Nếu như không có khu rừng rậm đấy, với sức mạnh của Hoàng Thiên đuổi theo một Ruslin đã chịu nội thương chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ thì khó rồi, khu rừng rậm nhìn qua diện tích có vẻ không nhỏ, muốn tìm một người ở trong đó là không hề dễ dàng.
Lo lắng cho Anh Phó bọn họ không chịu đựng được nữa, lúc này Hoàng Thiên mang theo ông lão, quay lại trong nhà.
Người nữ chủ nhà đó đã bị dọa cho chết khϊếp rồi, cô ta hối hận cùng với khó xử, vì thế một câu cô cũng không dám nói ra.
Tính ra thì chính sự ích kỷ của cô, suýt chút nữa đã gϊếŧ chết hết Hoàng Thiên bọn họ rồi.
Nhưng mà bởi vì là một người mẹ, cô chỉ nghĩ đến làm sao mới có thể cứu được con trai của mình, không còn lựa chọn nào khác.
“Bich."
Người phụ nữ này nhìn thấy Hoàng Thiên đi tới thì quỳ trước mặt Hoàng Thiên mà khóc vô cùng bị thương.
Làm cho Hoàng Thiên ngẩn người, nhưng Hoàng Thiên cũng không có đỡ cô ta, vì không có chút sự lực nào để nghe cô ta than phiền.
Anh lôi đám Mân Trùng Thảo ra, Hoàng Thiên vào trong nhà bếp dùng đao thái cắt ra thành từng đoạn nhỏ, chia thành 5 phần, đưa đến trước mặt Anh Phó bọn họ.
“Nhanh, mau ăn thuốc giải đi”
Hoàng Thiên đưa cho năm người bọn họ Mân Trùng Thảo, để bọn họ nuốt xuống.
Anh Phó bọn họ nhanh chóng tùy tiện nuốt xuống, đều biết được thứ này có thể cứu mạng, ban nãy Hoàng Thiên chính là ăn thứ này, trong chốc lát độc đã được giải rồi.
Dược tính của Mân Trùng Thảo quá mạnh rồi, sau khi năm người anh Phó ăn xong, toàn bộ lập tức đứng dậy, hồi phục như lúc đầu.
“Cậu Thiên, cái thứ Mân Trùng Thảo này đỉnh thật đấy, để ông lão đưa nhiều cho bọn mình thêm ít nữa đưa về đi.”
Anh Phó nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên biết Mân Trùng Thảo là một loại kỳ trân dị thảo, làm gì mà có thể dễ dàng lấy được? Sư phụ của Phan Thanh Linh đã chịu lấy ra, đó đã là rất rộng rãi rồi.
“Mọi người không sao chứ?” Hoàng Thiên hỏi
“Cậu Thiên, không sao?
Năm người lần lượt đáp.
Hoàng Thiên giờ mới yên tâm, nhìn qua người phụ nữ đang quỳ dưới đất, Hoàng Thiên thở dài một hơi.
Anh Phó lúc này cũng nhìn chằm chằm lên người người phụ nữ kia, chỉ có điều Anh Phó không kiềm chế được như Hoàng Thiên, anh hiện tại đã nổi trận tam bành.
“Nhìn ngươi cũng hiền lành, nào ngờ tới người ra tay độc như thế, lại có thể giúp ả ngoại quốc đấy hại bọn ta?”
Anh Phó giận dữ mà hét lên, giơ tay lên định đánh người phụ nữ này, nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống, anh vẫn là không nguyện ý ra tay đánh phụ nữ.
Người phụ nữ khóc bù lu bù loa, quỳ dưới nền đất mà xin lỗi.
“Xin lỗi, thực sự xin lỗi mọi người, tôi, tôi là bị bắt ép mà thôi.”
Người phụ nữ vừa khóc vừa nói.
“Cô bị ép liền đem bọn ta đều gϊếŧ chết hả?”
Anh Phó bức xúc mà nói.
Cơ thể người phụ nữ kia run lên vì sợ hãi, chỉ khóc lên khóc xuống, không dám cãi lại.
Hoàng Thiên vẫy tay, ra hiệu Anh Phó đừng mắng người phụ nữ này nữa.
“Chị nhanh đứng dậy đi, đừng quỳ nữa”
Hoàng Thiên nói với người phụ nữ.
Người phụ nữ mang ánh mắt tội lỗi mà nhìn Hoàng Thiên, nhưng mà vẫn không dám đứng dậy, cô cảm thấy chỉ có quỳ tại chỗ này, trong lòng mới có thể để cảm thấy tội lỗi.