Nhìn thấy tình cảnh như thế thì Ruslin đắc ý vênh váo, trong thâm tâm vô cùng vui sướиɠ.
Lần này cô ả tới Việt Nam, chính là vì báo thù cho Mễ Cách Phi Tư chồng ả, một lòng muốn gϊếŧ chết Hoàng Thiên.
Trên sườn núi Thanh Mai, Hoàng Thiên đã đánh bại năm cao thủ đàn em của ả, làm cho năm người đều chết sạch.
Đấy đả kích rất lớn lên lòng tự trọng của cô ả, sau đó phải hoảng loạn mà chạy xuống núi.
Nhưng mà. Ả đàn bà ngoại quốc này quả nhiên là đủ tâm cơ, cô ả biết trước rằng dưới chân núi có hai mẹ con sống, lại biết được Hoàng Thiên cùng với hai mẹ con kia có giao tình.
Vì vậy cô ả mới bắt Bé Bò đi, đồng thời để lại cho người mẹ một gói thuốc kịch độc bọ cạp vàng, bắt ép người mẹ phải bỏ thuốc động vào trong thức ăn, để cho Hoàng Thiên ăn phải.
Ngay cả bản thân cô ả cũng không ngờ tới rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ như vậy, Hoàng Thiên bọn họ toàn bộ đều ăn phải. Toàn bộ trúng độc.
Nhìn Hoàng Thiên trước mắt cũng đã trở nên bất ổn, Ruslin đắc thắng cười một trận, nói: “Ngài Hoàng Thiên đây, mày giờ còn có gì muốn nói nữa không? Mày giờ đã phục chưa?”
Hoàng Thiên nhìn thấy ả đàn bà kênh kiệu đắc thắng trước mắt. Thấy bức bối trong lòng.
Đối với Hoàng Thiên mà nói, gió to sóng lớn gì cũng đều gặp qua rồi, chỉ không ngờ hôm nay, lại bị cái rãnh nước bé tí lật thuyền.
Đây cũng là hậu quả của sự tin tưởng đối với người phụ nữ thật thà kia, ngàn lần cũng không ngờ tới người phụ nữ thật thà ấy lại làm được ra chuyện như vậy.
Tuy nhiên chỉ cần nghĩ đến con trai của người phụ nữ đấy bị Ruslin khống chế, Hoàng Thiên cũng thấy phần nào thoải mái hơn, nữ nhân vốn yếu đuối chỉ khi làm mẹ mới trở nên mạnh mẽ. Bởi vì thân sinh cốt nhục của mình, không có chuyện gì làm không thể làm được.
“Ruslin, cô thật bỉ ổi”
Hoàng Thiên mắt lạnh nhìn vào Ruslin, lớn tiếng mà nói.
“Ha ha, mày nói đúng lắm, tạo chính là bỉ ổi như thế đấy, mày có thể làm được gì tạo nào?”
Ruslin ha ha cười một trận, đột nhiên rút ra từ sau lưng một cây dao, chầm chậm tiến về hướng Hoàng Thiên.
Tơ máu nổi lên đầy trong mắt cô ta, nhìn vào đều làm người ta cảm thấy lạnh gáy, giống như xung quanh người đang nổi lên một luồng sát khí vô cùng dày đặc.
Hoàng Thiên quay đầu lại, anh hiện tại cơ thể không có chút sức lực nào. Nếu không phải là gắng gượng chịu đựng, anh sớm đã giống như đám người Anh Phó, nằm dài dưới đất không có chút phản kháng nào.
Chỉ là Hoàng Thiên biết rằng, bản thân trong thời khắc này tuyệt đối không được ngã xuống, một khi ngã xuống, chính là xong đời rồi.
“Giờ mày quỳ xuống cầu xin tao, có thể tạo sẽ để cho mày chế thống khoái hơn một chút.”
Vẻ mặt Ruslin lạnh lùng vô tình, cầm con dao đối với Hoàng Thiên mà ra lệnh.
“Đừng hòng!”
Hoàng Thiên hét to.
“Tìm chết! Để xem tao lấy đao chém nhỏ mày ra báo thù cho chồng tao!”
Ruslin lớn tiếng hét to, rồi cầm dao giơ lên cao.
“Rầm”
Cô ả vừa muốn xông lên chỗ của Hoàng Thiên, chân bỗng bị vấp một cái, ngã xuống một rầm.
Con dao suýt nữa là cắm nên người cô ả, làm cho cô ả sợ đến nỗi ra một thân mồ hôi lạnh.
Nằm trên mặt đất quay đầu lại xem, lông mày của Ruslin nhướn lên.
Ngáng chân cô ả không phải ai khác, chính là sư phụ của Phan Thanh Linh.
Lúc này tâm tình của ông lão vô cùng căng thẳng, ông gần như theo bản năng mà ngáng chân, vì sợ rằng Hoàng Thiên sẽ bị Ruslin gϊếŧ chết.
Nếu như Hoàng Thiên mà chết, ông cũng khó có thể thoát, ông vẫn biết rõ điều này.