Phan Lâm đương nhiên không quan tâm đến tất cả những chuyện này.
Mọi chuyện kết thúc, anh định về khách sạn nghỉ ngơi và rửa sạch vết máu trên người.
“Chàng trai trẻ Lâm à, đợi đã!”
Nông Minh Chiến đuổi theo.
"Ông cụ Chiến, còn có chuyện gì không?” Phan Lâm quay đầu hỏi.
“Chàng trai trẻ Lâm à, cậu thật sự định bảy này sau đi đến nước Anh Hoa trước để đánh cái tên Nakagawa gì đó sao?” Nông Minh Chiến hỏi nhỏ.
“Anh ta không phải đối thủ của tôi, hôm nay vì tôi tới trễ mà khiến nước nhà chịu nhục, đương nhiên tôi phải tìm lại mặt mũi rồi!” Phan Lâm nhàn nhạt nói.
“Suy nghĩ của cậu hay lắm, nhưng sợ là chuyện không đơn giản như cậu nghĩ! Chuyện Yoko Nakagawa không phải là đối thủ của cậu, cậu biết đó, tôi cũng nhìn ra, thậm chí ngay cả bên nước Anh Hoa cũng có rất nhiều người biết! Cho nên quyết đấu bảy ngày sau không phải là chuyện tốt với Yoko Nakagawa! Tất nhiên cậu ta sẽ có chuẩn bị!” Nông Minh Chiến nặng nề nói..
“Dù anh ta có chuẩn bị cái gì, tôi cũng không sợ. Ông cụ Chiến yên tâm đi, tôi sẽ xử lý, trên người ông cũng bị thương, lại mới khỏi bệnh, còn suy yếu lắm, càng phải điều dưỡng nhiều hơn, nhanh trở về đi” Phan Lâm nói.
“Nếu bên kia cẩm cậu vào nước Anh Hoa thì sao?” Bỗng nhiên, Nông Minh Chiến hỏi.
Phan Lâm sửng sốt: “Ông cụ Chiến, ông có ý gì?” Quay lại web truyện t a m l i n h nhé!
“Nhẫn giả chi thần đã bị cậu gϊếŧ hết, nhất định nước Anh Hoa không ai có thể đối phó cậu được, nếu cậu tùy ý tiến vào nước Anh Hoa, chẳng phải muốn làm nước Anh Hoa long trời lở đất? Mà chuyến đi đến nước Anh Hoa này lại kiếm lợi ích, cậu và Yoko Nagakawa phải đầu với nhau một trận, nếu đánh bại cậu ta, vậy lợi ích mà nước Anh Hoa kia đạt được sẽ trả lại hết, nếu tôi là Yoko. Nakagawa, tất nhiên sẽ tìm một thể lực lớn nhất ở nước Anh Hoa, giải thích hết mọi chuyện lợi và hại rõ ràng, lại cầm cậu nhập cảnh, sau đó để Yoko Nakagawa chờ, đến lúc đó cậu không nhập cảnh được, lại trễ! Như vậy trên lưng cậu sẽ mang hết tất cả tiếng xấu! Yoka Nagakawa lại thành người thắng lớn nhất” Nông Minh Chiến lắc đầu nói.
“Ông cụ định thế nào?”
Phan Lâm sờ sờ cằm hỏi.
“Chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi, chàng trai trẻ Phan, bây giờ chuyện này đã không còn là chuyện của mình cậu nữa, là là chuyện liên quan đến thể diện của nước nhà với quốc tế. Trước tiên tôi sẽ báo lên trên về chuyện này! Cậu đừng về Giang Thành vội, ở lại Yến Kinh một thời gian! Chờ xử lý xong mọi chuyện lại trở về.” Nông Minh Chiến
| "Cái này... có thích hợp không, ông cụ? Tôi ở Giang Thành còn một đống chuyện phải xử lý, chuyện chồng chất ở Dương Hoa tôi cũng phải tìm người thu xếp” Phan Lâm ngập ngừng nói.
"Chút chuyện linh tinh đó cậu để ý làm gì? Dương Hoa có thể có chuyện gì? Các cậu phải ký hợp đồng với ai cậu cứ việc ký, nếu nói vì cậu không về mà bỏ lỡ, cậu cứ việc báo tên của tôi! Bác sĩ Lâm, cậu đây là đang làm việc cho nước nhà! Chúng tôi nhất định. sẽ mở đèn xanh cho cậu đấy! Cậu đừng sợ” Nông Minh Chiến vội la lên.
Nghe vậy, Phan Lâm hơi sửng sốt một chút: “Nói vậy, bây giờ tôi có thượng phương bảo kiếm sao?”
“Thượng Phương Kiểm? Không cho cậu gϊếŧ người! Nếu chuyện khác, cậu hãy coi như là thượng phương bảo kiếm, được không?”
“Được! Không thành vấn đề!”
Phan Lâm cười gật đầu.
Có chỗ dựa có năng lực lớn như vậy, anh còn ngại gì nữa? Cho dù bây giờ có gia tộc lánh đời gì muốn uy hϊếp Phan Lâm cũng phải suy nghĩ.
“Đã vậy, tôi để Tiểu Lưu sắp xếp chỗ ở cho cậu!”
Giọng điệu Nông Minh Chiến hơi thở ra, khuôn mặt già nua lại mỉm cười.
Phan Lâm gật đầu, đang chuẩn bị dẫn theo mấy người và Tiểu Lưu rời khỏi, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.
Phan Lâm lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy là cuộc gọi của Hàn Long, lập tức kết nối.
Tuy nhiên mới mười giây, vẻ mặt Phan Lâm sững sờ.
Anh cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nói: “Ông cụ Chiến à, có thể... phải sử dụng tới thượng phương bảo kiếm rồi!”