Cuộc Sống Phun Nước Mỗi Ngày Của Vũ Nam Thoát Y

Chương 06: Bé thụ mềm manh khởi nghĩa

(Dư Tỳ bày tỏ, điên cuồng liếʍ bướm, l*и nứиɠ bị phá trinh, đυ. đến co giật)

"Ư ~~ Dư tiên sinh, Dư tiên sinh đừng ăn nữa ~~ không cần ăn núʍ ѵú nhỏ của Khả Khả ~~ Khả Khả thật là khó chịu ~~"

Dư Tỳ như phát điên mà liếʍ liếʍ núʍ ѵú Niếp Khả, cánh tay dài ôm lấy đầu bé ngốc nghếch đối với hắn rất nhỏ nhắn xinh xắn mà ghì vào l*иg ngực. Dư Tỳ vùi đầu si mê mà đắm chìm vào thịt vυ', ngực đàn ông con trai rõ ràng phải cứng rắn, nhưng Niếp Khả lại khác. Thịt toàn thân cậu đều mềm quá đáng, xúc cảm vô cùng thích, vừa trơn vừa non nớt, hơi dùng lực bóp một chút là có thể tạo nên dấu hồng mê người. Thịt vυ' lại có thể nhào nặn một ít, có chút giống vυ' thiếu nữ. Đầṳ ѵú lúc nhai trong miệng vô cùng mềm dẻo đàn hồi, hương vị hơi thở ngọt ngào của thiếu niên quanh quẩn trong mũi hắn, làm cho hắn hưởng thụ muốn lên mây.

"Ư a ~~ ư ư Tiên sinh ~~" khóe mắt Niếp Khả vì quá sướиɠ khoái mà đọng nước mắt. Cậu như thực sự đang cho đứa con đói khát đã lâu bú sữa, kɧoáı ©ảʍ từ núʍ ѵú truyền lên làm cho thắt lưng Niếp Khả mềm nhũn. Cậu không nhịn nổi, nỗ lực cố gắng đẩy Dư Tỳ ra, "Tiên sinh, tiên sinh, Khả không làm được, tiên sinh đừng ăn nữa huhuhu..."

Dư Tỳ bú thật mạnh mấy cái, phun núʍ ѵú da^ʍ bị ăn cho vừa đỏ vừa lớn dính đầy nước miếng từ trong miệng ra, nâng khuôn mặt thở gấp nói: "Ngu ngốc, em làm chuyện rất nguy hiểm có biết không?" Hắn dùng lực bóp lấy khuôn mặt oan ức của cậu: "Em mới biết anh bao lâu? Em có biết rõ anh là dạng người thế nào không? Em không sợ anh làm chuyện xấu xa hơn sao?"

"Hức...." Niếp Khả bị dạy dỗ, xấu hổ cúi đầu, miệng hơi dẩu lên, viền mắt ửng đỏ, giữa lời nói đều là tiếng khóc nức nở ủy khuất: "Khả Khả.... Khả chỉ thích mỗi anh thôi..."

"Không, không phải chuyện xấu xa hơn... Khẳ bằng lòng, bằng lòng bị anh làm...."

Dư Tỳ bị lời nói của cậu làm cho l*иg ngực nóng lên. Chính hắn cũng không biết mình uống nhầm thuốc gì, nếu đàn ông bình thường gặp một cực phẩm mỹ nhân như Niếp Khả phỏng chừng đã sớm buông vũ khí đầu hàng từ lâu. Hắn cũng muốn tỏ tình ngay bây giờ, ăn bé ngốc nghếch không còn chút xương, nhưng lại không muốn cứ như thế mà tùy tiện lấy đi đêm đầu tiên của bé ngốc nghếch. Hơn nữa, tâm tư muốn đùa giỡn thằng nhỏ này vẫn không thay đổi.

Hắn thực sự là nhìn thế nào cũng không đủ dáng vẻ chủ động câu dẫn của Niếp Khả. Bây giờ Khả Khả đang ở trong nhà hắn mà hắn lại phát bệnh lên, không biết sẽ làm ra việc gì không bằng cầm thú nữa.

