Cả người Hoàng Hồng Diễm cứng đờ, thần kinh căng thẳng như vậy, làm sao dám động đậy đây? Cô ta sợ đến tái mặt, mắt mở to nhìn Phan Lâm, một lúc sau mới run rẩy quay đầu nhìn về phía Cổ Nam: “Thầy... thầy ơi...”
“Hồng Diễm, em không cần phải lo lắng! Đây là nhà họ Cổ, không có ai dám động vào em đâu?”
Cổ Nam tằng hắng, nghiêm nghị nhìn Phan Lâm: “Bác sĩ Lâm! Anh thật quá đáng! Anh đang gây rối trong nhà họ Cổ đấy! Anh coi nhà họ Cổ chúng tôi như không khí hết sao?”
“Em gái tôi xảy ra chuyện trong nhà họ Cổ, tôi còn chưa tìm ông đòi công bằng đấy, lúc có chuyện thì các người chạy ra ngoài một mình, như vậy là sao chứ? Có muốn tôi xử lý ông trước không?” Phan Lâm nói một cách vô cảm.
“Anh..”
“Bác sĩ Lâm! Đừng có mà hỗn xược! Anh thực sự nghĩ nhà họ Cổ của chúng tôi dễ bị bắt nạt như vậy sao?” “Lẽ nào lại như thể được chứ!”
Người của nhà họ Cổ ào ào chạy đến chỉ vào mặt Phan Lâm và quát lớn.
Phan Lâm cũng không muốn đôi co với bọn họ, nhìn Hoàng Hồng Diễm chằm chằm: “Đừng để tôi nhắc tới lần thứ ba, cô đó, bây giờ bước qua đây ngay lập tức!”
“Thầy ơi, cứu... cứu em.” Hoàng Hồng Diễm cảm thấy vô cùng sợ hãi, liên tục lùi lại, khóc lóc và ôm chặt lấy Cổ Nam.
“Em yên tâm, có thầy ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu”
Cổ Nam do dự an ủi cô ta.
“Em cảm ơn thầy!” Hoàng Hồng Diễm nói với lòng biết ơn.
Lúc này, Phan Lâm đã tiến chỗ cô ta.
Anh đã thực sự đã mất kiên nhẫn.
Tất cả mọi người đều rất căng thẳng.
“Bác sĩ Lâm, anh là một người đàn ông, tại sao cứ phải làm khó một người phụ nữ chứ? Tôi thừa nhận rằng Hồng Diễm cũng đã có chỗ không đúng, nhưng anh cũng không phải là người không khoan dung mà đúng không? Với khả năng chữa bệnh của anh thì những vết thương này trên người Huyền Mi chẳng phải là sẽ chữa khỏi rất dễ dàng hay sao?” La Hải lập tức đứng lên và nói lớn.
Nhưng vừa dứt lời, Phan Lâm đột nhiên vươn tay ra túm lấy tóc La hải, đập đầu của anh ta thật mạnh vào ngay cái bàn bên cạnh.
Rầm!
Ngay lập tức, đầu của La Hải đã làm cho cái bàn dày bị gãy đổ.
La Hải bất tỉnh ngay tại chỗ.
Mọi người bị dọa cho sợ hãi. Phan Lâm nắm lấy chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh vào người La Hải. Am!
Ầm!
Ầm!
Ầm...
Mỗi lần đập xuống ẩm một cái, là lần đó mảnh vỡ đều văng ra.
Phan Lâm không chịu ngừng lại.
Một lúc sau, đã đập vỡ năm chiếc ghế.
Về phần La Hải, anh ta đã giống như người tàn phế, nằm bất động trên mặt đất, cho dù người bên cạnh nhìn thôi cũng có thể thấy xương cốt trên cơ thể La Hải đã bị đánh tan thành từng mảnh, anh ta bị liệt hoàn toàn, không rõ sống chết.
“Em gái tôi bị các người làm cho tổn thương đến như thế này, các người chỉ biết đứng nhìn còn không ngăn cản con chó này làm điều xằng bậy! Bây giờ lại ngăn cản tôi sao?”
Phan Lâm thở hổn hển, ném cái ghế gãy trong tay sang một bên, đảo mắt nhìn bốn phía rồi nói: “Còn có ai muốn giảng đạo lý nữa không bước ra đây cho tôi?”
Mọi người xung quanh đều bất giác lùi lại, làm sao còn có người dám mở miệng.
Thấy vậy, Phan Lâm đi thẳng tới chỗ Hoàng Hồng Diễm.
Lần này, anh ra tay một cách tàn nhẫn như vậy đã làm cho cả nhà họ Cổ phải chấn động.
“Đồ điên! Anh... anh đúng là một tên điên!”
“Bác sĩ Lâm! Anh tốt hơn đừng có mà làm càn!”
“Màu dừng lại đi!”
Mọi người lại liên tục la lên.
Khuôn mặt già nua của Cổ Nam cũng lộ rõ vẻ sợ hãi.
Nhưng dù sao cô ta sống trên đời cũng nhiều năm rồi, sóng to gió lớn nào mà chưa nhìn thấy qua? Cố gắng la hét đến cùng:
“Bác sĩ Lâm, anh dừng lại cho tôi!”
Căn bản là Phan Lâm không thèm để ý đến.
“Được rồi! Được rồi! Đây sẽ là những điều mà anh tự chuốc lấy!” Cổ Nam tức giận và quay sang nói: “Ngay bây giờ tôi sẽ báo động và gọi cho cảnh sát, ngoài ra, tôi cũng sẽ mời tất cả các phóng viên từ Yến Kinh đến! Để cho họ xem thử cái người được gọi là bác sĩ Lâm thiên tài thật sự là có bộ mặt như thế nào!”
Đột nhiên, khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy của Hoàng Hồng Diễm bị lão hóa với tốc độ đáng kinh ngạc.
Trên mặt cô ta xuất hiện nhiều nếp nhăn, làn da không còn mịn màng nữa, đôi mắt trũng sâu, đôi môi khô quắt, thậm chí xuất hiện các vết đồi mồi.
Một lúc sau, khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp của cô ta đã biến thành khuôn mặt của một bà lão...
- ---------------------------