Toàn thân Yoko Nakagawa đều đã tê rần. Anh ta tin rằng mình đã nhìn đúng.
Người đàn ông đang nằm trên mặt đất phía trước bê bết máu và tàn tật đó chính là thầy của anh ta, Takahashi Imura, người được mệnh danh là vị thần ninja!
Không thể nào! Tuyệt đối không thể Môi và đầu lưỡi của Yoko Nakagawa đang run rẩy. Đây chính là vị thần Ninja sao? Tại sao lại biến thành bộ dạng này? Là do bác sĩ Lâm làm phải không? Anh... Anh vậy mà chạy đi trừng trị thầy giáo của anh ta sao.
Yoko Nakagawa cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, một cảnh tượng như vậy thật ngoài sức tưởng tượng.
Là bản thân đang nằm mơ sao? Bản thân anh ta sợ rằng nằm mơ cũng không nên xuất hiện những hình tượng như vậy. “Vậy... Người đang nằm ở đó rất giống thầy Takahashi!” “Cái gì? Thầy Takahashi sao?” "Thần ninja của chúng ta sao?" “Là thật hay giả vậy?”.
“Thầy Takahashi sao vậy? Sao tứ chi của thầy bị gãy vậy? Ai đã làm điều đó? Ai... là do ai làm?
“Ai đã đánh gãy tay chân của thầy Takahashi hả?” Tất cả đoàn đại biểu đều há hốc mồm. Các phóng viên cũng vội vã hướng máy ảnh về Takahashi. Đèn flash vẫn chớp liên tục.
Bức ảnh máu me như vậy lập tức khiến nhiều phòng phát sóng trực tiếp buộc phải dừng lại, những bức hình đầu tiên vẫn bị rất nhiều người chụp lại, tuy rằng trên mặt Takahashi vết máu vẫn còn rõ ràng, nhưng ngũ quan của ông ta vẫn rõ, lập tức có người nhận ra thân phận của ông ta.
| “Đó là Takahashi! Thần Ninja của đất nước Anh Đào! Người mạnh nhất đất nước Anh Đào!”.
"Takahashi? Là thầy của Yoko Nakagawa sao?” “Đúng! Chính là ông ta!”
“Chuyện này... Sao lại xảy ra? Sao Takahashi lại trở nên thê thảm như vậy? Là thần thánh nào làm nên chuyện tày trời này?”
“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là bác sĩ Lâm rồi!”
“Không phải chứ? Bác sĩ Lâm sao? Anh ấy lợi hại như vậy sao? Ngay cả thần Ninja của đất nước Anh Đào cũng bại trận dưới tay anh ấy sao?”
“Quá khủng bố rồi?”
“Mọi người chưa nghe bác sĩ Lâm nói sao? Sở dĩ anh ấy đến muộn là do đi trừng trị vị thần ninja này!”
“Là thật hay giả vậy?”.
“Takahashi là thầy của Yoko Nakagawa, nay thầy giáo đã bị xử lý rồi, vậy tên Yoko Nakagawa này nên giải quyết sao?”
“Đây là sức mạnh của bác sĩ Lâm sao?” “Quá mạnh rồi!”
Cư dân mạng khắp nơi bình luận dồn dập, với sự xuất hiện của Phan Lâm, phòng phát sóng trực tiếp và mạng internet vốn đã sôi nổi và lại một lần nữa náo động.
Đặc biệt là các diễn đàn lớn, phòng phát sóng trực tiếp, khắp nơi đều đăng bài và thậm chí cả Facebook của Thần Long.
Gần như ngay lập tức, anh ta bị lu mờ qua bởi ba từ bác sĩ Lâm. “Bác sĩ Lâm! Bác sĩ Lâm!”. “Là người đàn ông đó! Người đàn ông đó!” “Anh ấy đến rồi!”. “Cuối cùng anh ấy cũng xuất hiện rồi!” Nhớ ủng hộ T a m l i n h 2 4 7
Mọi người reo hò, nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ, tiếng núi rừng rít và sóng thần vang dội trước mọi máy tính, điện thoại di động và nhiều kênh thông tin khác nhau.
Rất nhiều người bật khóc! Rất nhiều người run lên vì phấn khích!
Vào thời điểm đó, Phan Lâm giống như một vị thần, giống như một vị cứu tinh mang đến hy vọng cho tất cả những người đang tuyệt vọng.
Họ đang rất mong, đang trông đợi, hy vọng rằng Phan Lâm có thể rửa sạch sự sỉ nhục, bảo vệ tôn nghiêm của võ lâm Thần Long, bảo vệ vị trí chính thống của võ lâm, và nói với thế giới rằng võ thuật của Thần Long là mạnh nhất! Nhớ ủng hộ T a m l i n h 2 4 7
Cuối cùng bây giờ, người đàn ông này đã đứng trong tầm mắt của hàng ngàn người! “Thầy ơi! Thấy sao rồi thầy ơi?”. Yoko Nakagawa cúi người xuống, đỡ lấy người Takahashi Imura rồi vội hỏi.
