*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy câu nói tràn đầy uy hϊế͙p͙ của Hồng Vân Tịch, Trân Bình nhíu mày lại, trong mắt lóe ra vẻ lạnh lẽo.
Lấy vợ con mình ra uy hϊế͙p͙ mình sao? Rất can đảm! “Trân Bình, mày ngàn tính vạn tính, đem tất cả mọi người điêu đến Ninh Hải chỉ vì muốn đối phó với nhà họ Hồng tao.
Nhưng mà mày lại quên, bây giờ đại bản doanh của mày lại trống không.
Mà vào một giờ trước, người của tao đã đến Thượng Giang, chắc hẳn bây giờ đã tìm được vợ và con mày.”
Trêи mặt Hồng Vân Tịch nở nụ cười lạnh lẽo.
Một người phụ nữ lòng dạ rắn rết như thế, đúng là hiếm thấy.
Hai tay Trần Bình để trong túi quần, sắc mặt lạnh nhạt, khóe mắt hiện ra ánh sáng lạnh lùng, nhìn Hồng Vân Tịch đang vô cùng tự tin mà nói: “Cô thật sự cho rằng Thượng Giang trống không sao?”
Vừa mới nói xong.
Mọi người im lặng.
Hồng Vân Tịch nhíu mày một cái, không rõ Trần Bình nói lời này là có ý gì.
Sự vùng vẫy cuối cùng sao? “Ha ha, Trần Bình, mày đừng hù dọa tao.
Kết quả thế nào, chẳng mấy chốc người của tao sẽ cho đáp án.”
Hồng Vân Tịch lạnh lùng mở miệng nói, trong mắt hiện lên sát ý.
Cùng lúc đó.
Ở Thượng Giang phía xa kia.
Trong biệt thự, Giang Uyển đang chơi đùa âm ĩ với Mễ Lạp.
Sáng ngày hôm qua, cô đã được Trịnh Thái cho người bảo vệ rời khỏi bệnh viện, đi đến biệt thự.
Hơn nữa, lúc này trong ngoài biệt thự đều là người của Trịnh Thái.
Mà lại, cô chưa từng thấy qua vệ sĩ mặc trang phục chiến đấu.
Những người này đều là người của Trần Bình sao? Chồng cô trở nên mạnh như thế từ khi nào.
Đúng lúc này.
Bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.
Giang Uyển sốt ruột, hỏi một câu: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Hai người vệ sĩ cung kính trả lời: “Mợ chủ, không có việc gì đâu, cô hãy yên tâm, có chúng tôi ở đây.”
Trong biệt thự.
Vệ sĩ của nhà họ Hồng nằm một chỗ, toàn bộ đã bị tàn phế.
Mọi người ở đây thả lỏng, thở ra một hơi. ——————-