*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ầm”
Cửa căn phòng bị Lý Siêu đang đứng ngoài cửa mạnh mẽ đυ.ng ra.
Từ nãy đến giờ Lý Siêu luôn cố gắng khuyên nhủ Lý Cẩm, nhưng thay vì tiếng trả lời của Lý Cẩm thì ông ta lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ vang lên trong phòng, vì vậy Lý Siêu lập tức phá cửa vào.
Vừa vào phòng của Lý Cẩm, ông ta đã nhìn thấy cô ấy đang ngồi trêи cửa sổ, hai cái chân lơ lửng ở bên ngoài, tóc tai xốc xếch, nước mắt rơi đầy mặt.
Lý Siêu giật mình hoảng sợ, lập tức chạy qua để kéo Lý Cẩm về.
Nhưng vào lúc đó, Lý Cẩm lại sốt ruột lên tiếng: “Ba, ba đừng đến đây!”
Lý Siêu thấy hai tay của cô ấy chộp vào bệ cửa sổ thì hoảng hồn, vội vàng dừng lại, đôi mắt đầy sắc bén ấy nay đã đỏ bừng cả lên: “Bé Cẩm, con đừng nghĩ quẩn mà, có chuyện gì cả nhà chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện được không, con đừng xúc động!”
“Ba đừng nói nữa, con đã viết di ngôn rồi.
Con rất mệt mỏi, con thật sự mệt mỏi lắm rồi, con không thể chịu đựng nổi nữa…”
Lý Cẩm đau đớn nói, nước mắt không ngừng rơi xuống từ gò má trắng nõn của cô ấy.
Ở bên ngoài, Lý Cẩm có thể hết sức kiên cường, không ai không thấy dáng vẻ mạnh mẽ đầy tự tin của cô ấy.
Dù có chuyện gì xảy ra, Lý Cẩm vẫn có thể bình tĩnh xử lý.
Dù đường đi gian nan cách mấy, lận đận cách mấy, cô vẫn có thể bước qua.
Nhưng… chuyện đang xảy ra lại không ở bên ngoài, mà là ở trong nhài Căn hộ mà cô ấy xem là mái ấm gia đình, là nơi che đi mọi phong ba bão táp cũng đã sụp đổ rồi.
Trái tim cô ấy hoàn toàn tan vỡ, cũng hoàn toàn không thể thấy được mình còn có tương lai gì nữa.
Có lẽ, cái chết sẽ là một sự giải thoát dành cho cô.
“Bé Cẩm! Em làm gì vậy hả?”
“Con ơi! Con đừng nghĩ quấn mà, mẹ biết lỗi rồi!”
Phạm Mai Linh, Lý Ái Vân và những người khác chạy vào, Phạm Mai Linh thì quỳ sụp xuống đất, ỉ ôi gào khóc.
Lý Ái Vân sốt ruột la lên: “Bé Cẩm, em bình tĩnh một chút, mau xuống đây đi, có —————————-