(Gà bự của chồng cắm trong bé ngốc suốt đêm, liệu pháp trị thương ngọt ngào, đi tiểu play)
"Tôi, tôi nặng hồi nào!" Lưu Duyệt suy yếu rõ ràng tức đến khôi phục sức lực, "Quả thật thịt trên người tôi có hơi nhiều... nhưng mà thoạt nhìn tôi vô cùng thon thả nhé!"
"Chị đừng tức giận..." Niếp Khả hơi nghiêng đầu, "Là do tôi không giỏi làm những việc nặng nhọc thôi."
Lưu Duyệt không vui nằm sấp trên lưng cậu không nói lời nào. Thật ra Niếp Khả có thể tương đối làm được những việc nặng, dù sao nhiều năm qua đều là tự mình cậu bươn chải, không có chút khả năng đó thì làm sao có thể tồn tại nổi? Bất quá mắt cá chân bị thương làm cậu không thể dồn trọng tâm lên nó, mỗi bước chân chạm đất đều vô cùng đau đớn.
Cậu nhớ lại đường ra khe suối, đầu chảy đầy mồ hôi đi hơn hai mươi phút. Vết thương càng lúc càng đau xót, nhiều lần Niếp Khả đã suýt ngã khuỵu xuống, nhưng nghĩ đến người đang chảy máu liên tục sau lưng, cậu như tự mình nạp thêm động lực, không thể cứ như vậy mà mặc kệ.
"Khả Khả!!"
Niếp Khả nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía xa xa, tức khắc vô cùng mừng rỡ, lớn tiếng trả lời: "Dư tiên sinh!!! Dư tiên sinh em ở chỗ này!!"
Dư Tỳ nghe được, hắn chạy xông đến như điên. Đội tuần tra bảo vệ và đội cứu hộ của cảnh khu cũng tới tấp chạy theo. Nhân viên cứu hộ động tác thông thạo, họ nhanh chóng đỡ lấy Niếp Khả và Lưu Duyệt đã hôn mê lên.
"Khả Khả, Khả Khả ơi..." Dư Tỳ ôm lấy Niếp Khả từ tay nhân viên cứu hộ, khẩn trương vội vàng quan sát cậu từ trên xuống dưới. Vừa nhìn thấy vết thương trên bắp chân và cả một mảng lớn đầy máu đỏ đằng sau, thoáng chốc hắn gào lên: "Bác sĩ!! Bác sĩ!! Bác sĩ đến đây!! Con mẹ nó đến đây nhanh lên!!"
Niếp Khả đau đớn đến chân run rẩy còn phải trấn an ông chồng đang hiểu lầm nhà mình, "Ông xã, ông xã! Em không sao hết! Máu đằng sau đều là của chị Lưu Duyệt, không phải của em. Khả Khả chỉ bị đau mắt cá chân thôi!"
Dư Tỳ đỏ mắt, quỳ một gối xuống, hắn đặt Niếp Khả trên đùi mình sờ soạng kiểm tra một phen từ trên xuống dưới, xác định chỉ có bắp chân và mắt cá cậu bị thương thì mới hơi bình tĩnh lại. Hắn kích động liên tục hôn lên khắp gương mặt mềm non của Niếp Khả, lòng đau muốn vỡ tan. "Ngoan.... Không sao rồi... Ông xã tìm được em rồi... Đừng sợ, đi, anh đưa em đến bệnh viện."
"Ông xã..." Niếp Khả nhìn dáng dấp hắn gần như đã rơi vào điên cuồng, cậu cảm thấy đầy hổ thẹn và đau lòng. Niếp Khả vòng đôi tay ôm lấy cổ hắn thật dịu dàng, khuôn mặt kề sát tai hắn cọ nhẹ lên, an ủi nói: "Chồng cũng ngoan nhé, không phải sợ, Khả Khả đã trở về rồi."
Dư Tỳ ôn nhu đỡ lấy gáy Niếp Khả, áp lên miệng cậu hôn thật sâu. Sau đó hắn vô cùng lo lắng mà bế cậu chạy đến chỗ xe cứu thương ở khu chụp ảnh.
Dư Tỳ cưỡng chế bắt Niếp Khả phải làm các loại kiểm tra cơ thể, sau khi xem đủ loại ảnh chụp X quang và các thông số sức khỏe, được bác sĩ xác định không có việc gì thì hắn mới có thể chính thức an tâm. Bắp chân phải của Niếp Khả chỉ bị thương ngoài da nhỏ, mắt cá chân phải bị trật. Bác sĩ băng bó, bôi thuốc cho cậu, dặn dò Dư Tỳ để Niếp Khả ít đi lại, năm sáu ngày sau sẽ tốt hơn.
