Phương pháp hẹn hò truyền thống nhất chính là bạn trai mang bạn gái đi dạo chơi khắp nơi. Hẹn hò quan trọng nhất không phải là nơi chốn mà là người hẹn.
Nếu như sai người, như vậy dù có đi đâu cũng sẽ chỉ làm cả hai cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.
Nhưng, việc hẹn hò không chỉ giới hạn giữa hai người. Thời buổi hiện đại có rất nhiều buổi hẹn hò ba người, bốn người. Nhiệm vụ kia chỉ yêu cầu Tô Diệp đi hẹn hò với Hạ Phong, ngoài ra không còn gì khác.
Điều nàng cần làm cũng rất đơn giản, hẹn gặp Hạ Phong. Dựa vào tình huống trước mắt, Trữ Cửu không thể nào hoàn toàn để yên cho hai người bọn bọ phát triển tình cảm. Có nàng làm trở ngại, Tô Diệp sẽ không đồng ý ra ngoài một mình với Hạ Phong.
Nếu Tô Diệp cũng không ghi lòng tạc dạ lòng mấy lời nàng "dạy dỗ" lúc trước, như vậy cô cũng không có gì đáng để nàng để bụng đến như vậy không phải sao? Đấu với nàng, còn muốn thắng nàng. Nếu như Tô Diệp thật sự chỉ là một đóa bạch liên hoa, như vậy thật đúng là quá buồn cười.
Nghĩ như vậy, Trữ Cửu cầm lên điện thoại di động, mở danh bạ, ngón tay dừng phía trên tên Hạ Phong một hồi lâu, rốt cuộc vẫn kéo xuống, nhấp vào tên Ôn Lam.
[ TO Ôn Lam: Hẹn Hạ Phong sáng chủ nhật đi công viên giải trí mới mở bên Tân Mậu đi. ]
Tin nhắn gửi đi như một tảng đá chìm xuống biển, thật lâu cũng không nhận được câu trả lời.
Trữ Cửu cũng không thèm để ý. Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, giọng dì Phương từ ngoài phòng truyền vào, "Tiểu thư, ăn cơm."
Trữ Cửu ngẩng đầu nhìn lên, đã tám giờ. Nàng hơi sửa sang đồ trên bàn rồi mới ra khỏi phòng. Lúc xuống lầu đi ngang qua phòng của ba, Trữ Cửu khẽ dừng lại, sau đó trực tiếp xuống lầu.
Trữ Cửu đi tới trước bàn ăn, ba nàng vẫn chưa xuất hiện. Dì Phương đi ra, Trữ Cửu liền tùy ý hỏi. Nàng hỏi rất hờ hững, dì Phương lại trả lời rất nghiêm túc: "Lão gia ngủ rất say nên dì cũng không đành kêu ông ấy dậy."
Nghe bà nói như vậy, Trữ Cửu cũng không hỏi lại. Nàng ngẩng đầu nhìn lên lầu, mi mắt hơi rủ xuống, yên lặng nhai cơm.
Nàng muốn làm gì đó giúp ba, cái gì đó trong khả năng của nàng. Thế nhưng không được, nàng không thể bị phát hiện, không thể đến gần người khác...
Ăn cơm xong về phòng, Ôn Lam đã nhắn lại.
[ FROM Ôn Lam: Được. ]
Chỉ có một chữ đơn giản dễ hiểu. Trữ Cửu vốn tưởng hắn sẽ hỏi nàng lý do, nhưng, thật đáng ngạc nhiên, hắn lại hoàn toàn không hỏi. Này không giống như phong cách của Ôn Lam. Trữ Cửu nghĩ tới lần trước chính mình xuống tay với hắn, lúc đó hắn hoàn toàn không cho mình chút mặt mũi nào, vậy mà bây giờ lại dễ dàng đồng ý. Cũng thật là bất ngờ.
Nghĩ nghĩ, Trữ Cửu thuận tay lại gửi một cái tin nhắn.
[ TO Ôn Lam: Hiếm thấy anh không hỏi lý do. ]
Lúc này đối phương trả lời rất nhanh, giống như vẫn đang chờ tin nhắn của nàng.
[ FROM Ôn Lam: Tôi sẽ không từ chối yêu cầu của cô. Tôi nói rồi tôi sẽ ủng hộ cô. Huống chi, chuyện liên quan tới Hạ Phong quanh đi quẩn lại cũng chỉ có nhiêu đó, tôi không có ngu. ]
Câu nói như một lời thề đập vào mắt Trữ Cửu. Nàng mím chặt môi, nhìn chằm chằm tin nhắn một hồi lâu, đột nhiên cười mỉa một tiếng, giống như đang cười Ôn Lam, lại càng giống như tự cười bản thân.
[ TO Ôn Lam: Hư tình giả ý. ]
*****
*****
Trữ Cửu mới sáng sớm đã tỉnh dậy, lúc đó mặt trời còn chưa mọc. Nàng rất ít dậy sớm như thế, trước giờ dưỡng thành đồng hồ sinh học cố định, cứ đến giờ là tỉnh. Ngoại trừ lần kia qua đêm ở nhà Tô Diệp. Khi đó nàng hầu như cả đêm không ngủ.
