Chàng Rể Vô Địch

Chương 1002: "Âm độ?" 

Lại nhìn bốn cấp dưới của Anh Phó, tuy nói không có mặc mát mẻ như Anh Phó nhưng cũng mặc áo mỏng không khác Hoàng Thiên là mấy.

Như vậy có được không? Đi vào trong núi còn không đông cứng thành chó sao?

Thế nhưng sau bao nhiêu gian khổ cũng đã đi tới nơi này nên cũng không thể lại quay trở về phải không?

Hoàng Thiên suy nghĩ rồi nói với Anh Phó: "Anh Phó, trên núi rất lạnh mà chúng ta lại mặc quá ít."

Anh Phó nghe vậy thì khẽ giật mình rồi lập tức cười nói: "Anh Thiên, không sao

đầu, chúng tôi đều là người của hỏa lực lại còn sợ lạnh sao?"

"Có thể nhiệt độ sẽ đạt tới âm độ, cậu mặc ít quần áo như vậy có thể chịu được không?"

Hoàng Thiên lo lắng quan sát Anh Phó hỏi.

"Âm độ?"

Anh Phó ngây ngẩn cả người, ở đây anh ta là người mặc ít nhất, nếu thật sự là âm độ vậy thì có thể chịu được sao.

"Đúng vậy, nói không chừng còn có băng nữa."

Hoàng Thiên nói.

"Không sao không sao, cùng lắm thì chạy rồi sẽ nóng hổi thôi."

Anh Phố khoát tay tùy tiện nói.

Hoàng Thiên biết như vậy là không được, kiên trì một lúc thì vẫn có thể chịu được nhưng nếu trong thời gian dài thì sẽ chết cóng.

Nghĩ rồi Hoàng Thiên nói với Anh Phỏ: "Như vậy đi, chúng ta đi dọc theo chân núi nhìn xem có thể tìm thấy có cư dân hay không."

"Anh Thiên, nơi này thì lấy đâu ra cư dân chứ? Cái nơi mà ngay cả cứt chim cũng không có thì ai sẽ tới đây ở chứ?"

Anh Phó hỏi.

"Cũng không nhất định, không phải là thầy của Phan Thanh Linh ở đây sao?

Chúng ta tìm tiếp nói không chừng còn có thể thấy người ẩn cư ở đây, đến lúc đó mua chút quần áo bằng vải bông của họ rồi chúng ta lại lên núi cũng không muộn"

Hoàng Thiên nói với Anh Phó.

"Đúng vậy Anh Phó, nếu đúng như anh Thiên nói chúng ta mặc ít như vậy thì sẽ chết cóng ở trên núi."

Một cấp dưới của Anh Phó lo nghĩ nói.

Anh Phó khẽ gật đầu nói với Hoàng Thiên: "Được rồi anh Thiên, tôi nghe theo anh"

"Ừ, vậy thì đi thôi."

Hoàng Thiên nói rồi cùng đám người Anh Phó xuôi theo chân núi đi về phía trước.

Vòng qua đỉnh núi này rồi càng đi về phía trước mấy trăm mét thì đột nhiên hai mắt Hoàng Thiên tỏa sáng.

Chỉ thấy phía trước chân núi lại có hai căn nhà lá đứng sừng sững ở đó.

"Rốt cuộc thì cũng nhìn thấy phòng ốc"

Hoàng Thiên chỉ hai căn nhà lá nhỏ ở trước mặt nói với đám người Anh Phó.

Anh Phó nhìn theo hướng ngón tay Hoàng Thiên chỉ cũng mừng rỡ trong lòng.

"Quá tốt rồi, anh Thiên chúng ta đi nhanh lên."

Anh Phó nói rồi nhan chóng theo Hoàng Thiên đi thẳng về phía trước.

Bốn cấp dưới của Anh Phó cũng nhanh chóng đi tới, theo sát Hoàng Thiên và Anh Phó.

Không bao lâu một đoàn người đã đi đến trước nhà lá.

Hơi nóng bốc ra từ khe cửa giống như trong phòng có người đang nhóm lửa nấu cơm.

Hoàng Thiên gõ cửa, không bao lâu bên trong truyền đến tiếng bước chân.