*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên người không chỉ có rất nhiều vết thương cũ, lại còn có bệnh tật lâu năm không thể chữa lành. Những thứ đó ảnh hưởng rất lớn đến tu vi của ông ta, thậm chí những năm gần đây tu vi vẫn luôn trì trệ không tăng lên chính là bởi vì nguyên nhân này.
Tuổi tác của vị thống lĩnh này cũng lớn rồi, nếu còn không tìm ra cách tăng thực lực lên nữa thì với tố chất cơ thể này rất có thể sẽ cách cải chết không xa. Tuy đối với người tu hành thì ông ta vẫn còn trẻ, nhưng ai biết được là do ông ta bị thương quá nặng đầu.
Thấy Trần Bình đưa đan dược cho mình thống lĩnh cũng cảm thấy tò mò, không biết anh có ý gì.
“Cậu muốn bản đan dược cho tôi?” Thống lĩnh nghi ngờ hỏi, không ngờ còn có người chủ động đẩy mạnh tiêu thụ đến vậy.
Quan trọng là lúc còn trẻ ông đã mua rất nhiều loại đan dược khác nhau để trị cho thân thể bệnh tật của mình nhưng nhiều năm qua vẫn không có một chút tác dụng nào. Theo những lần chinh chiến sa trường, căn bệnh trong người càng trở nên nghiêm trọng, bệnh cũ cũng có khuynh hướng muốn tái phát. Bây giờ mỗi buổi tối vết thương trên người sẽ đau nhức rất khó chịu.
Hôm nay ông đi ra ngoài cũng là muốn đi tìm đan dược, có điều còn chưa kịp đi đâu thì lại phát hiện cửa hàng này khai trương. Cửa hàng này của Trần Bình thật ra nhìn rất được, ít nhất cách trang trí rất xa hoa.
Trần Bình đưa đan dược xong thì nói luôn cách sử dụng: "Tôi thấy thân thể ông có rất nhiều loại vết thương, sau khi ăn viên đan dược này vào là có thể khôi phục lại bình thường, có điều giá của nó rất cao”
Ở thời đại này đương nhiên Trần Bình không có bảng giá tiện lợi như ở hiện đại, nhưng người ở đây đều là kẻ có tiền chắc chắn không bị cái giá này hù sợ đâu nhỉ.
Nghe Trần Bình nói vậy thống lĩnh cảm thấy buồn cười: “Đan dược đắt đỏ cỡ nào tôi cũng mua nổi, chỉ là không có hiệu quả thôi, tôi biết bây giờ số tôi đã định rồi, không thể thay đổi được.”
Thật ra thống lĩnh đã hoàn toàn chấp nhận số phận, trong lòng ông rất rõ thân thể ông hết thuốc chữa rồi.
Thấy bộ dạng cam chịu của ông ta Trần Bình lắc đầu, anh nhìn ra được đối phương đã hoàn toàn từ bỏ bản thân, anh nói: “Ông không cần phải vậy, ông còn trẻ, còn khối thời gian. Hôm nay gặp ông cũng coi như có duyên, viên đan dược này tặng cho ông đấy.” Trần Bình mỉm cười, một viên đan dược mà thôi đối với anh cũng không tính là gì.
Thống lĩnh nghe vậy cũng cảm thấy mơ hồ, không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy: “Cậu chắc chắn muốn tặng. thứ này cho tôi ư?”. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*4*7.*com nha!
Tuy không biết viên đan được này của Trần Bình có hiệu quả hay không nhưng đối phương có thể mở cửa hàng ở một nơi như vậy thì tuyệt đối là có chút thực lực.
Quan trọng hơn nữa là viên đan dược này tròn như trân châu sáng như ngọc, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.
“Tôi thấy viên đan dược này cũng không tầm thường, cậu cứ như vậy tặng tôi chẳng lẽ không đau lòng sao?” Ông lại nhịn không được hỏi thêm một câu buồn cười, nói thật, nếu đan dược thật sự có hiệu quả đem tặng người khác ông cũng sẽ cảm thấy rất đau lòng.
Trần Bình phẩy tay, thứ này anh có nhiều lắm: "Ông yên tâm, tôi mở cửa hàng đương nhiên sẽ không để lỗ vốn, hơn nữa nếu ông dùng mà có hiệu quả thì chính là quảng cáo sống mà. Nếu tôi đoán không sai thì thân phận của ông chắc chắn không phải tầm thường”
Trần Bình cười tủm tỉm, anh vừa nhìn đã biết được thân phận của ông ta, hơn nữa bị thương nhiều như vậy chắc chắn là một vị thống lĩnh có địa vị không thấp, người như vậy mà chết thì thật đáng tiếc.
Thống lĩnh nghe vậy cũng cảm thấy bất ngờ, không ngờ Trần Bình lại thông minh như vậy, liếc mắt đã phân biệt được thân phận của mình.
“Vậy nếu tôi từ chối thì là không phải rồi, viên đan dược này tôi nhận, nếu có hiệu quả sẽ trả ơn sau!”
Ông rất tin tưởng vào thế lực của mình, chỉ cần viên đan dược này có hiệu quả nào đó ông cũng sẽ không chút do dự trả thù lao, hơn nữa còn sẽ giới thiệu Trần Bình cho những người khác. Để tỏ vẻ rất tin tưởng Trần Bình, ông ăn viên đan dược ngay trước mặt anh, sau khi ăn xong biểu tình của thống lĩnh lập tức thay đổi. Ông không ngờ trên thế giới lại có loại đan dược lợi hại như vậy, vừa vào miệng đã tan, hơn nữa cơ thể có cảm giác rất thoải mái, cảm giác này không giống bình thường này khiến cả người ông run rẩy.
Theo ngôn ngữ hiện đại thì bệnh của vị thống lĩnh được coi là bệnh nan y, hơn nữa mạng sống cũng không thể nào kéo dài lâu như vậy, nhưng ông ta lại có thể kéo dài mạng sống được ra rất nhiều năm như vậy, đủ để chứng minh số ít đan dược ở đây vẫn có hiệu quả nhất định. Trần Bình cũng không quan tâm chuyện khác nữa, bây giờ anh chỉ muốn biết cảm giác của thống lĩnh ra sao rồi.
Sau mười lăm phút, thống lĩnh kiểm tra toàn thể thân thể mình. Thật ra sau khi ăn đan dược xong không tới vài phút thống lĩnh cũng đã hồi phục lại bình thường, thời gian còn lại ông là để ông cẩn thận kiểm tra thân thể mình thôi. Bởi vì những chuyện này thật sự quá thần kỳ, khiến ông cảm thấy không thể tin nổi cho nên mới cảm thấy điên cuồng đến thế.
“Vết thương trên người tôi vậy mà đã lành lại hết rồi, chuyện gì xảy ra thế này? Bệnh cũ này tôi đã mang theo mấy chục năm nay đấy, cho dù là những luyện đan sư đỉnh cấp cũng không thể chữa khỏi nữa là!”
- ------------------