*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí ở nhà hàng có chút kỳ lạ.
Dường như Chu Hoa Hà vẫn chưa thể chấp nhận được hiện thực này nên vội vàng hỏi Lệnh Hồ Đông lần nữa: “Hồ Đông, con có nhầm không? Cậu ta… cậu ta không phải là tên vô dụng ăn bám sao? Chắc chắn là con nhầm rồi!”
“Mẹ, người ta còn thiếu mỗi số đa quần áo và tên của người làm ra thôi.
Cái này có thể là giả được không? Mẹ đừng làm loạn nữa!”
Lệnh Hồ Đông là một kẻ rất thích nịnh bợ, anh ta thì thâm với Chu Hoa Hà, sau đó bước lên phía trước nặn ra một nụ cười, đưa tay ra nói: “Phó tổng giám đốc Lâm, tôi xin lỗi, trước đó là tôi sai, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xúc phạm đến Phó tổng giám đốc Lâm, mong anh thứ lôi, thứ lỗi…”
Thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ… “Không sao, nhưng dù sao anh cũng phải xin lỗi ba mẹ chồng tôi, dù sao lúc trước cậu là người có lỗi!”
Phan Lâm nói.
Anh không hứng thú lắm với mấy loại nhân vật nhỏ như này, lần này chủ yếu là để giữ thể diện cho Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang.
Mặc dù anh không thích cha mẹ vợ này của mình, nhưng là chuyện của nhà mình, cũng không đến lượt người ngoài giương oai diều võ! Lệnh Hồ Đông nghe thế liên vội vàng xin lỗi Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang, sau khi xin lỗi, anh ta còn cầm ly rượu lên và nâng ly chúc mừng hai người họ.
Nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu khom lưng của con trai, Chu Hoa Hà tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
“Lệnh Hồ Đông, con lăn ra đây cho mẹ!”
Chu Hoa Hà không thể nhịn được nữa, trực tiếp nắm lấy tai con trai kéo qua.
“Ôi, mẹ… mẹ đang làm gì vậy? Từ từ… chậm lại!”
Lệnh Hồ Đông kêu lên vì đau.
Những người trong phòng cũng nhìn sang.
“Chậm lại? Con đúng là đáng xấu hổ, còn chưa đủ mất mặt à?”
Chu Hoa Hà tức giận hỏi.
Hứa Ngọc Thanh lúc này sảng kɧօáϊ vô cùng, liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Đông cười nói: “Hoa Hà, đừng trách con trai cậu.
Dù sao con rể của tôi cũng quá tốt, con trai cậu tôn sùng là chuyện bình thường!”
“Cậu… cậu chớ đắc ý!”
Chu Hoa Hà tức giận kéo Lệnh Hồ Đông đi.
“Hoa Hà, đừng đi…’ Hứa Ngọc Thanh cố ý gọi vài lần, nhưng trêи mặt lại lộ ra ý cười.
Đây có lễ là giây phút hạnh phúc nhất của bà ta trong ngày hôm nay! Cuối cùng cũng được mở mày mở mặt một lần! “Lâm, làm sao con biết những nhãn hiệu xa xỉ của Lệnh Hô Đông?”
Lý Giang đột nhiên hỏi.
Mặc dù cũng rất vui mừng, nhưng ông không thể không hỏi vì sự bối rối trong lòng.
“Đúng vậy, nhóc con, làm sao cậu biết được?”
Hứa Ngọc Thanh cũng hoàn hồn. —————————-