Cuộc Sống Phun Nước Mỗi Ngày Của Vũ Nam Thoát Y

Chương 20: Buổi biểu diễn cuối cùng của vũ nam hàng top

(Khả Khả đã lâu rồi mới biểu diễn thoát y trên sân khấu, bị chồng liếʍ X trước mặt mọi người)

Gần đây Niếp Khả có chuyện phiền lòng.

Đã lâu lắm rồi cậu không đến club biểu diễn, kể từ khi gặp lại Dư Tỳ, mỗi thứ bảy, chủ nhật khi cậu xoắn xuýt có nên đi hay không thì nhân viên bên club sẽ gọi báo cho cậu rằng bên club đang lắp đặt thiết bị, tạm thời không cần đến. Đến bây giờ cậu và Dư Tỳ đã bên nhau hơn nửa năm, cậu cũng chưa lại đi đến club biểu diễn lần nào.

Niếp Khả cũng nghĩ tới chuyện có nên tiếp tục làm việc này không. Khoản nợ của cha nuôi đã được Dư Tỳ trả hết, học phí cũng có thể đóng bằng việc làm thuê khác. Cậu đã không cần mỗi tháng phải trả hơn mười vạn tiền nợ, huống hồ, nhìn sang du͙© vọиɠ chiếm hữu của ông chồng cung bọ cạp nhà cậu xem, nếu cậu ở bên ngoài cởϊ qυầи áo cho những người đàn ông khác ý da^ʍ mình, sợ là sẽ làm Dư Tỳ tức đến hộc máu.

Trước kia là do bất đặc dĩ, Niếp Khả cần một khoản tiền lớn. Tài năng của cậu chỉ có nhảy múa khiêu vũ, bà chủ club vừa tìm đến, cậu liền cắn răng chấp nhận. Mỗi lần biểu diễn cậu đều thấy rất mắc cỡ, nhưng khán giả lại vô cùng thích thú với bộ dáng hết sức thẹn thùng nhưng vẫn phải phô bày cơ thể mình ra. Những xấp tiền họ ném lên sân khấu có thể xếp cao thành chồng núi nhỏ, tiếng ngợi khen vang khắp nơi. Độ nổi tiếng của Niếp Khả càng lúc càng cao, hội viên đặc biệt đến chỉ để xem cậu biểu diễn cũng càng nhiều. Vì vậy cậu vô thức trở thành vũ công nam hàng đầu trong club, có thể nói, club này đã cứu chuộc cho sinh hoạt khốn cùng của Niếp Khả lúc đó.

Tâm tình Niếp Khả rối bời, cầm điện thoại suy nghĩ thật lâu. Cuối cùng cậu quyết định tìm đến tên "PA" trong danh bạ, bấm gọi.

Tim Niếp Khả đập loạn, dù sao bà chủ đối xử với cậu cực tốt, nếu không phải nhờ sự bảo vệ của bà ấy, có khả năng cậu đã bị những người theo đuổi điên cuồng bắt trói đi mất từ lâu rồi...

Chuông chờ vang lên ba nhịp, bên kia vang lên giọng nữ mát lạnh: "Xin chào."

Năm rưỡi chiều, việc quay chụp của Dư Tỳ đã gần kết thúc, hắn thay đồ trong phòng thử quần áo, rồi lấy điện thoại định bấm số của Niếp Khả, màn hình liền sáng lên thông báo có cuộc gọi đến từ "Bé cưng".

Khóe môi Dư Tỳ cong lên, một tay sửa sang cổ áo, bấm nhận, "Alo, cục cưng ơi, đang làm gì đó."

"Ông xã..." Giọng nói Niếp Khả thận trọng, "Em, em muốn đến club biểu diễn tối nay."

Dư Tỳ chỉnh trang lại cổ tay áo, "Ừm... Muốn anh đi cùng em không?"

"Dạ muốn..." Niếp Khả nói, "Em nói với bà chủ là không muốn làm nữa... Bà chủ đã đồng ý, muốn em biểu diễn một buổi cuối cùng."

Dư Tỳ nghĩ đến lời nói lúc trước của bà chị PA lưu manh, bà tôn trọng ý kiến của Niếp Khả, nếu cậu không muốn làm nữa thì không làm. Lúc này bà lại muốn cậu đến biểu diễn lần cuối còn không phải để làm Dư Tỳ hắn rối lòng một trận sao. Dư Tỳ cảm nhận được ác ý sâu đậm, hắn vô cùng đau đớn cắn răng nói: "Được, bây giờ ông xã chạy về nhà rồi đi với em."