Lòng Dư Tỳ hoàn toàn trách mình vì đã dẫn bà xã đến nơi chụp ngoại cảnh rối ren này.
Sau trận dày vò tới lui này, bất tri bất giác đã đến tám giờ tối. Dư Tỳ bế Niếp Khả kiểu công chúa đi cả đường, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cậu như sợ người khác sẽ đoạt bà xã mình đi mất. Niếp Khả vùi trong lòng Dư Tỳ lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn. Cậu lặng lẽ ngước mặt nhìn cằm Dư Tỳ, đột nhiên trái tim cảm thấy tê dại đến khó diễn tả nên lời.
Từ trước đến nay Niếp Khả cậu là một đứa không ai muốn, từ nhỏ đã bị ném tới ném lui như một thằng bé rác rưởi. Chỉ duy nhất có người này là không ngại bất cứ điều gì, cứu cậu một lần rồi lại một lần, chiều chuộng yêu thương cậu như một món quý giá dễ vỡ.
Đến cửa nhà, Niếp Khả chủ động rướn tới hôn lên môi Dư Tỳ. Hắn ngồi lên sofa, cẩn thận đặt chân Niếp Khả lên đệm mềm, sau đó liền thực nghiêm túc mà cũng vô cùng thô bạo hôn bé ngốc.
"Ưʍ... Ưm ông xã..." Lúc môi lưỡi tách ra Niếp Khả ngập ngừng nói: "Chồng ơi... em xin lỗi anh... Khả Khả không nên đi lung tung..."
"Em làm anh lo muốn chết đi mất, có biết không," Dư Tỳ cắn môi non mềm của Niếp Khả như nghiêm phạt, "Cũng do anh không luôn luôn chú ý đến bé cưng, làm em thấy buồn chán."
"Ông xã..." Đôi mắt đẹp của Niếp Khả tròn xoe ướŧ áŧ, vừa nghĩ đến lúc nãy ông xã cậu sốt ruột lo lắng đến mức nào cậu liền thấy cực hổ thẹn.
"Ngoan, về sau chồng không dẫn em đến những nơi như thế nữa."
Dư Tỳ dùng những ngón tay thon dài vuốt mái tóc ngắn mềm mại của Niếp Khả, sau đó cẩn thận buông cậu ra, nói: "Ông xã đi nấu cơm, bé cưng ở đây xem ti vi chờ anh, không cho phép em lộn xộn, biết không?"
Niếp Khả gật đầu, ngoan đến không chịu nổi.
Dư Tỳ nấu chút cháo và rau dưa thanh đạm, hắn ôm Niếp Khả lên như một con búp bê lớn, đặt cậu ngồi nghiêng trên đùi mình. Hắn đút cậu từng muỗng từng muỗng cháo như đang cho em bé ăn. Cặp mông tròn trĩnh mềm non của Niếp Khả ngồi trên đũng quần Dư Tỳ. Cây gậy thịt của Dư Tỳ vốn có kích thước lớn hơn người bình thường rất nhiều, cho dù đang mềm cũng gồ lên một bọc to nằm trong qυầи ɭóŧ. Niếp Khả ngồi ngồi, cảm thấy dưới mông có thứ cấn mình đến khó chịu, cậu liền vô tư dán chặt lên gậy thịt của hắn mà cọ xát, chà mài cặp mông.
"A..." Tức khắc hạ thân Dư Tỳ truyền đến một đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt. Hắn vội vàng đè lại cặp mông không thành thật của cậu, giả vờ hung dữ nói: "Không cho phép cái mông lộn xộn! Chọc ông xã đến nổi lửa là phải chịu trách nhiệm nhé!"
Niếp Khả nhận ra bản thân mình mới làm gì, khuôn mặt nhỏ xinh lập tức bừng đỏ. Nhưng nhìn đến bộ dáng Dư Tỳ bị trêu chọc đến căng cứng, lòng cậu lại thấy ngọt ngào.
Niếp Khả mềm mại cọ xát mông mình lên cây hàng bự, ngẩng đầu dịu dàng nói: "Vậy, vậy Khả Khả sẽ chịu trách nhiệm..."
Dư Tỳ cau mày: "Anh cũng không phải cầm thú, bé cưng đã bị thương như vậy rồi."
Niếp Khả lại mang dáng vẻ không hề sợ hãi, cậu ngẩng đầu cười xấu xa, dùng mông mình ấn đè lên gậy thịt của Dư Tỳ từng cái. Dư Tỳ không phụ sự mong đợi mà dựng cờ, suýt chút nữa đáy quần bị chống đến rách ra. Du͙© vọиɠ dâng trào mạnh mẽ như thủy triều thậm chí nhuộm gương mặt anh tuấn của Dư Tỳ đỏ bừng lên.
