*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng nói của hư ảnh kia như tiếng chuông đồng, trong nháy mắt đã truyền đi khắp nơi, trong vòng 600.000 km xung quanh đều có thể nghe rõ được giọng nói của hư ảnh đó.
Giọng nói đinh tai nhức óc, sau khi những người phía dưới nghe thấy giọng nói này đều đờ người ra một lúc, ánh mắt trống rỗng vô thân nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại.
Lúc bọn họ phản ứng lại cũng đã muộn, trêи tay hư ảnh cầm trường kiếm, đứng ở trong con sông do trường kiếm tạo thành, mang theo sức mạnh chấn động trời đất, nhanh chóng từ trêи trời chém xuống.
Trong đám người kia, nhất là yêu nghiệt Hàn Triệu, sau khi thấy một cảnh tượng như vậy, đồng tử bỗng co rút lại, hét lên thảm thiết.
“Vạn Long hộ thể!”
Trêи người Hàn Triệu bỗng hiện lên ánh sáng vô tận, trong ánh sáng có vô số bóng rồng bay lượn, tạo thành một lá chắn cực lớn bên ngoài Hàn Triệu, ánh sáng màu vàng trong nháy mắt đã trải rộng bốn phía.
Bảo vệ Hàn Triệu chắc chắn, những người khác thấy thế cũng nhao nhao dùng hết con bài chưa lật của mình để giữ mạng.
Trường kiếm hạ xuống, trong nháy mắt đã chém chết hết tám người, ngụy thánh tâng tám đều chết hết, ngụy thánh tâng chín cũng chỉ còn lại mấy người bao gồm cả Hàn Triệu, mỗi người đều bị thương nặng, ngay cả Hàn Triệu cũng khó trốn khỏi kiếp nạn này.
Trần Bình thấy một màn như vậy, đồng tử cũng hơi co lại, đòn công kϊƈɦ này đã ẩn chứa một tia Thánh Uy, cũng vì là tấn công rải rác, nếu không, không ai ở đây có thể sống! Bên kia, sau khi Âu Dương Kiếm Ngấn dùng một chiêu này bỗng phun ra một ngụm máu tươi, khí sắc lập tức lụi tàn, sắc mặt có vẻ tái nhợt hơn rất nhiều.
Mà Bạch Thuấn bên cạnh ông ta gâm thét xông ra ngoài, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Cùng lúc đó, giữa trời đất lại xuất hiện một cái hố lớn, một đạo kiếm ý kinh người nằm ngang trong hư không, sức mạnh của hố đen cũng không chỉ hấp thụ mỗi kiếm ý mà không ít tu sĩ cấp thấp cũng bị hố đen cuốn vào, hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.
Trân Bình nhìn đến đây, khẽ thở dài một cái, nói: “Ngụy Thánh vô địch đúng là rất mạnh.”
“Mười lăm thế lực cùng nhau vây gϊếŧ đều bị ông ta gϊếŧ ngược lại nhiều như vậy, những người còn dư lại chỉ sợ cũng chạy không thoát khỏi sự truy sát của Bạch Thuấn.”
Người đàn ông bên cạnh Trân Bình nghe thế cũng gật đầu, hơi xúc động nói: “Âu Dương Kiếm Ngấn này so với tưởng tượng của tôi còn hiếu thắng hơn, cũng không thẹn với danh hiệu ngụy thánh vô địch.”
“Đây là kẻ địch tương lai của cậu đấy, nếu không gϊếŧ ông ta, sau này có lẽ cậu sẽ gặp mối nguy.”
Trần Bình nghe vậy thì nở nụ cười, nói: “Điều đó cũng chưa chắc được.”
Người đàn ông nghe vậy từ chối cho ý kiến, chẳng qua trong mắt lại chứa ý cười nhạt.
“Được rồi, đến lúc chúng ta ra sân rồi.”
Trần Bình nghe vậy thì gật đầu, nhìn về Bạch Thuấn đang tàn sát tứ phương gϊếŧ chết đám người Hàn Triệu ở bầu trời phương xa.
Thực lực của Bạch Thuấn đúng là không tồi, thế nhưng, đối diện cậu ta dù sao cũng có một Hàn Triệu.
Đối phương là người trêи trêи bảng yêu ——————-