Mười giờ đêm, tại club PA đã có rất nhiều thành viên giá trị xa xỉ tụ tập lại. Trong các gian ngăn cách hay ở sảnh lớn đều đang diễn ra các loại tiết mục da^ʍ mỹ. Trên sàn nhảy không có ai đang lắc lư thân thể một mình, ai cũng đều đang quấn thành một thể với trai bao, gái bao ưa thích, quấn ôm lấy nhau như bánh dẻo.

Hai người Dư Tỳ và Niếp Khả đang vùi vào nhau ở gian phòng thay đồ riêng của Niếp Khả mà hôn hôn sờ sờ. Niếp Khả ngồi nghiêng trên đùi Dư Tỳ, hai chân lửng lơ cách mặt đất, vòng eo bị bàn tay to của mãnh nam vòng lấy chặt chẽ. Cậu đang cầm điện thoại nghiêm túc xem một video nhảy hiện đại, Dư Tỳ lại nghiêm mặt thối, cà cà cái mũi vào cổ Niếp Khả, lại cắn cắn lên vành tai nhỏ của cậu.

Niếp Khả cảm giác khác thường trên tai, cậu tắt điện thoại, nghiêng đầu sang, nhìn Dư Tỳ bằng đôi mắt đẹp với hàng mi thật dài. Sau đó cậu rướn tới hôn lên môi Dư Tỳ một cái nhẹ nhàng, nói: "Ông xã, đây là lần cuối cùng rồi."

Niếp Khả cùng hắn ở bên nhau đã lâu, dù trên mặt Dư Tỳ không có chút biểu tình nhưng cậu đều có thể nhìn ra được mọi vui buồn hờn giận. Từ lúc hắn lái xe đến đón cậu thì trên mặt đã bắt đầu có biểu tình ai oán, giống như một quả phụ bị vứt bỏ, hoàn toàn không tình nguyện, như bản thân hắn đang tự tay lái xe đưa vợ mình cho người khác vậy.

"Anh mặc kệ", Dư Tỳ như một đứa trẻ mà nói bướng, "Anh nghĩ đến việc nhiều người ở đây nhìn em chằm chằm, anh chỉ muốn móc mắt bọn họ ra thôi."

Niếp Khả cười khanh khách dùng hai lòng bàn tay xoa lên khuôn mặt hắn, "Cười một cái nào, không cần nhăn nhó hung dữ vậy, lúc chồng cười rộ lên là đẹp trai nhất luôn."

"Em gạt người", mặt Dư Tỳ bị bóp đến biến hình, miệng cũng bị chu ra, "Chồng em không cười cũng đẹp trai!"

Niếp Khả lại bật cười khúc khích, Dư Tỳ bá đạo mà ôm cậu vào ngực chặt thêm như sợ bị ai cướp đi mất. Hắn nghiêm mặt thối, thấp giọng nói: "Bé cưng, lát nữa em mặc trang phục biểu diễn như thế nào?"

"A, thường thì đều do bà chủ chỉ định", Niếp Khả chỉ lên bộ trang phục trên ghế, "Khi trước bà chủ cho em mặc đồ rất... rất thế kia, nhưng trang phục hôm nay cực dày dặn luôn nhé."

Niếp Khả ngửa đầu nhìn Dư Tỳ bằng bộ dáng "anh nhìn xem thực sự không hở nhiều đâu". Dư Tỳ vươn cánh tay lấy bộ đồ, nhìn một cái, thì ra lại là một bộ vest đàng hoàng!

Nữ lưu manh kia không lừa mình! Tức khắc Dư Tỳ cảm nhận được giá trị sinh mệnh mình đã trở về một chút, nhưng vừa nghĩ cảnh bà xã mình mặc vest, dường như càng gợϊ ȶìиᏂ hơn... Hắn lại hỏi: "PA có nói muốn em cởi đến mức độ nào không?"

"Cởi, cởi đến chỉ còn áo sơ mi và qυầи ɭóŧ", đột nhiên bé Niếp lại có chút e thẹn, hai bên má ửng hồng, "Bà chủ... bà chủ còn nói, bởi vì em có vợ rồi, cho nên hở hang ít một chút... Hơn nữa anh có thể ngồi ở chỗ gần sân khấu nhất để xem... Muốn làm, làm gì với em cũng có thể."

"Người vợ" Dư Tỳ thấy hài lòng hết sức: "Được".