Làm vệ sinh tắm rửa xong chỉ mới năm giờ rưỡi, từ giờ tới lúc nàng thường hay đi đến trường còn cách một khoảng thời gian. Lúc nàng đeo cặp xuống lầu, đi ngang qua phòng ba, Trữ Cửu vẫn không kìm lòng được mà mở cửa, nhìn vào trong.
Chăn không một nếp gấp nêu rõ một sự thật, ba nàng không ở nhà.
Phát hiện ra chuyện này, Trữ Cửu mở rộng cửa, đi tới trước giường, luồn tay vào, dưới chăn. Lạnh như băng, có vẻ người nọ đã rời đi được một lúc.
Trữ Cửu rất ít khi đi vào phòng ba. Sau khi mẹ chết, nàng hầu như chưa từng đặt chân vào nơi này. Mọi thứ vẫn giống như trong kí ức, đầu giường treo một tấm hình cưới rất lớn, trong hình là ba nàng trong bộ âu phục thời trẻ, kế bên là mẹ nàng đang mặc một bộ váy cưới màu trắng. Trữ Cửu nhớ rõ, mẹ nàng ngồi ở trên ghế, cười hạnh phúc, còn ba nàng đứng sau lưng, cẩn thận ôm lấy bà.
Nhưng hiện tại, trong hình chỉ còn dư lại mỗi ba.
Quên đi tốt hơn, hay nhớ kĩ tốt hơn, Trữ Cửu không biết. Giống như mọi việc đều có hai mặt, có khi bạn sẽ cho rằng một mặt tốt hơn, nhưng thường thì chúng cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Mẹ biến mất trong thế giới của nàng, Trữ Cửu cuối cùng sẽ quên bà. Mẹ vẫn tồn tại trong thế giới của ba, ba vĩnh viễn không quên được bà, suốt ngày đắm chìm trong nỗi thống khổ khi mất bà.
Rốt cuộc ai mới là người đau đớn hơn? Là nàng hay là ba?
Chắc khó mà trả lời.
...
Lúc tài xế chở Trử Cửu tới trường học cũng chỉ mới sáu giờ. Vài chiếc xe đậu ngoài cổng trường, bọn học sinh dồn dập xuống xe, vào trường. Thời gian còn sớm, cũng không có bao nhiêu học sinh, vừa bước vào đã có thể cảm nhận được không khí hiu quạnh.
Vô cùng tĩnh mịch, cảm giác này sáng hôm nay bị phóng đại tới mức lớn nhất.
Lúc Trữ Cửu vào lớp, trong phòng chỉ có hai học sinh. Hai người yên lặng đọc sách, nhìn thấy Trữ Cửu đi vào, cũng chỉ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó tầm mắt lại quay về trang sách trước mặt.
Trữ Cửu nhận thức bọn họ, là một đôi song sinh vô cùng nổi tiếng, vô cùng thích đọc sách. Gần như lần nào tình cờ chạm mặt hai anh em này cũng thấy họ cầm sách, giống như trời sinh sách mọc trên tay vậy.
Nhưng chính cặp song sinh thích đọc sách này, mỗi lần thi cử đều có thành tích khiến mọi người kinh ngạc.
Thành tích của hai người lúc nào cũng kém một điểm là qua môn. Bài thi yêu cầu 60 điểm, bọn họ mãi mãi chỉ có thể đạt 59 điểm, giống như bị dính nguyền rủa vậy, mãi mãi cũng không đủ điểm qua môn.
Rất nhiều người đều tiếc thay cho bọn họ, nhưng trong mắt Trữ Cửu, người lần nào cũng có thể khống chế điểm của bản thân ở mức 59 điểm, tâm tư sâu không lường được. Mỗi lần ra điểm đều chỉ kém một chút tuy khiến người ta tiếc thay, nhưng thực ra, là bọn họ cố tình khống chế điểm của chính mình ở một mức độ, vĩnh viễn cũng không vượt qua.
Tuy Trữ Cửu có chút ngạc nhiên với chuyện của bọn họ, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là tò mò sơ sơ mà thôi, không đủ làm nàng ném việc quan trọng qua một bên để đi tìm hiểu.
Lấy quyển vở màu đen từ trong cặp ra bỏ lên bàn Tô Diệp, Trữ Cửu cúi đầu nhìn xuống sân trường. Học sinh tụm năm tụm bảy kết nhóm vào trường, lúc này đúng là giờ cao điểm mọi người tới lớp.
Nàng đột nhiên nhớ ra hình như hôm nay Hội HọcSinh sắp mở một cuộc họp khá quan trọng.
Đôi lời editor: Dạo này mị bị lọt hố Đại Ngu Hải Đường các bạn ạ. Rồi hôm qua còn là sinh nhật của chị Cá nữa xong cả ngày ăn cẩu lương ngủ không được. Những ai chưa xem Thanh Xuân Có Bạn 2 thì mau xem đi :)) phiên bản bách hợp đời thực 109 cô gei yêu nhau không hề giả trân :3