*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quan Tiêu sửng sốt một chút, ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Bình, mãy giây sau mới hiểu ra.
Quan Trung thay đổi thế lực rồi.
Anh ta nhìn chằm chằm vào người cha già đang ngôi trêи ghế sô pha, Quan Tiêu gật đầu, đứng dậy chắp tay với Trần Bình: “Cậu Bình, nhà họ Quan sẽ không phụ lời dặn dò của cậu, nhất định sẽ xử lý mọi việc ở Quan Trung trật tự, ngăn nắp.”
“Quan Tiêu, còn không mau quỳ xuống khấu tạ ân tình của cậu Bình!”
Quan Khải Đường hét lên, âm thanh âm âm, vào lúc này, cao vun vυ't.
Quan Tiêu lập tức quỳ xuống, lạy ba lạy rồi lớn tiếng hô: “Từ nay về sau, Quan Tiêu nhà họ Quan, để cậu Bình lôi đâu đánh đó! Nhà họ Quan sẽ mãi là con tốt của cậu Bình!”
Rầm! Trong nháy mắt, những người nhà họ Quan vẫn đang đứng tất cả đều quỳ xuống.
Cậu Trần Bình không biết làm sao, hồi lâu sau, mới rời khỏi nhà họ Quan.
Trước khi đi, sắc mặt của ông Quan rất tốt, dường như ông ấy đột nhiên khỏe lên rất nhiều.
Vê phần Quan Đường Yến, tạm thời ở lại chăm sóc ông cụ.
Bên này, sau khi Trần Bình và Ô Thiên Lỗi rời khỏi nhà họ Quan, Ô Thiên Lỗi đưa Trần Bình về thẳng sơn trang Thiên Nhạn.
Trần Bình trở lại sơn trang Thiên Nhạn, vốn định đi thẳng về, nhưng Hàn Phong hình như có ý định giữ anh lại một ngày, nói có sự sắp xếp khác.
Trần Bình không có lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời ở lại.
Buổi tối, Ô Thiên Lỗi gọi điện tới, giọng điệu nghiêm túc và lo lăng, nói: “Cậu Bình, cậu hiện tại có rảnh không?”
Trần Bình cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Ô Thiên Lỗi nói: “Cậu Trần Bình, tôi có một ——————-