Đều là cung bọ cạp, bà chủ PA có du͙© vọиɠ chiếm hữu cực mạnh làm sao lại không hiểu được suy nghĩ của người cung bọ cạp khác. Nếu như bà để cho Niếp Khả cởi sạch trơn rồi xoay lắc cặp mông như lúc trước, sợ là cũng bị Dư Tỳ chặt bốn mươi nhát đao rồi đưa lên Tây Thiên.

Vừa đến mười một giờ đêm, các vũ nam vũ nữ vòng eo mềm mại trên sàn nhảy đi xuống. Ngọn đèn sáng lên lần nữa, phối hợp với âm nhạc mê hoặc lòng người. Vũ nam hàng đầu club PA xuất hiện dưới ánh đèn tụ hội, Niếp Khả cũng mang mặt nạ nửa mặt như trước. Bàn chân trần trắng trẻo mịn màng, toàn thân mặc bộ vest màu đen trắng. Tây trang được cắt may rất khéo, quần dán sát vào đường nét cặp chân thon dài của cậu một cách hoàn mỹ. Phần vải sau mông bị cặp mông to tròn xoe đứng vểnh căng ra thành độ cong mê hồn. Áo sơ mi có một nút không cài, có thể nhìn thấy một mảnh xương quai xanh trắng như sứ. Trang phục dù có dày dặn hơn cũng không che đậy nổi đường nét bắp thịt hoàn mỹ của cậu, bộ vest dù có đứng đắn hơn cũng không ngăn được sức dụ dỗ kinh người phát ra trên người cậu.

Quả nhiên như suy nghĩ của Dư Tỳ, cậu mặc tây trang chỉ có thể càng thêm gợϊ ȶìиᏂ... Dư Tỳ ngồi một mình ở vị trí sát sân khấu nhất, xung quanh đều trống trải. Những khán giả khác đều ở chỗ xa hơn, nhìn màn biểu diễn lần cuối của Niếp Khả chằm chằm không chớp mắt.

Khúc nhạc dạo vừa triền miên vừa có phần lười nhác chậm rãi vang lên, đây là một bài hát người lớn của nữ ca sĩ da màu. Cảm nhận giai điệu và giọng hát trọn vẹn, Niếp Khả xoay vòng eo mềm mại theo lời ca. Cậu giữ cột thép, cơ thể nhẹ nhàng di chuyển, bay lên không xoay vòng theo thân cột. Cậu trượt xuống chậm rãi vòng quanh cột, lúc hai chân trượt tới mặt đất thì cặp đùi dang rộng. Niếp Khả gợi cảm ngồi quỳ trên mặt đất, thắt lưng và mông ưỡn thành một tư thế cong mê người. Cặp mông to múp dường như sắp ép quần tây đáng thương đến bục chỉ rách ra.

Niếp Khả như một con da^ʍ xà mà lắc lư vòng eo thon nhỏ trên mặt đất. Đến lúc tiết tấu nhạc nhanh hơn, quần của cậu đã bị cởi xuống tới đầu gối, lộ ra cặp mông to nộn đang được qυầи ɭóŧ trắng bao bọc lấy làm vô số người điên cuồng. Dưới khán đài tán thưởng hô hào ném tiền lên sân khấu, Niếp Khả xấu hổ thẹn thùng dùng hai tay chống đỡ, hai đùi cọ xát làm cái quần tuột xuống hoàn toàn. Phía dưới có người la lên: "Vứt cho tôi vứt cho tôi", Niếp Khả nhìn bọn họ một chút, lại nhìn sang Dư Tỳ đang lộ vẻ khó chịu. Cậu vẩy chân dài một cái, đá cái quần mang theo hương thơm của cậu vào trong ngực Dư Tỳ.

Dư Tỳ bắt được quần, khuôn mặt Niếp Khả bừng đỏ, khóe môi giương lên một nụ cười cực quyến rũ, vừa ngọt ngào vừa đầy ý xấu. Cậu thấy nơi dưới háng hắn đã căng thẳng lên, liền lui về bên cột, dán lấy thân cột thực hiện vài động tác vũ đạo trên không có độ khó cực cao. Đến lúc trượt xuống đất thì áo khoác ngoài đã tụt xuống bả vai, theo vài lần vặn vẹo của cậu suýt bị rơi ra hoàn toàn nhưng lại bị cậu dùng động tác nhỏ hất chỉnh tề trở lại. Bên dưới đã có mấy người khó nhịn kêu lên, Niếp Khả cởϊ áσ khoác xuống lúc nhạc hạ nhịp, lại ném về hướng Dư Tỳ như cũ. Mọi người dưới khán đài hô hoán, Dư Tỳ đắc ý ôm áo khoác điên cuồng hít mấy hơi, giống như đang phô trương khoe khoang mình được người đẹp ưu ái.

