*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những người vệ sĩ phía sau ông ta cao cấp hơn vệ sĩ mà Trần Khắc Hành mang tới.
Họ chỉ trung với dòng nhánh, có thể từ chối mệnh lệnh của dòng chính.
Trần Bình nhướng mày, anh nhìn chằm chằm vào Trần Vĩnh Phúc với ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Trân Vĩnh Phúc, hóa ra là ông, bảy năm trời không gặp mà ông vẫn như thế nhỉ.”
“Hỗn láo! Nói chuyện với tôi kiểu gì đấy hả? Đừng quên tôi là ông chú Tư của cậu.”
Trần Vĩnh Phúc cả giận nói: “Nhìn thấy tôi còn không cúi đầu chào ư?”
Lấy thế đè người.
Chuyện đầu tiên mà Trần Vĩnh Phúc làm khi ông ta bước vào chính là muốn dùng thân phận của mình để ngăn chặn Trần Bình.
Thằng nhóc này quá ngông cuồng rồi.
Trần Khắc Hành cũng đang la to: “Ông nội Tư, cuối cùng ông cũng tới rồi, ông nhìn con này, Trân Bình đánh gãy tay trái với đùi phải của con, ông phải lấy lại công bằng cho con.”
Trần Khắc Hành rất uất ức, mặt mũi anh ta toàn nước mắt.
Anh từ được nuông chiều từ bé, nào có bị đau như thế này bao giờ! Trân Vĩnh Phúc nhìn thoáng qua cháu trai của mình, trong lòng ông ta nổi lên sự tức giận.
Trần Bình chết tiệt, bảy năm rồi, lần thứ nhất về nhà mà còn ngông cuồng như thế! Quá ngông cuồng.
Mình nhất định phải dạy dỗ lại nó! Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến cho Trần Vĩnh Phúc nhíu mày.
“Chào ông? Trân Vĩnh Phúc ông cũng đáng để tôi tôn trọng ư?”
Trần Bình cười lạnh.
Mọi người xung quanh nghe thế thì hít sâu một hơi.
Trần Vĩnh Phúc này là chú Tư của quản lý dòng nhánh, một trong những người cầm ——————-