Thần Y Ở Rể

Chương 2126: Quyên góp toàn bộ

“Liên minh thương mại?” “Đúng, là ông Dịch đưa cho anh bảo quản, bên trong đúng lúc có ba trăm nghìn tỷ” Phan Lâm nói.

Lý Ái Vân ngẩn ra.

Cô không ngờ, trên người Phan Lâm vậy mà lại có thẻ của Liên minh thương mại.

Nếu như nhìn vào tài sản của Liên minh thương mại, đừng nói là ba trăm nghìn tỷ, cho dù là ba triệu tỷ cũng có thế lấy ra.

Thứ Liên minh thương mại không thiểu nhất chính là tiền. Như vậy mọi thứ đều có thể nói thông rồi.

Có điều tại sao Phan Lâm lại có thẻ của Liên minh thương mại chứ?

Tại sao Dịch Minh Thiên lại giao cho anh? Rốt cuộc anh có vị trí gì ở Liên minh thương mại? Lý Ái Vân không thể hiểu được. Có điều lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ. “Phan Lâm, anh đi cùng em đi. Anh còn ở lại đây làm gì chứ? Ở đây quá nguy hiểm rồi” Lý Ái Vân lo lắng nói. "Anh không thể đi. Bọn họ lấy của anh ba trăm nghìn tỷ, anh phải nghĩ cách lấy lại” Phan Lâm nói.

“Đồ ngốc. Tiền tài chỉ là vật ngoài thân thôi. Cho con họ ba trăm nghìn tỷ thì cho bọn họ đi, quan trọng nhất là có thể bảo toàn được tính mạng. Chúng ta trở về trước đã, em lập tức thiết kế hợp đồng, bán công ty đi, bán hết gia sản, cố gắng kiếm ra ba trăm nghìn tỷ trả lại cho Liên minh thương mại” Nước mắt của Lý Ái Vân sắp chảy ra rồi.

Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan là tâm huyết của cô, không đến lúc bất đắc dĩ, cô không thể bán tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan.

Nhưng hôm nay vì Phan Lâm, cô không hề do dự. Dù sao Phan Lâm cũng vì cô mà sử dụng vào tiền của Liên minh thương mại.

Có điều cho dù có bán tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan, cũng không thể kiếm ra được con số thiên văn như vậy.

Chỉ sợ Lý Ái Vân có liều mạng kiếm tiền mười năm trăm năm, cũng không đủ để bù lại.

Tuy nhiên Phan Lâm lại khẽ cười nói: "Ái Vân, em không cần phải lo lắng cho anh. Anh nói anh có thể thoát ra thì nhất định có thể thoát ra. Tin anh được không? Em lập tức rời khỏi nơi này, tìm người giúp đỡ. Nếu không anh và em có thể rời khỏi, mà anh lại vô duyên vô cớ mất đi nhiều tiền như vậy, Liên minh thương mại nhất định sẽ trách phạt anh. Đến lúc đó Liên minh thương mại trách tội xuống, anh vẫn sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng”

Lý Ái Vân nghe thấy vậy, nước mắng lưng tròng, nhưng cô cũng không vướng víu nữa.

Quả thật, cô ở lại đây cũng không giúp được gì, đi tìm người giúp mới là lựa chọn tốt nhất, lập tức gật đầu: “Phan Lâm, vậy anh phải cẩn thận đấy, em lập tức đi báo ản, dẫn cảnh sát đến đây. Nghe đây, anh không được có chuyện gì, nếu như anh chết. Em nhất định sẽ chết cùng anh”

Lý Ái Vân nói rất dứt khoát. Cô chưa bao giờ nói đùa, luôn nói được làm được.

Phan Lâm im lặng nhìn gương mặt nhỏ xinh đẹp mà kiên định của Lý Ái Vân, gật đầu: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu”.

Lý Ái Vân không nói gì nữa, nhanh chóng rời khỏi, đi ra khỏi phòng bao.