Toàn thân bé Niếp bây giờ chỉ còn lại một cái áo sơ mi trắng và qυầи ɭóŧ. Cậu dang rộng hai đùi quỳ trên sàn nhảy, hai tay vén góc áo. Cặp mông theo tiết tấu điệu nhạc mà hẩy lên dập xuống, giống như phía dưới mông có một cây gậy thịt lớn đang đâm thọc vào. Cậu phối hợp với gậy thịt tưởng tượng mà liên tục cắm rút, tư thái da^ʍ mỹ cực độ. Hai viên núʍ ѵú phấn nộn đã được dán che đi, khán giả chỉ được nhìn tối đa là quầng vυ' cũng đã bị khuất sau áo. Cậu cột áo sơ mi lại bằng một nút thắt, làm lộ ra đường cong đẹp đẽ của thắt lưng.

Hai tay cậu kéo mép qυầи ɭóŧ ở hai bên đùi lên, để mép quần nằm gọn hai bên mảnh thịt bướm, siết vào khe mông. Bé chim nhỏ bị qυầи ɭóŧ ôm sát hiện rõ hình dáng, cậu khẽ chuyển động theo tiết tấu để bé chim lay qua lay lại trong quần. Khán giả nhìn không thấy thứ gì dưới lớp quần nhưng lại có thể thấy hình dáng chim cậu, nó được ẩn dưới một lớp vải càng làm người ta có thêm nhiều suy nghĩ kì quái.

Dư Tỳ tức đến nghiến răng, hắn xoay lại ném bộ tây trang "nguyên mùi nguyên vị" vào đám người, đám đàn ông tranh nhau cướp lấy. Trong nháy mắt vải vóc đều bị xé vụn thành những cánh hoa. Dư Tỳ đi tới chính diện của sân khấu, ngoắc ngón tay với Niếp Khả khuôn mặt đỏ hồng.

Niếp Khả khéo léo bò tới, Dư Tỳ nói: "Bé cưng, có phải bây giờ anh muốn làm gì đối với em cũng được?"

"Dạ..." Niếp Khả gật đầu.

Dư Tỳ cười xấu xa nói: "Nào, bé cưng, lui lại, ông xã biểu diễn cùng em."

Tim Niếp Khả đập rộn lên, không biết ông chồng cậu lại muốn chơi trò gì . Cậu phối hợp lùi lại ra sau, Dư Tỳ bước thật dài tiến sát mép sân khấu. Đám người xung quanh nghĩ đây là biểu diễn đã được chuẩn bị trước, tung hô cổ vũ ném tiền lên. Vì vậy xung quanh hai người đều là những tờ nhân dân tệ đỏ bay lả tả. Đầu Dư Tỳ chui vào giữa hai chân Niếp Khả, tụt qυầи ɭóŧ cậu xuống, dùng đầu mình ngăn chặn hết mọi tầm mắt và góc độ của khán giả đối với cái bướm và c̠úc̠ Ꮒσα cậu.

"Chồng! Chồng ơi?!"

Niếp Khả cảm nhận được cái lưỡi linh hoạt của Dư Tỳ đút vào trong lỗ bướm, lập tức sợ đến giãy dụa một trận. Dư Tỳ hơi cường ngạnh kéo đôi chân dài của cậu, miệng bắt đầu bú ʍúŧ bướm nộn tỏa ra mùi hương ngọt ngào từng ngụm từng ngụm!

"Á a!! Ưm a... Ông xã... Ông xã không, đừng... Ưm a a a! !"

Dư Tỳ thừa biết phải liếʍ chỗ nào của bà xã mới có thể khiến cậu sướиɠ đến khóc lên. Hắn thay phiên mυ'ŧ vào hai mép l*и, rồi lại duỗi thân lưỡi liếʍ một đường thật dài từ c̠úc̠ Ꮒσα non nớt lên trên, cái lưỡi to liếʍ lấy từng mảng từng mảng lớn liên tục lên hai lỗ thịt. Lực độ mạnh đến mức làm thịt l*и non bị liếʍ lệch khỏi chỗ cũ, Niếp Khả kêu da^ʍ kẹp chặt đầu Dư Tỳ, kéo đầu hắn dán càng sát hơn.

