"Ở trường xảy ra chuyện gì?"
Tô Diệp vừa mới mở cửa, đã thấy Bạch Nhiên đứng ngay sau cửa nhìn cô chằm chằm. Sắc mặt hắn vốn đã khó coi, lúc nhìn đến những vết thương trên người cô thì Tô Diệp có thể rõ ràng nhận thấy sắc mặt của Bạch Nhiên trở nên càng thêm khó coi.
"Kh—Không có gì." Tô Diệp vô thức phủ nhận, nhưng Bạch Nhiên rõ ràng không hề có ý định bỏ qua cho cô. Đôi mắt hắn nheo lại, không ngừng đánh giá cô. Hắn xì cười một tiếng, phá tan sự né tránh của Tô Diệp, "Nếu không có gì thì miệng vết thương trên người em từ đâu mà ra?"
Con ngươi của Tô Diệp mạnh mẽ phóng đại. Đầu óc cô trống rỗng, không biết nên giải thích thế nào để Bạch Nhiên bỏ qua chủ đề này.
——"Tô Diệp, qua bên đó nhớ cố gắng nghe lời. Đừng gây chuyện với các bạn học. Đừng gây thêm phiền phức cho anh hai."
——"Mẹ tin Tô Diệp sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không có chuyện gì thì không nên làm phiền anh hai. Nếu gặp chuyện gì, có thể tự giải quyết thì nên tự giải quyết, không nên làm phiền anh hai."
Lời mẹ nói vang lên trong đầu, Tô Diệp cắn môi dưới, ầm thầm vì bản thân nhấc lên dũng khí.
Tô Diệp, không sao cả, tự mày có thể giải quyết, cho nên không cần phải gây thêm phiền phức cho Bạch Nhiên.
"E—Em không cẩn thận vấp ngã ngoài đường."
Tròng mắt Bạch Nhiên biến sắc, trở nên càng thêm thâm thuý, đầy mặt đều viết hai chữ không tin, "Tô Diệp, em nghĩ anh dễ bị lừa như vậy sao? Vết thương này mà bảo là do vấp ngã tạo thành? "
Tô Diệp lắc đầu một cái, theo bản năng nở nụ cười, "Em quá vụng về, không để ý đường, cho nên vấp ngã rất nhiều lần. Thật sự không có chuyện gì."
Nhìn thấy cô vẫn luôn không chịu nói thật về chuyện đã xảy ra, Bạch Nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, "Tô Diệp, em là em gái của anh, mà anh lại là anh trai của em. Trong trường em bị bắt nạt thì có thể về nhà tìm anh thay em ra mặt nha."
Lời Bạch Nhiên nói khiến Tô Diệp tâm thần chấn động. Đây là lần đầu tiên Bạch Nhiên nói với cô những lời cảm động như thế, nhưng Tô Diệp biết rõ đó chỉ là một viên thuốc độc bên ngoài bọc đường, không thể đυ.ng vào.
Cho dù biểu hiện bên ngoài của hắn có vô hại đến mức nào đi nữa, vẫn không thể thay đổi được bản chất lãnh huyết bên trong. Giống như Trữ Cửu, bình thường đối xử ôn nhu với cô đấy, nhưng đến thời khắc quyết định lại vứt bỏ cái vỏ bọc ôn nhu ấy, lộ ra bản tính tàn bạo của nàng.
Tô Diệp mãi mãi cũng không quên được cảnh tượng lúc mẹ cô mang cô tới Bạch gia. Thiếu niên lạnh lùng nói với cô những câu đó, đâm sâu vào lòng cô, khiến cô cảm thấy vừa hoảng hốt vừa sợ hãi. Cho nên dù bây giờ có chịu bao nhiêu bất công, Tô Diệp cũng không dám nói. Cô muốn chuyển trường, muốn rời khỏi nơi đây, nhưng ước muốn của cô sẽ chỉ mang đến phiền phức cho Bạch Nhiên, cho nên cô lựa chọn câm miệng.
"Ừm, em biết mà. Nhưng em thật sự không có bị bắt nạt, các bạn trong trường đều rất tốt. Chỉ do em đi đường không để ý vấp ngã mà thôi, anh đừng lo lắng quá."
Cho dù trong lòng vẫn hoài nghi lời nói của Tô Diệp, nhưng dưới sự kiên trì của cô, Bạch Nhiên chỉ có thể bỏ qua việc tiếp tục hỏi. Tô Diệp không nói, không có nghĩa là hắn sẽ không có cách khác để tìm ra câu trả lời.
"Ăn cơm trước đi. Tối nay anh dẫn em đi bệnh viện kiểm tra một chút."
Nghe Bạch Nhiên nói, Tô Diệp lại theo bản năng từ chối, "Bạch Nhiên, không cần phải rắc rối như vậy đâu, em ở nhà bôi thuốc là được rồi."
——"Đừng gây phiền phức cho anh hai."
"Anh bảo đi thì cứ đi, em đừng nói nhiều làm gì." Hai mắt Bạch Nhiên híp lại, lạnh lùng nói, giọng điệu không cho phép từ chối của hắn lập tức khiến Tô Diệp im lặng, "Anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi."
