*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước cửa nhà họ Tiêu lúc này yên lặng như tờ, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Trần Bình.
Một lát sau, không khí đột nhiên nổ tung.
“Tên Trần Bình này điên rồi hay sao? Hắn ta nghĩ rằng Hoa Nguyệt Linh không có lấy một món thánh khí để bỏ ra sao?”
“E là Trần Bình phải chết thảm thiết lắm đây, thế mà lại dám thủ đoạn như vậy để bắt bẻ Hoa Nguyệt Linh ư?”
“Hà hà, Hoa Nguyệt Linh là một thiên tài kiêu ngạo, thánh khí trêи người cô ta sao lại ít được chứ? Chỉ đáng thương cho tên Trần Bình đó, kế sách của chắn ta thất bại rồi, chắc chắn sẽ bị Hoa Nguyệt Linh đánh chết.”
Tất cả mọi người cho rằng Trần Bình không đánh lại nổi Hoa Nguyệt Linh, cho nên mới nghĩ ra thủ đoạn như vậy làm khó dễ Hoa Nguyệt Linh.
Ngay cả Hoa Nguyệt Linh mình cũng cho là như vậy.
Cô ta cười lạnh nhìn về phía Trần Bình.
“Thật là quá coi trọng bản thân mình!”
Trần Bình chỉ cười nhẹ mà không đáp lại lời đối phương.
Một giây sau, ánh mắt Hoa Nguyệt Linh đột ngột trầm xuống, cô ta mở miệng nói: “Nếu đã muốn chết như vậy thì tôi sẽ tiễn anh lên đường!”
“Tôi có thể lấy ra thánh khí, nhưng cũng phải xem anh có còn mạng để mà cầm nó hay không!”
“Tôi vốn không định gϊếŧ anh làm gì, nhưng hiện tại, anh chắc chắn phải chết!”
Lời này vừa dứt xong, Hoa Nguyệt Linh liên lấy ra một cái ấn vuông vức, trêи chiếc ấn đó có khắc hơn mười loại sinh vật với thần thái khác nhau.
Chúng đều là Bạch Trạch! Trêи đầu mỗi Bạch Trạch đều lóe lên ánh sáng rạng rỡ khiến cho cả món thánh khí này đều trở nên không tâm thường.
Sau đó, Hoa Nguyệt Linh ném chiếc ấn trong tay mình sang cho Minh Triết, lạnh giọng nói: “Vậy cứ lấy chiếc ấn Bạch Trạch này làm vật cọc đi!”
Những người đứng sau lưng Hoa Nguyệt Linh đều vô cùng sửng sốt.
“Cô chủ! Không thể được! Đó chính là ấn Bạch Trạch đấy! Không phải cô còn những món thánh khí khác nữa sao? Tại sao lại phải dùng món thánh khí này làm vật đặt cọc chứ?”
“Đúng thế đó cô chủ, nếu làm mất thứ này chắc chắn sẽ khiến tộc chủ nổi giận, cô hãy nghĩ kĩ đi rồi hãng làm!”
“Cô chủ…”
Âm thanh khuyên nhủ của vệ sĩ nổi lên khắp nơi, thế nhưng Hoa Nguyệt Linh lại ——————-