*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ thấy rằng bãi đậu xe lớn ngoài trời đã hoàn toàn trống rỗng.
Mọi chiếc xe ở đây đều bị xe đầu kéo kéo đi.
Cùng lúc đó, mười chiếc trực thăng Bell 429 từ trêи trời rơi xuống dừng ngay ngắn thành hai hàng.
Mỗi hàng năm chiếc, tổng cộng là mười! Tất cả những người ra khỏi nhà hàng đều sững sờ nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ khó tin.
“Thật… thật sự có thể gọi mười chiếc trực thăng đến sao?”
Có người há to miệng, trong miệng có thể ngậm một quả táo.
Có người còn kϊƈɦ động đến nôi lấy điện thoại ra chụp ảnh nhóm, dù sao loại này hiếm hơn Lamborghini nhiều.
Tất nhiên, biểu cảm thú vị nhất là Lệnh Hồ Đông và Chu Hoa Hà.
Họ ngơ ngác nhìn mười chiếc máy bay không thốt nổi nên lời.
Ly Hoàn Mộng cũng giật mình hít một ngụm khí lạnh, sau đó đột ngột quay đầu lại, sững sờ nhìn Phan Lâm ở đằng kia.
Có thể gọi mười chiếc trực thăng 429 trong vòng 10 phút, người này là ai? Anh làm nghề gì? Rốt cuộc thì anh có thân phận gì? Vô số câu hỏi lớn vởn trong đầu Ly Hoàn Mộng, nhưng không có ai trả lời.
Nhưng có một điều bà ta rất rõ ràng.
Đó là bà ta… đã xúc phạm một ông lớn rồi.
“Giám đốc Lưu!”
Lúc này, Phan Lâm đột nhiên hô lên.
Giám đốc Lưu trước đó đang lẩn trong đám người đột nhiên rùng mình một cái, sau đó xoay người cố gượng cười nhìn Phan Lâm: “Lâm… ông Lâm, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn nói cho ông biết, ông đã bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời, một cơ hội để khiến công ty của ông kiếm được nhiều tiền và làm cho bản thân có thể một bước lên trời.
Ông có thể đã đạt được một thỏa thuận hợp tác chiến lược với Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan, nhưng vì phán đoán sai lầm của công ty và quyết định sai lầm của ông dẫn đến cơ hội này đã bị dòng nước cuốn đi, tôi chỉ có thể nói một tiếng đáng tiếc cho ông thôi!”
Phan Lâm lắc đầu. —————————-