"Ư a a... ông xã... tuyệt quá... thật sướиɠ... ông xã..."

Niếp Khả sướиɠ đến thần trí tán loạn, lắc mông đuổi theo lưỡi hắn. Những ánh nhìn chăm chú dưới khán đài lớn bên dưới thật sự vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Lúc này DJ hết sức phối hợp mà chuyển âm nhạc sang giai điệu sôi động mạnh mẽ. Bầu không khí bên trong càng trở nên nóng hơn nữa, lập tức lên một mức hăng say cao hơn. Dư Tỳ liếʍ hết sức thỏa mãn, thịt mềm trong miệng hắn thật sự dù có ăn nhiều thế nào cũng không ngán. Hắn điên cuồng liếʍ vài hớp lên c̠úc̠ Ꮒσα non của Niếp Khả, làm c̠úc̠ Ꮒσα co rụt liên tục, nuốt chửng vào toàn bộ nước miếng của hắn. Tiếng rêи ɾỉ của Niếp Khả càng ngày càng mềm mại da^ʍ lãng, lưỡi Dư Tỳ chuyển đến cái l*и da^ʍ đang chảy nước nhễ nhại. Hắn cố ý ngước đầu lên dừng lại vài giây, Niếp Khả quả nhiên cũng nhìn hắn, cậu đỏ mặt uốn éo cặp mông mềm: "Ông xã ~ ông xã ~ muốn liếʍ ~ Khả Khả muốn ông xã liếʍ em ~ "

Bé ngốc nghếch mỗi lần gặp phải Dư Tỳ IQ đều biến thành số âm nỗ lực đưa bướm nứиɠ của mình đến miệng hắn. Dư Tỳ cũng không tiếp tục trêu cậu, hai tay hắn chống lấy bắp đùi ép chúng banh ra, mép bướm bị tách ra theo thật to. Hắn dùng ngón cái vạch ra hộŧ ɭε bị môi nhỏ che khuất, đầu lưỡi cuốn lấy nó vào trong khoang miệng, dùng lực hút mạnh mẽ mười phần mà điên cuồng mυ'ŧ lấy, nhay nghiến thật mạnh!

"Á a a a!!! Ông xã!! Ông xã á a a a a!!!!"

Hộŧ ɭε nứиɠ mẫn cảm cực độ sao có thể chịu đựng nổi cơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cuồng mãnh đến mức này. Dư Tỳ hung hăng bú ʍúŧ nó hơn mười giây, sau đó trong tiếng thét lớn da^ʍ lãng của Niếp Khả, cả cái l*и và chim cậu đạt tới cực khoái cùng một lúc. Dư Tỳ nhân cơ hội buông thịt l*и ra, bàn tay bao bọc lấy chim nhỏ đang bắn tinh của Niếp Khả mà sục điên cuồng một trận, sục đến mức làm vòng eo mềm mại xoay lắc liên tục.

Xung quanh hai người đã vây đầy cả đống tờ tiền đỏ, miệng bướm mềm non của Niếp Khả đang phun nước ra cực nhiều. Dư Tỳ nhanh chóng kéo qυầи ɭóŧ đang treo ở khớp chân cậu lên, bọc lấy toàn bộ cặp mông. Trong thoáng chốc qυầи ɭóŧ màu trắng bị đống nước da^ʍ cuồng loạn phún ra làm cho chèm nhẹp. Nó trở nên nửa trong suốt, dán vào cái l*и Niếp Khả. Khán giả nhận được hiệu quả thị giác cao nhất, trong đại sảnh đã sớm có người bắt đầu giao hợp. Tình cảnh quả thực phù hợp một cách hoàn mỹ với bốn chữ "Tụ tập tɧác ɭoạи".

Chân Niếp Khả mềm nhũn ra, cậu quỳ lên như như một con mèo nhỏ. Thiếu niên xinh đẹp nhìn Dư Tỳ đang đứng sát bên dưới sân khấu bằng ánh mắt mê loạn sũng nước. Đôi môi đỏ tươi khép mở, khẩn cầu hắn: "Chồng ơi... Khả Khả muốn được chồng nhìn lỗ nhỏ..."

Dư Tỳ nâng cằm cậu hôn lên, hắn nhảy lên sân khấu, dứt khoát bế cậu vũ nam đứng đầu lên theo kiểu công chúa, để đầu cậu tựa vào lòng mình, sau đó xoay người đi vào sau hậu trường.

Niếp Khả nghe Dư Tỳ nói: "Bé ngoan, về nhà rồi nhìn."