"Bé cưng..."
"Ông xã... Khả Khả muốn ông xã tiến vào... Ông xã cắm vào trong người Khả Khả, Khả Khả sẽ không thể chạy lung tung nữa rồi..."
Dư Tỳ thở dốc nặng nề, tay run run vòng quanh eo thon của Niếp Khả, cởϊ qυầи của cậu xuống tới tận bắp đùi làm lộ ra cặp mông tròn to trắng mịn. Hắn thô bạo kéo khóa quần xuống, gạt qυầи ɭóŧ ra, dươиɠ ѵậŧ lớn vừa nóng hôi hổi vừa cứng ngắc bật ra chống ngoài miệng bướm ướŧ áŧ của Niếp Khả.
"Chồng ơi..." Niếp Khả như muốn khiến cho Dư Tỳ thấy an tâm, chứng minh cậu thật sự đã trở về nên chủ động dị thường. Cậu nâng cặp mông to lên, khẽ khàng dùng cái bướm nộn trơn trượt ngậm nuốt ©ôи ŧɧịt̠ bự thô cứng của mãnh nam từng chút một. Đầu ©ôи ŧɧịt̠ tròn to như trứng gà chọt tới khai mở vách thịt mềm non, điểm nhạy cảm bị sượt qua, tức khắc chân Niếp Khả mềm nhũn xuống, phập một phát ngồi tới tận gốc cây gậy thịt bự!
"Á a a ~~~"
"Ưʍ..."
Hai người đều thở dốc, cặp mông bự vừa săn chắc vừa mềm non của Niếp Khả mang lại xúc cảm cực thích. Hai tay Dư Tỳ nắm hai cánh mông cậu, thọc mở cái bướm, ngay cả hòn dái nặng trịch cũng đều bị bướm da^ʍ nuốt vào gần một nửa.
"A a... sâu quá... gậy thịt của ông xã... thật là dài ~" Hai mắt Niếp Khả bị sương mù bao phủ, giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở. Dư Tỳ sợ đυ.ng đến chân bị thương của cậu, ôm cậu bế đến bàn ăn, sau đó mở rộng đôi chân dài của hắn khiến cho chân của Niếp Khả phải banh mở ra theo, bướm nứиɠ càng ăn vào nơi sâu hơn một cách triệt để.
"Á ưʍ... ông xã... quá sâu rồi...! Chọc thật sâu bên trong ưʍ..."
Dư Tỳ thở hổn hển nắc háng tới, ©ôи ŧɧịt̠ ra ra vào vào lỗ l*и đánh ra nước da^ʍ, nhưng lực độ của hắn hoàn toàn không cuồng mãnh như bình thường. Đã quen với cách đυ. cuồng dã của Dư Tỳ, Niếp Khả làm sao có thể chịu nổi nhịp dập đυ. dịu dàng này. Cậu nức nở xoay thắt lưng, cầu khẩn: "Ông xã... Mạnh thêm một chút..."
Ai ngờ Dư Tỳ lại bất động, hắn cố kiềm nén kɧoáı ©ảʍ ©ôи ŧɧịt̠ mình được bướm nộn liên tục mυ'ŧ lấy, cầm chén cháo lên, hư hỏng nói: "Cục cưng ăn một miếng, ông xã đυ. một cái."
Niếp Khả bị ©ôи ŧɧịt̠ trong l*и mài chà đến phát khóc lên, cậu thút tha thút thít ngậm lấy cái muỗng được đưa tới. Miệng nhỏ ăn hết một miếng, quả nhiên ©ôи ŧɧịt̠ trong bướm nộn liền mạnh mẽ thọc đầu ©ôи ŧɧịt̠ chọt tới chỗ sâu nhất, trứng dái cũng đánh một cái nặng nề lên mép bướm múp. Bé ngốc hít ngược lấy một hơi, hai mắt mê ly, ngửa đầu ra sau cơ thể co giật, cố gắng tiêu hóa cơn sướиɠ quá mãnh liệt.