Sau đó, lập tức đến cục cảnh sát Nam thành báo án. Nhìn thấy Lý Ái Vân rời khỏi, Phan Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

"Bái kiến bác sĩ Lâm”

Người đàn ông bịt mặt lập tức quỳ xuống hồ lên, toàn thân không khỏi run rẩy.

Nhóm người Trương Nhạc Hoa hoàn toàn sững sờ. “Lâm... bác sĩ Lâm?” “Người này, anh nói anh ta chính là bác sĩ Lâm kia của Dương Hoa sao?”

“Đúng vậy. Anh ta chính là bác sĩ Lâm, Tấm thẻ này của anh ta chính là tài khoản của bác sĩ Lâm, hơn nữa còn được xử lý bằng một con chip đặc biệt, nếu như bác sĩ Lâm không ở gần, thì tuyệt đối không thể chuyển tiền ở trong thẻ được. Cho nên người này nhất định là bác sĩ Lâm”

| Người đàn ông che mặt run rẩy nói: “Bác sĩ Lâm, tôi có mắt như mù, xin anh đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi một lần”.

Mọi người đều được nhìn thấy bác sĩ Lâm đấm một đấm làm nổ tung tàu sân bay, một tát gϊếŧ chết truyền thuyết của nước Anh Hoa.

Có anh ở đây, mấy tên cướp này, có thể gây lên được sóng gió gì chứ? Nhất thời các chủ tịch của các tập đoàn lớn đều kích động đến mức chân tay nhảy múa, vui mừng không thôi. "Có bác sĩ Lâm ở đây, chúng ta không cần phải lo nữa rồi” “Quá tốt rồi. Quá tốt rồi.”

“Thật sự là ông trời quan tâm mà”

Nhóm người Trương Nhạc Hoa cười ngoác đến mang tai.

Nhưng Phan Lâm lại lắc đầu: “Mọi người, có phải các người vui mừng quá sớm rồi không? Tôi không hề nói sẽ giúp các người mà”.

Nụ cười của mọi người đều đông cứng lại.

Chỉ thấy Phan Lâm đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống, tiếp tục ăn thức ăn uống rượu, nhàn nhạt nói: “Mấy người các người, nên làm thế nào thì làm như vậy, bảo bọn họ lập tức giao tiền ra. Nói cho bọn họ biết, không thể thiếu một đồng, thiếu một đồng, gϊếŧ”

Người đàn ông bịt mặt ngẩng ra, ngây như phỗng gật đầu: “Được. Được ạ, bác sĩ Lâm” Mấy người Trương Nhạc Hoa mặt xám như tro tàn.

“Bác sĩ Lâm, cứu mạng với. Vừa rồi là tôi không đúng, tôi sỉ nhục anh, mạo phạm ngài, xin anh rộng lượng tha thứ cho tôi một lần” Trương Nhạc Hoa nghĩ đến sắp chết, khóc lóc thảm thiết.

“Chủ tịch Hoa, là anh bảo tôi không được mở miệng, bây giờ sao tôi có thể giúp anh được chứ?” Phan Lâm nhàn nhạt nói.

“Chuyện này... tôi.” Trương Lạc Hoa không biết nên nói thế nào mới tốt. Cuối cùng mấy người vẫn liên lạc qua điện thoại, gom một trăm năm mươi nghìn tỷ, giao ra.

Có điều vừa giao ra số tiền này, tài chính công ty của bọn họ đều sẽ bị tê liệt, máy tập đoàn cũng nhất định xong rồi.

“Bác sĩ Lâm, đã thu được hết tiền rồi". Người đàn ông bịt mặt run rẩy đi đến, cẩn thận đưa thẻ cho Phan Lâm.

“Ừ, mang đi quyên góp hết đi, quyên góp cho các trường tiểu học miền núi và các trường hi vọng” Phan Lâm ăn. thức ăn, bình tĩnh nói.

“Cái gì?” Tất cả mọi người đều ngẩn ra.