Tô Diệp còn muốn cự tuyệt, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt nghiêm nghi lạnh lùng của đối phương, lời từ chối gần ra khỏi miệng lại trong nháy mắt rụt trở về.
*****
*****
"Cửu Cửu, Cửu Cửu..."
Một giọng nữ ôn nhu vang lên bên tai, lông mi Trữ Cửu hơi run run. Nàng mở mắt, rơi vào tầm mắt chính là một nụ cười ôn hoà. Hai mắt của nàng còn hơi mơ màng, Trữ Cửu chớp mắt vài cái, nỗ lực nhìn rõ mọi thứ. Theo thời gian dần trôi qua, cảnh vật mơ hồ trước mắt từ từ trở nên rõ ràng.
Gương mặt của nữ nhân trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn. Trữ Cửu kinh ngạc, không thể tin tưởng mở to hai mắt, đồng tử phóng đại.
"Mẹ..."
"Cửu Cửu, con thiệt là hư." Nữ nhân cười cười, ngồi xổm người xuống, sờ trán của nàng. Trữ Cửu chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo thoái mái truyền đến từ trên trán. Bởi vì hành động của nữ nhân, hai mắt Trữ Cửu trở nên hơi chút ẩm ướt. Nàng cố nén khóc, vòng tay ôm lấy nữ nhân trước mặt, "Mẹ, con nhớ mẹ lắm."
"Mẹ cũng rất nhớ Cửu Cửu." Nữ nhân nhẹ nhàng vỗ lưng Trữ Cửu, nhẹ giọng an ủi.
Trữ Cửu cảm thấy mọi thứ diễn ra rất không chân thật. Trí nhớ của nàng còn dừng lại ở hình ảnh năm ấy mẹ nàng chết. Đã nhiều năm trôi qua, cho dù là nằm mơ, nàng cũng chưa bao giờ mơ thấy mẹ mình. Mà trong thực tế, khuôn mặt của mẹ đã càng ngày càng mơ hồ, những bức ảnh có mặt mẹ trong nhà cũng dần dần chẳng biết biến đi đâu. Trữ Cửu biết tại sao, nhưng đối mặt với sự thay đổi này nàng cũng không có cách nào.
Nàng thường xuyên đi tìm những bức ảnh nàng chụp cùng mẹ, nhưng khi nhìn đến, trong hình chỉ có một mình nàng, mẹ nàng không biết đã đi nơi nào.
Trữ Cửu cảm thấy rất khổ sở. Lần đầu tiên phát sinh tình huống như vậy, nàng chạy đi tìm cha, nhưng từ vẻ mặt đau lòng của cha, Trữ Cửu chỉ lý giải ra được một ý tứ, cha vẫn đang vì chuyện mẹ qua đời mà thương tâm, trong hình mẹ không hề biến mất, chỉ là Trữ Cửu không nhìn thấy mẹ.
Trữ Cửu cho rằng mắt mình xảy ra vấn đề, nhưng sau khi nàng đi bệnh viện kiểm tra, Trữ Cửu đã biết lý do.
Mẹ sẽ từ thế giới của nàng dần dần biến mất. Nàng sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ, sẽ không nhớ được hình dạng tướng mạo của mẹ. Nàng sẽ chậm rãi quên mất mẹ.
"Mẹ, con không tìm được mẹ, con tưởng rằng mẹ không cần con nữa." Hai tay ôm thật chặt đối phương, chỉ sợ đối phương sẽ đột nhiên rời đi. Dù cho hiện tại chỉ là một cảnh trong mơ giả tạo, Trữ Cửu cũng không muốn buông tay ra.
"Cửu Cửu, con phải ngoan ngoãn sống với ba." Trữ Cửu cảm giác có một bàn tay xoa trán mình, nhưng nàng còn chưa cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo thì một giây sau, nàng phát hiện trong lòng trống rỗng. Trữ Cửu hơi sững sờ, nàng cúi đầu, nhận ra cảnh tượng xung quanh lại một lần nữa biến đổi. Nàng đang đứng ở trong thành phố, bốn phía đều là nhà cao tầng. Nàng ngẩng đầu nhìn, từng tòa nhà cái sau so cái trước cao khiến nàng sinh ra cảm giác hít thở không thông.
Phía trên là những biển quảng cáo bằng đèn LED, bốn phía đều là cảnh người đi đường vội vã. Nàng cứ thế đứng giữa dòng người, giống như có làm gì cũng không hòa mình vào được.
Không biết tại sao, nàng cảm thấy như bị áp lực. Loại cảm giác này, giống như lúc đó, lúc nàng nhìn thấy mẹ nàng ngay trước mặt nàng mất đi hô hấp, biến thành một cỗ thi thể lạnh như băng, chỉ cảm thấy thế giới này là một mảnh tĩnh mịch.
"Ầm ——" Đột nhiên một tiếng vang thật lớn từ sau lưng truyền đến. Sắc mặt Trữ Cửu tái nhợt, nàng chậm rãi quay đầu, phía sau là một mảnh máu thịt be bét.
"Mẹ..."
Đôi lời tác giả:
Tô Diệp không chuyển giáo nguyên nhân √
Mẹ Trữ Cửu lại chết một lần √