Dư Tỳ lại đút một muỗng đến, Niếp Khả mở đôi môi phấn hồng, giữa môi kéo ra sợi tơ bạc da^ʍ mỹ. Đôi mắt cậu khép hờ, giống một chú mèo con hiền lành ngoan ngoãn đến cực điểm mà đưa chiếc lưỡi non đỏ liếʍ liếʍ muỗng. Niếp Khả như được ăn mỹ vị thế gian, cậu liếʍ một miếng, Dư Tỳ dập đυ. nặng nề một phát. L*и nứиɠ giữa hai chân bị đâm ra nước phụt phụt văng đầy sàn nhà, chỉ sau một chốc đã đọng lại thành một vũng nhỏ. Càng về sau Dư Tỳ càng không thể nhịn được nữa, hắn buông chén cháo, xoay đầu nhỏ của Niếp Khả sang rồi chui vào khoang miệng tranh đoạt cháo với cậu. Giữa hai cái lưỡi quấn quýt nhau phát ra tiếng ướŧ áŧ sền sệt. Niếp Khả đói khát mυ'ŧ liếʍ chiếc lưỡi linh hoạt của Dư Tỳ, vừa thở dốc lại phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào.
"Ưm a... ưʍ... a ư..." Khóe miệng Niếp Khả tràn ra nước miếng trong suốt dính dấp. Cái l*и da^ʍ ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bự thật chặt co rút đè ép thân ©ôи ŧɧịt̠, Dư Tỳ vòng hai tay quanh eo cậu, hắn liếʍ mυ'ŧ theo đường nét cái cổ duyên dáng của cậu. Côи ŧɧịt̠ bự không thể nhịn được nữa mà cắm rút thọc nắc kịch liệt!
"Á a a a!!!! A a a ~ ông xã!! A ư~ A a a a a dươиɠ ѵậŧ bự ưm a a a!!"
Chân Niếp Khả không chạm đất, cơ thể còn bị người đàn ông cường tráng khóa vững vàng trên ©ôи ŧɧịt̠ hắn. Cậu chỉ có thể bị động đón nhận tất cả công kích đến từ ©ôи ŧɧịt̠ thô to. Niếp Khả ngửa đầu điên cuồng xoay lắc mông, thịt mông ướt dầm ướt dề mãnh liệt va chạm với háng Dư Tỳ, phát ra tiếng bành bạch như khi bàn tay đánh lên mặt nước. Vách thịt hồng hào non nớt và điểm nhạy cảm bị những sợi gân guốc chạy dọc thân ©ôи ŧɧịt̠ hung hăng cọ xát, ngoáy lên. Lỗ thịt có sức hút và độ đàn hồi tuyệt vời khiến cho nó bị Dư Tỳ đυ. đến mức biến thành hình dạng ©ôи ŧɧịt̠ hắn!
Niếp Khả không thể giãy giụa được, sung sướиɠ quá đáng sợ làm du͙© vọиɠ dâʍ ɭσạи của cậu được giải phóng. Hai đùi cậu banh lớn, lỗ l*и phun ra nuốt vào gậy thịt càng lúc càng thuận lợi. Khi Niếp Khả cảm giác đầu ©ôи ŧɧịt̠ sắp bị rút ra khỏi lỗ nhỏ, cậu liền siết thật chặt miệng l*и lại. Dư Tỳ bị cậu hung ác hút một hơi chắc chắn không thể bỏ qua, hắc dập ©ôи ŧɧịt̠ bự đυ. cho cái l*и nứиɠ của Niếp Khả chảy đầy nước!
"Á á á a a a a.... Côи ŧɧịt̠ bự... ông xã ©ôи ŧɧịt̠ bự! Sâu quá! Thọc đến, thọc đến tận cùng bên trong Khả Khả rồi a a! Đυ. chết Khả Khả, anh thật tuyệt, ông xã thật là tuyệt vời ~ Khả Khả còn muốn ~ ưm ưm còn muốn ông xã đυ. em ư a a a a~"
Dư Tỳ nghe được cậu này, tức khắc gân xanh trên cơ thể nổi lên, cơ bắp toàn thân trở nên căng cứng. Hắn húc dập thắt lưng được gắn động cơ đυ. tanh bành cái l*и chảy đầy nước của Niếp Khả như muốn hủy thiên diệt địa. Mỗi khi ©ôи ŧɧịt̠ rút ra đều lôi theo chút thịt l*и non đỏ ra cùng, còn có một đống nước chảy ào ào bị kéo ra theo. Hắn thọc ©ôи ŧɧịt̠ vào liền hung hăng đâm rút, nghiền nát, ngoáy dập. Côи ŧɧịt̠ bự của Dư Tỳ đυ. nhanh đến mức nhìn thấy tàn ảnh, hắn dường như muốn đυ. Niếp Khả đến chết!!
Phập phập phập phập phập phập!!!
"Á a a a!! Quá nhanh! Ông xã!! Quá nhanh rồi a a a a!!"
"Sau này Khả Khả có nghe lời hay không? Có ngoan hay không?"