Nhưng vào lúc này, Takahashi Imura đang bị thương nặng và ông ta cảm thấy mình như một con thiêu thân, làm sao ông ta có thể phản ứng lại câu hỏi của Yoko Nakagawa? Nhớ ủng hộ T a m l i n h 2 4 7
| "Yoko Nakagawa, cậu nên bớt lo lắng cho sự phụ của mình, hãy nghĩ đến bản thân mình đi! Cậu không muốn thách đấu với tôi sao? Nào! Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi"
Phan Lâm lạnh nhạt nói, sau đó đưa hai tay ra sau, nhìn về phía Yoko Nakagawa, chờ anh ta động thủ.
Yoko Nakagawa thở gấp, làm sao mà dám manh động?
“Anh Yoko Nakagawa, cẩn thận! Nếu như thầy Takahashi thật sự là bị người này hại, e rằng anh... Không phải là đối thủ với người này!” Một thành viên trong đoàn đại biểu bên cạnh tiến lên phía trước nói.
“Anh Yoko Nakagawa, anh xác định một chút, người này thực sự là... Là thầy Takahashi sao? Biết đâu tên này tìm ai đó đóng giả thầy Takahashi của chúng ta và lừa dối chúng ta thì sao!” Lại có một thành viên đoàn đại biểu chịu không được lên tiếng nói.
Rõ ràng, mọi người vẫn không chấp nhận sự thật này. Nhưng người này là Takahashi hay không, Yoko Nakagawa còn không biết sao?
Anh ta đã học nhẫn đạo và võ thuật từ Takahashi vào năm bảy tuổi, nhiều năm như vậy. còn có thể nhận sai sao?
Sự thật là anh ta không dám nói.
Bởi vì anh ta biết hậu quả.
Tuy nhiên, Yoko Nakagawa vẫn rất bình tĩnh, anh lại ậm ừ: “Tôi đã cho bác sĩ Lâm một cơ hội. Anh ta đến muộn trước. Nếu đến muộn, anh ta đã thua. Tôi đã thắng cuộc đấu tay đội, tại sao tôi phải tiếp tục lãng phí thời gian với anh ta?”
“Yoko Nakagawa, anh sợ rồi! "Yoko Nakagawa, anh sợ rồi!"
Nông Minh Chiến sau khi khôi phục lại trạng thái, ông ta bình tĩnh trở lại, hét lớn: “Bác sĩ. Lâm đã đánh bại cả sư phụ của anh. Đánh bại anh không phải dễ dàng sao? lương tâm cắn. rứt anh nên không dám đấu nữa, có phải không?”
“Nói láo! Thầy nào vậy? Người này không phải là thầy Takahashi của tôi! Chỉ có điều không biết bác sĩ Lâm từ đầu tìm ra thứ quỷ quái này để cố ý dọa tôi! Nhưng Yoko Nakagawa tôi không phải là người hay sợ hãi! Loại thủ đoạn này, không lừa được tôi đâu!” Yoko Nakagawa tức giận.
“Nói rất đúng! Đây không phải là thầy Takahashi!” “Mọi người đang lừa người!” “Hừ, người của Quốc Tế Mạn Long thích dùng thủ đoạn vu khống này!” “Một đất nước lớn, thật đáng xấu hổ! " “Nực cười!” Các thành viên trong đoàn đại biểu cũng hò hét. “Các người...” Nông Minh Chiến tức giận đến mức không nói nên lời. Ông ta chưa bao giờ gặp qua một người không biết xấu hổ như vậy.
Phan Lâm không nhịn được, anh cười nói: “Yoko Nakagawa, vậy anh cũng không quan tâm thầy anh còn sống hay đã chết sao?”
“Tôi đã nói rồi, đó không phải là thầy Takahashi của tôi! Đừng giả bộ nữa! Tôi và anh quyết đấu, đã phân thắng bại rồi. Từ hôm nay trở đi, đất nước Anh Đào của chúng tôi là võ lâm chính thống, tạm biệt!”
Nói xong, Yoko Nakagawa liền quay người muốn rời khỏi sàn đấu. “Khoan đã!” Lúc này, Phan Lâm hét lớn.
Yoko Nakagawa do dự một chút, dừng bước lại và nhìn nghiêng: “Còn có chuyện gì nữa?”
Nhìn thấy Phan Lâm ngập ngừng ấp úng, mở miệng nói: “Vì hôm nay tôi đến muộn nên thể diện Thần Long của tôi đã bị hủy hoại, tôi cảm thấy rất xấu hổ! Nhưng đáng tiếc hơn nữa là tôi không thể so tài cao thấp với anh Yoko Nakagawa! Nếu anh Yoko Nakagawa nhất quyết rời đi thì tôi sẽ không ngăn cản! Chi bằng như vậy, năm ngày sau tôi sẽ đích thân đến thăm đất nước Anh Đào và đến nhà thăm hỏi anh Yoko Nakagawa. Nhân tiện cùng với anh Yoko Nakagawa công bằng mà đọ sức, anh thấy thế nào?”
Ngay khi những lời này nói ra, Yoko Nakagawa giống như bị sét đánh...
- ---------------------------