Thần Y Ở Rể

Chương 2175: Liều chết

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Anh Lâm, mọi chuyện đã đến lúc này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác! Dù không muốn trở thành kẻ thù của anh, nhưng vì dị hỏa chúng tôi chỉ có thể mạo hiểm!" Ngạo Sâm híp mắt nói.

Người chết vì tiền chim chết vì mồi.

Nếu tất cả mọi người đều đã đến đây, làm sao có thể trở về tay không? Phan Lâm gật đầu.

“Từ khi các người chọn cách này, thì tôi cũng không còn có suy nghĩ nào khác, tôi chỉ mong các người có thể còn sống mà đem chúng ra ngoài!”

Nói xong, Phan Lâm liền cất bước đi về phía mọi người. “Đừng nhiều lời, gϊếŧ bác sĩ Lâm trước, sau đó đuổi hai con chó già này đi!” Người đàn ông trung niên phía sau Ngạo Sâm hét lên. Tất cả mọi người không còn do dự nữa, đồng loạt xông lên cùng với tiếng hét, gϊếŧ chết Phan Lâm. Tâm trạng hung ác ập đến như một đám mây cuồng nộ.

Nhưng Phan Lâm không hề sợ hãi, anh dùng tay tát ra một cái, ngọn lửa trong lòng bàn tay của anh như muốn nuốt chửng tất cả mọi người, một con rồng điên cuồng lao ra.

Mười chiến binh đầu tiên thậm chí còn không kịp phản ứng đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

Nhưng trong giây tiếp theo, hai siêu cao thủ đã nhảy đến từ bên cạnh tấn công hai phía trái phải của Phan Lâm.

Hai người bọn họ đều là cao thủ kiếm đạo, đều xuất ra trường kiểm, giống như sao trong đêm đen, nhằm ngay đỉnh đầu của Phan Lâm.

Hào quang của thanh kiếm sắc bén dường như có thể cắt xuyên qua khoảng không. Phan Lâm vội vàng lùi lại, đồng thời giơ cánh tay lên. Vèo vèo vèo!

Lòng bàn tay của anh thực sự phóng ra hơn mười cây kim dài trên thân có ngưng tụ một ngọn lửa, muốn gϊếŧ chết người phía bên tay phải.

Sắc mặt của người này lập tức thay đổi, hắn lập tức lui về phía sau né tránh.

Nhưng hắn vội vàng, vội vàng dùng kiếm chặn vài cây kim mang theo lửa, mặc dù có thể chặn được kim nhưng vẫn bị ngọn lửa đánh trúng.

Ngay lập tức, người này nôn ra máu, ngã xuống đất và run rẩy dữ dội, hắn ta đã không thể đứng dậy được.

Tuy nhiên, trong khi Phan Lâm đang đối phó với người bên phải, thì người bên trái lại nhân cơ hội đánh tới.

“Chết đi!”

Nam nhân gầm lên, dùng kiếm đâm về phía trước, dùng hết toàn lực. Phan Lâm đột nhiên xoay người, một tay nắm lấy trường kiếm sắc bén.

Rắc!

Thanh kiếm sắc bén dừng lại cách đầu anh ba cm. Anh giữ chặt tay, không cho kiểm đâm về phía trước. Lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua lòng bàn tay anh. "Giỏi lắm! Giữ lấy anh ta! Lần này tôi muốn chém anh ta ra thành từng mảnh!"

Ngạo Sâm rống lên, cùng với các cao thủ như Đạo Vạn Hưng, cậu chủ Huyết thiếu qua lợi dụng tình hình. lao đến chém gϊếŧ.

Các loại gươm, súng và gậy gộc kéo đến. Sức mạnh hưng tàn hoàn toàn bao trùm lấy Phan Lâm. Vào lúc này, anh không có chỗ nào thoát thân!

Tuy nhiên, ngay khi tất cả kiếm, súng và gậy gộc đánh vào người Phan Lâm.

Đang, đang, đang. Một âm thanh trong trẻo phát ra. “Thân thể chiến thần?” Sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi. “Không ổn rồi!”

Ngạo Sâm kinh ngạc, vội vàng lui về phía sau.

Đạo Vạn Hưng và cậu chủ Huyết cũng vội vàng né tránh.

Bum!

Thân thể Phan Lâm đột nhiên bùng lên ngọn lửa nóng rực, dùng sức nhấn chìm những người xung quanh!

Cao thủ kiếm đạo bên trái đã bị ngọn lửa thiêu rụi thành tro.

Những kẻ tấn công xung quanh khó có thể chạy thoát, và tất cả đều bị ngọn lửa tràn ngập vây lại, đốt thành than.

