
Nhưng...
Phan Lâm không hề động đậy mà cứ đứng yên tại chỗ như vậy, mặt không có biểu cảm gì mà nhìn Thánh Nữ Thần Hoả.
Ngay lúc thanh kiếm sắp đâm tới.
Thánh Nữ Thần Hoá cắn chặt răng một cái, đột nhiên đem chém mạnh thanh kiếm xuống.
Phanh!
Thanh kiếm chém vào ngọn núi giả ở bên cạnh, chỉ trong chốc lát núi giả đã vị vỡ nát ra, thân núi hóa thành bột phấn, bị chém tới nỗi không còn chút gì.
“Tại sao anh lại không né?”
Thánh Nữ Thần Hoả đã rơi nước mắt.
“Tôi biết cô sẽ không gϊếŧ tôi!” Phan Lâm nói một cách nhàn nhạt.
Những lời này dường như đã đυ.ng tới điểm yếu của Thánh Nữ Thần Hoả, cô ta tiến lên vài bước, nhéo lấy cổ áo của Phan Lâm rồi giận dữ hét: “Căn bản anh không hiểu tôi! Tôi muốn gϊếŧ anh thì ai cũng không thể cản được!”.
Khắp khuôn mặt trắng tinh kia đều là nước mắt, tất cả đều là sự giận dữ, tất cả đều là hận thù. Những biểu cảm của Phan Lâm vẫn không thay đổi chút nào mà chỉ im lặng nhìn cô ta. Thánh Nữ Thần Hoả bỗng nhiên buông tay ra, nhìn chằm chằm Phan Lâm ba giây sau đó răng nghiến lợi nói: “Nếu lần sau tôi mà nghe thấy anh chửi sư tôn của tôi nữa thì chắc chắn tôi sẽ gϊếŧ anh!”
Nói xong cô ta bỗng nhiên xoay người bỏ chạy về phía chân trời, biến mất không thấy đâu. “Quá ngoan cố!”. Phan Lâm lắc đầu một cách bất đắc dĩ.
Thật ra anh hiểu được tâm tư của Thánh Nữ Thần Hoả.
Ở trong cảm nhận của Thánh Nữ Thần Hoả, sự tồn tại của Thần Hoả Tôn Giả giống như thần linh vậy, không được vấy bẩn không được chửi bới, là người chân thật đáng tin!
Khi tín ngưỡng bị sụp đổ thì bản thân người đó cũng có cảm giác bị sụp đổ.
Tất cả mọi thứ của Thánh Nữ Thần Hoả là do Thần Hoả Tôn Giả ban cho, đương nhiên vì thế mà cô ta sẽ tin tưởng Thần Hoả Tôn Giả.
Đối với cô ta mà nói thì Phan Lâm không đáng tin tưởng lắm đi?
Thôi.
Về sau thì cô ta sẽ hiểu.
Phan Lâm lắc lắc đầu, cũng không hề đi khuyên bảo mà tiếp tục thu mình rồi tự tu luyện. Cắn nuốt mười mấy loại dị hỏa xong, trước mắt thì trạng thái của Phan Lâm cũng không tốt cho lắm.
Nhưng mà hiện tại anh có một phát hiện kinh người. Dị hoả này.... Thế nhưng lại có thể bám vào trên kim châm cứu, do đó tăng hiệu quả của kim châm cứu lên...
Đây cũng không phải là một việc tầm thường! Phải biết rằng năng lượng nào có thể bám vào kim châm cứu thì có thể nói là cực kỳ tốt, nói cách khác thì kĩ thuật y của Phan Lâm sẽ lại tăng thêm.
Mà trong nhiều ngày Phan Lâm thu mình lại thì Trương Thất Dạ đã trở về.
“Anh đã thăm dò được tin tức gì chưa?”
Trong trang viên, Phan Lâm vội hỏi Trương Thất Dạ. Anh đã hấp thu mười mấy loại dị hỏa, hoàn toàn có thể tùy ý thúc giục những dị hỏa này. Lợi dụng chúng để luyện chế Hồng Mông Huyền Thiết thì dễ như trở bàn tay. Hiện tại chỉ chờ Hồng Mông Huyền Thiết nữa thôi.
Trương Thất Dạ không nói một lời nào mà chỉ đưa một tờ giấy qua.
