*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi cô ấy nhìn thấy Trần Bình vẫn còn đứng ở cổng thì khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trong tay cô ấy còn cầm một chiếc thẻ cửa điện tử màu vàng kim… “Xin lôi anh Trần, tôi đến muộn.
Chủ tịch Lỗ bảo tôi tới đây, ông ấy biết anh đã tới Thượng Hải.
Tôi tên là Âu Băng Đồng, trợ lý của chủ tịch Lỗ.”
Cô gái mặc đồ công sở màu trăng đen kia khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, cực kỳ xinh đẹp, đôi chân thon dài trắng noãn đứng khép lại, đứng ngay trước mặt Trần Bình, cúi đầu nói xin lỗi.
Cảnh này khiến đám người Lý Dao và cậu chủ họ Đới kia bị dọa sợ.
Chuyện gì thế này? Điên rồi à? Cô gái này ở đâu chui ra? Lại còn gọi tên vô dụng Trần Bình kia là anh Trần nữa? Trần Bình cũng sững sờ, nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp đứng trước mặt mình.
Âu Băng Đồng? Lỗ Hoa Nhạc bảo cô ấy tới sao? Tin tức của lão già này nhanh thật.
“Này cô, cô không bị điên đấy chứ? Cô biết người đứng trước mặt cô là ai không? Một kẻ bỏ đi không có tiên đồ mà thôi, cô không nhận nhầm người đấy chứ?”
Lý Dao lập tức nhảy ra, nhìn Âu Băng Đồng với ánh mắt nghiêm nghị xen lẫn xem thường.
Diễn kịch à? Âu Băng Đồng lập tức đứng thẳng người, trêи mặt như có một lớp sương, cực kỳ khí chất.
Cô lướt nhìn qua Lý Dao đầu tiên, sau đó vung thẳng tay lên.
Bộp! Một cái tát vang dội quất thẳng vào mặt Lý Dao.
“Láo xược! Ai cho cô sỉ nhục anh Trần như vậy? Cô có tin tôi xé miệng cô ra không?”
Âu Băng Đồng quát với giọng điệu lạnh lùng, trong mắt không có bất cứ cảm xúc gì.
Cái tát này đã làm Trần Bình bị dọa.
Mẹ kiếp! Lão già Lỗ Hoa Nhạc này chọn người cá tính như thế sao? Lý Dao cũng ngây ngẩn cả người, từ khi cô ta tới Thượng Hải tới giờ, chưa bao giờ bị người ta đánh.
Cô ta chỉ vào Âu Băng Đồng nũng nịu quát lên: “Cô… cô dám đánh tôi! Cô biết tôi là ai không? Tôi là Lý Dao, người phụ nữ của cậu chủ Đới đấy! Tôi sẽ khiến cô nhà tan cửa nát!”
Ha hai Âu Băng Đồng khoanh hai tay trước ngực, ——————-