Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2850: Tông môn nhận người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gia đình bình thường muốn có được một quyển công pháp là chuyện vô cùng khó, trong công pháp có thể có chứa truyền thừa, ít nhất cũng mấy triệu nguyên thạch một quyển nhưng cũng chưa chắc có thể mua được. Cho nên những nhà bình thường nếu muốn có vận may gặp được thì chỉ có thể là con cưng của trời thôi. Bọn họ không hề biết tư chất của mình ra sao, trong lòng ai nấy đều vô cùng tự tin chắc chắn có thể được tông môn tuyển chọn.

Lúc này trừ những tông môn lớn thì những tông môn nhỏ cũng đã đến, thật ra có thể nói tông môn bình thường là đường lui cuối cùng của bọn họ.

Những người kia đứng trước cửa hàng Trần Bình chờ đợi tông môn đến cho nên rảnh rỗi nhìn thấy đủ loại giá cả bên trong tiệm. Tuy rằng tiêm vẫn chưa mở cửa buôn bán, nhưng xuyên qua kẹt cửa vẫn nhìn thấy được những thẻ bài ghi giá.

“Các người mau đến đây nhìn cửa hàng này chắc chắn là ổ lừa gạt rồi, nếu không sao lại để giả cao chót vót như kia, đạn dược gì mà tận cả triệu thế!”.

“Đúng vậy anh nhìn xem, trà mà bán từng lá, đùa nhau đấy à!”

Những người đứng xếp hàng rảnh rỗi không có gì làm bắt đầu mắng mỏ cửa hàng Trần Bình là ổ lừa gạt. Dẫu sao đa số đều là người thường, bọn họ làm gì có nhiều tiền vậy để mua, cho nên rất đỗi ngạc nhiên khi thấy giá để trong cửa hàng.

"Mấy triệu nguyên thạch cũng đủ để mua một quyển công pháp rồi ai lại rảnh rỗi đi mua một viên đan dược không thể hiểu nổi chứ”.

"Đan dược của luyện đan tông cũng không đắt như vậy đâu, thật không hiểu nổi, cửa hàng này tôi đoán sắp đóng cửa rồi!”

"Anh không cần đoán, không thấy không ai mở cửa buôn bán sao? Chắc chắn là không thể nào bán được nữa nên đóng cửa rồi, mất mặt quá đi!”

Mọi người nghe vậy khinh thường cười ồ lên, ai cũng cảm thấy bọn người Trần Bình ngang ngược đến buồn cười.

Tuy Cổ Nhạc Nhạc rất muốn giải thích nhưng thấy Trần Bình vẫn rất bình tĩnh nên cậu cũng im lặng, chỉ thở dài quay về tiếp tục uống trà. Nhóm người này chẳng qua chỉ là một đám người bình thường không có tu vị mà thôi không cần so đo với họ làm gì. Bọn. họ không thể đạt tới cấp độ này cho nên cảm thấy đan dược này xa xỉ cũng là chuyện bình thường.

Ví dụ như nhóm người ông Đường đi, tầm mắt và tài lực của họ đều ở cảnh giới cao cấp cho nên mua thứ này là chuyện bình thường. Hơn nữa họ cũng không cảm thấy mấy giá cả của những thứ này quá đắt đỏ mà ngược lại còn thấy được hời. Chỉ có những người chưa trải sự đời mới cảm thấy đan dược này đắt, nhưng dù sao Trần Bình mở cửa hàng này nhắm vào nhóm khách hàng cũng không phải là bọn họ, cho nên không cần phải so đo với những người đó làm gì.

Nhìn thấy chủ quán ngồi bên trong nghe bọn họ chửi bới như vậy vẫn không dám nói lời nào, mọi người cảm thấy rất buồn cười. "Anh nhìn xem bọn họ còn không dám giải thích chắc chắn là ngầm thừa nhận cửa hàng này là ổ lừa gạt rồi.”

Bọn Cổ Nhạc Nhạc yên lặng ngồi nhìn bọn họ cười cợt, không thể không nói bọn họ còn rất có ánh mắt, liếc một cái là nhìn ra được ai có thiên phú. Nhóm người xếp hàng trước cửa này cũng không có thiên phú giờ cao cả, cho dù vào được tông môn cũng chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn quét rác mà thôi. Thậm chí đa số còn không được nhận vì thiên phú quá kém, căn cốt cũng yếu, người như vậy nhận vào chỉ tổ tốn cơm chứ không được tích sự gì.

Trần Bình thậm chí còn nghĩ đến chuyện những người lớn tiếng phách lối hôm nay nếu vào được tông môn sẽ như thế nào kiều ngạo tới cỡ nào. Bọn họ ở trước mặt sư huynh đệ nội môn sẽ vô cùng hèn mọn, nhưng khi gặp người thường sẽ thay đổi bộ mặt, đây cũng là dạng người mà anh ghét nhất.

Rất nhanh các tông môn lớn đã đến đầy đủ, mỗi tông môn đều tự dựng sạp riêng. Người của mỗi tông sẽ ở trong sạp của mình. tiến hành kiểm tra tư chất cho những người muốn gia nhập. Có không ít người rất có lòng tin với bản thân, họ cho rằng thiên phú của mình ở ngưỡng của thiên tài nên chắc chắn sẽ được tông môn lớn tranh giành tuyển vào.

Đám người xếp hàng ở trước cửa hàng của Trần Bình rất nhanh đã được kiểm tra tư chất, bọn họ không ngờ từ chất của ai cũng kém cỏi vô cùng, ngay cả tông môn nhỏ nhất cũng không muốn nhận.

Nhóm người kia nghe vậy thì vô cùng tức giận, hận không thể gϊếŧ chết Cổ Nhạc Nhạc: “Nếu mày có thiên phú sao không đi ứng tuyển đi! Nói không chừng căn cốt còn thua bọn tao nữa đấy!”.

“Đúng thế, chỉ biết đứng ở đằng sau nói mát, có giỏi thì để ứng tuyển đi!”

Đám người kia xúi giục Cổ Nhạc Nhạc đi kiểm tra thiên phú, Cổ Nhạc Nhạc nghe riết cảm thấy bực bội, cậu biết rõ thiên phú của mình cao cỡ nào, nếu để người khác biết chắc chắn sẽ ganh tỵ.

- ------------------