Phan Lâm nhận lấy rồi xem thì bị kinh ngạc ngay lập tức.
“Hồng Mông Huyền Thiết... Thế nhưng lại khủng bố như thế ư? Quỷ Vương, tin tức này của anh là thật sao?”
“Tôi lấy trộm phần từ liệu này từ trong nhà phó gia chủ của nhà họ Phan, liệu có thể là giả được sao?” Trường Thất Dạ khàn giọng nói.
“Khó trách nhà họ Phan lại không tiếc tất cả mọi thứ để tìm Hồng Mông Huyền Thiết này cho bằng được! Nếu Hồng Mông Huyền Thiết khủng bố như vậy mà có nó trong tay thì còn ai trong thiên hạ này là kẻ địch của bọn họ được nữa?” Phan Lâm khàn khàn giọng nói.
“Bác sĩ Lâm, tôi khuyên anh nên hành động nhanh chóng lên! Hãy mau đoạt Hồng Mông Huyền Thiết lại, nếu chậm trễ chút nữa thì chắc không xong rồi!” Trương Thất Dạ thấp giọng nói.
“Hiện tại Hồng Mông Huyền Thiết vẫn còn đang ở trong hoang mạc Đại Tây, trừ khi tôi tự đi tìm ra! Nếu không anh nói tôi đoạt nó từ đâu bây giờ?” Phan Lâm lắc đầu nói.
Trương Thất Dạ cũng làm vẻ mặt khó khăn, mặt ủ mày ê.
Tuy rằng đã lấy trộm được tin tức về Hồng Mông Huyền Thiết nhưng chung quy nó cũng không phải Hồng Mông Huyền Thiết, mà vị trí cụ thể thì lại không được ghi lại, trên thực tế đi một chuyến này cũng không có được tiến triển gì.
Nhưng vào lúc này, Phan Lâm đột nhiên nghĩ tới cái gì đó mà trầm giọng nói: “Anh đi lấy một phần bản đồ của hoang mạc Đại Tây tới đây luôn đi.”
“À... Được...”
Trương Thất Dạ không hiểu vì sao nhưng vẫn gật đầu đồng ý rồi quay đầu chạy đi.
Một lát sau, anh ta mang theo một tấm bản đồ hoang mạc Đại Tây thật lớn tới trang viên rồi để trải ra trên bàn.
Phan Lâm nhìn chằm chằm bản đồ, rất lâu không nói gì. Trương Thất Dạ càng thấy hoang mang hơn nhưng cũng không tiện hỏi nhiều. Cứ như thế được khoảng nửa tiếng thì rốt cuộc anh ta không thể nhịn nổi nữa.
“Bác sĩ Lâm.... Rốt cuộc anh đang xem cái gì vậy? Anh đang suy đoán vị trí mà Hồng Mông Huyền Thiết có thể xuất hiện sao?”
Suy đoán cái đó thì có tác dụng gì chứ? Nhóm quân tiên phong đầu tiên đã xuất phát mấy ngày rồi, tôi không chắc bọn họ đã xác định được vị trí cụ thể của Hồng Mông Huyền Thiết hay chưa, thậm chí có khi họ đã tìm được Hồng Mông Huyền Thiết rồi, lúc này chúng ta chạy tới thì cũng không kịp nữa!”
“Vậy ý anh là?" “Anh chưa từng nghe qua câu bọ ngựa bắt ve sầu, chim hoàng tước ở phía sau sao?" Phan Lâm cười nói.
Trương Thất Dạ hô hấp khẩn trương hơn, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ... Bác sĩ Lâm, anh muốn trực tiếp đoạt Hồng Mông Huyền Thiết từ tay bọn họ sao?”
“Tôi có một ý này!”
“Nhưng vấn đề là hoang mạc Đại Tây lớn như vậy, bọn họ lấy được Hồng Mông Huyền Thiết rồi đi con đường nào thì sao chúng ta có thể đoán được? Đường rời khỏi hoang mạc Đại Tây không phải tám mươi thì cũng có một trăm cách, chúng ta không thể phái người tới canh từng con đường được chứ? Cho dù có ngồi canh rồi mà không có cường giả tương trợ thì cũng không thể đoạt được Hồng Mông Huyền Thiết đâu!” Trương Thất Dạ nhíu mày nói.