Cậu chủ Huyết đã kịp thời chạy thoát, nhưng áo choàng bị ngọn lửa đốt cháy, hắn vội vàng cởi bỏ áo choàng, may mắn sống sót.

Nhưng Đạo Vạn Hưng phản ứng chậm, cho nên khi phản ứng lại, nửa người của anh đã cháy xém, cả người bị sóng lửa đẩy ra, nặng nề ngã xuống đất, rú lên và lăn lộn trên mặt đất.

Thế giới đã thay đổi. "Sao lại có thể, làm sai bác sĩ lâm lại có thể mạnh đến vậy?" Ngạo Sâm khó có thể tin vào mắt mình.

"Thân thể chiến thần? Chúng ta dùng cái gì để đánh thắng thân thể chiến thần?" Cậu chủ Huyết da đầu run lên nói.

"Anh sợ cái gì? Kích hoạt thân thể chiến thần cần tiêu hao năng lượng. Hắn không thể tiếp tục sử dụng thân thể chiến thần nữa, nếu không sẽ kiệt sức! Hơn nữa, còn có nhiều cách hơn để phá vỡ thân thể chiến thần. Anh nghĩ người bất khả chiến bại có tồn tại trên đời hay sao?" Người đàn ông trung niên phía sau hừ lạnh.

"Nhưng dù sao hiện giờ chúng ta cũng không có cách để đánh bại thân thể chiến thần của anh ta! Anh bảo chúng ta làm cái gì bây giờ?" Cậu chủ Huyết không nhịn được phản bác.

"Đồ phế vật, xem ra tôi phải tự mình ra tay rồi.” Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, bước lên phía trước.

Phan Lâm hiện giờ đã đi tới gần Đạo Vạn Hưng, từ trên cao nhìn xuống Đao Vạn Hưng đang nằm lăn lộn. trên mặt đất.

"Cứu tôi với! Cứu tôi với!".

Đạo Vạn Hưng hét lên, cố gắng vùng dây thoát thân, nhưng khí tức của Phan Lâm đã chèn ép ở trên người hắn ta, khiến hắn ta không thể gượng dậy được.

"Anh Lâm, cho tôi một lối thoát! Xin anh buông tha cho tôi. Chỉ cần anh buông tha cho tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được!”.

Đạo Vạn Hưng cả người run lên, kinh hãi nhìn Phan Lâm.

"Cầu xin lòng thương xót bây giờ có ích lợi gì? Anh rõ ràng đã rời khỏi lăng mộ Lưu Viêm, còn có thể trốn. thoát! Nhưng anh lại vì lợi ích mà trở mặt muốn gϊếŧ ta. Tôi làm sao để cho anh đi?"

Phan Lâm thản nhiên nói. "Bất luận kẻ nào có ý định gϊếŧ tôi, tôi nhất định sẽ gϊếŧ kẻ đó! Anh nói, tại sao tôi lại phải thả anh đi?"

"Anh!" Đạo Vạn Hưng ngây ngốc nói. Giây tiếp theo.

Phan Lâm một tay túm cổ Đạo Vạn Hưng, một tay nâng anh ta lên, đối mặt với đám người.

Đạo Vạn Hưng điên cuồng vùng vẫy, nhưng vô ích.

"Buông tôi ra! Buông tôi ra!" Anh ta điên cuồng hét lên

Nhưng nghe Phan Lâm mặt không chút thay đổi nói: “Nếu như muốn trở thành kẻ thù của tôi thì kết cục sẽ như thế này!”.

Sau đó, Phan Lâm đột nhiên xuất lực.

Chát!

Một ngọn lửa bùng lên từ lòng bàn tay của Phan Lâm, và ngay lập tức lan đến cơ thể Đạo Vạn Hưng.

"A!"

Đạo Vạn Hưng khàn khàn hét lên, giấy dụa như điên.

Điều này kéo dài khoảng ba bốn giây, sau đó Đạo Vạn Hưng ngừng giãy giụa, thân thể dần dần hóa thành tro tàn, hoàn toàn chết đi trong ngọn lửa của Phan Lâm.

Những người trước mặt đều kinh hãi.

Mọi người ngơ ngác nhìn cao thủ kiếm đạo và Đạo Vạn Hưng đã bị nấu chảy trong tay Phan Lâm, đầu như muốn nổ tung.

“Chúng ta sẽ đối mặt với con quỷ này sao?” “Không, không, không, Tôi không muốn chiến đấu nữa” Mọi người hét lên kinh hoàng, và họ đã mất tinh thần chiến đấu!

"Mọi người đừng hoảng sợ, người này chỉ là dùng cách này để hù dọa các người thôi! Càng xử sự như vậy, có nghĩa là hắn không còn trụ được bao lâu. Bây giờ chúng ta cùng nhau đi tiêu diệt bọn họ, chúng