Côи ŧɧịt̠ bự đâm thật mạnh trong l*и non một phát, mấy giây sau loại quyết liệt nhẫn tâm rút hết ra, lặp lại liên tục.
"Dạ ngoan, ưm a Khả Khả ngoan mà!! Á á ~ Khả Khả nghe lời anh, Khả Khả luôn nghe lời ông xã ~"
Nguyên cây gậy thịt lớn vùi hết vào tới lút cán, chọt lên điểm nhạy cảm mà ngoáy nghiền, khuấy dập.
"Vậy sau này còn dám chạy lung tung không?"
"A ư ư... Dạ không, không dám, không dám nữa huhu... Chồng ơi... Ông xã đừng, đừng mài nữa... á a a a a..."
Hai tay Dư Tỳ dán lên da thịt trơn mịn trắng nõn của Niếp Khả mà vuốt ve mơn trớn. Lúc trượt đến hai bên thịt vυ' mềm mại, bàn tay to của hắn bóp lại, vững vàng bao bọc lấy khối thịt nhỏ. Cơ ngực con trai hơi hơi nổi lên thoạt nhìn giống như vυ' thiếu nữ chưa trưởng thành. Lòng bàn tay Dư Tỳ hung hăng ma sát hai núʍ ѵú nhỏ nhạy cảm. Hắn cúi xuống bá đạo dùng miệng mình chặn lấy những tiếng kêu rên mất khống chế của Niếp Khả, dùng tư thái và dáng vẻ như đã hoàn toàn chiếm giữ, sở hữu người đẹp trong ngực.
Dư Tỳ ngậm vành tai nhỏ xinh của cậu, thầm thì nói: "Hôm nay ông xã phải nghiêm phạt bé cưng."
Niếp Khả mềm thành một cục ngẩng đầu nhìn hắn: "Phạt, phạt em cái gì...?"
Giọng nói Dư Tỳ vừa trầm thấp vừa khàn khàn: "Phạt lỗ nhỏ của Khả Khả phải ngậm dươиɠ ѵậŧ của ông xã suốt đêm nay."
Niếp Khả vừa nghe, cái l*и non còn ngậm cây gậy thịt khủng bị nó thọc rút nhanh chóng chảy ra một đống lớn nước da^ʍ trong suốt. Cậu mềm mại làm nũng: "Vậy, vậy ông xã xoay em lại... Khả Khả muốn ôm anh..."
Dư Tỳ dịu dàng chỉnh lại tư thế cho cậu, lỗ nhỏ phải mất sức rất nhiều mới có thể nhả ©ôи ŧɧịt̠ bự ra. Niếp Khả vòng hai tay quanh cổ Dư Tỳ, cậu chu cái miệng nhỏ xinh đáng yêu không chịu nổi rướn tới muốn hôn hôn.
Dư Tỳ luôn luôn nói được thì làm được, ©ôи ŧɧịt̠ bự nói không rời là không rời. Bất kể là xem ti vi trên sofa hay chơi game trên máy tính hắn cũng không rút ra khỏi cái bướm nộn nhỏ bé của Niếp Khả. Tình huống này khiến hai người luôn giữ vững trạng thái nứиɠ tình. Cái l*и Niếp Khả như một dòng suối, mỗi khi ©ôи ŧɧịt̠ Dư Tỳ động đậy một chút là có thể nghe thấy tiếng òm ọp nhóp nhép dính dớp. Hắn bị lỗ thịt bú ʍúŧ chặt siết liền dập ©ôи ŧɧịt̠ đυ. mãnh liệt mấy trăm phát làm cho cậu đạt tới cực khoái, liên tục phún nước.
Dư Tỳ ngạc nhiên phát hiện đây là một phương pháp luyện tập sức bền vững của bản thân cực tốt.
Mà đến khi hai người muốn đi vệ sinh, Dư Tỳ càng thêm hư hỏng - hắn trực tiếp tiểu vào trong cái bướm nộn của Niếp Khả làm cậu bỏng đến khóc cầu xin tha, sau đó cũng đái ra theo.
Dư Tỳ rút cây gậy ra rửa sạch lỗ l*и nhỏ cho cậu. Bé Khả ngốc ngếch đã bị đυ. mềm nhũn tan chảy thành Khả si rô, lầm bầm muốn ông xã đút vào đút vào.
Vì vậy kể cả khi ngủ Niếp Khả cũng ngậm lấy cây gậy lớn của ông chồng cậu. Dư Tỳ động tình liền ôm cậu đυ. một trận, Niếp Khả nứиɠ lên cũng tự mình dập cặp mông. Cặp phu phu không tiết tháo có những ngày mặn đến vậy....