Thiên sứ và ác ma trong lòng Dư Tỳ đánh nhau loạn xạ, nắm đầu kéo tóc đối phương, chân đứa này đạp lên mặt đứa kia. Lòng Dư Tỳ đã quyết, cởi đi cái quần rách của Niếp Khả, ôm cậu lên bế vào phòng, mặc cho cậu cái áo khoác dài thật to hoàn toàn kín đáo, che khuất đến tận bắp đùi. Bản thân hắn cũng đi thay quần áo.

Niếp Khả dịu ngoan ngồi trên giường lớn của Dư Tỳ, không hiểu chuyện gì, "Dư tiên sinh muốn làm gì...?"

"Đưa bé ngốc về nhà."

Dư Tỳ cố kiềm nén dục vòng sắp tràn ra, ôm lấy Niếp Khả, từ thang máy tư nhân xuống đến tận gara.

Chân Niếp Khả mang đôi giày thể thao như khi cậu đến, trên người mặc áo choàng dài cực kì rộng vừa nhìn là đã biết không phải của cậu, bên trong trống trơn ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không có. Cậu vùi khôn mặt đỏ ửng vào ngực Dư Tỳ, rất xấu hổ, rất mất mặt.

Ngẫm nghĩ, xem ra việc theo đuổi người khác là một chuyện rất khó khăn. Niếp Khả giơ tay áo lau khóe mắt tràn ngập ủy khuất, được tựa vào l*иg ngực tiên sinh thật sự rất thích, nhưng nếu tiên sinh không phải đang muốn đưa cậu về nhà thì thật quá tốt rồi.

Niếp Khả bị Dư Tỳ cường ngạnh chở về nhà, cả hai đều cực ngu ngốc, một người thì cõi lòng mất mát, một người thì bị cơn tính dục làm cho phát điên.

Ngày hôm sau, sáng sớm Dư Tỳ đã bị công ty gọi đi chụp ảnh quảng cáo ở một bãi biển của thành phố. Mới sáu giờ sáng hắn đã bị công ty đón đi, trang điểm, chuẩn bị trang phục, tạo kiểu tóc, chuẩn bị bối cảnh. Bận rộn ngập trời, Dư Tỳ căn bản không có chút thời gian nào liên lạc với bé ngốc nghếch.

Nhưng Niếp Khả lại vô cùng chấp nhất. Ngày hôm đó Niếp Khả chủ động đến đưa bữa sáng lại phát hiện Dư Tỳ không có nhà. Cậu chờ ở cửa thật lâu, đột nhiên nghĩ ra một cách hay. Cậu cầm điện thoại lên, nhấn vào mục tìm kiếm, gia nhập vào nhóm kín fan Dư Tỳ rồi biết được lịch trình lúc này của hắn.

Chỗ bãi biển Dư Tỳ đã có rất nhiều fan tụ tập. Người hợp tác cùng hắn hôm nay là một nữ diễn viên nổi tiếng, fan của cô cũng chiếm lĩnh hơn nửa bãi biển. Dư Tỳ thỉnh thoảng cũng chào hỏi cùng bọn họ một chút, làm cho fan thét chói tai không ngừng.

Niếp Khả tiểu fanboy xen lẫn trong đám người, khuôn mặt đỏ ửng, vươn cổ lên, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm về hướng Dư Tỳ. Buổi chụp quảng cáo của Dư Tỳ hôm nay hình như là cho một nhãn hiệu nước hoa lớn. Hắn diễn vai một người đàn ông gợi cảm chạy bộ buổi sáng trên bờ biển, bị mùi hương hấp dẫn trên người nữ chính mặc quần dài mềm mại đóng vai người qua đường thu hút, từ đó mở ra một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ.

Dư Tỳ ở trần, phía dưới mặc quần thể thao màu xám đậm và giày chạy bộ cực ngầu, hắn đứng đó như một ảnh bìa tạp chí. Vóc người cao to, gương mặt đẹp trai và thể hình hoàn hảo làm cho fan hâm mộ cầm camera chụp tách tách liên tục. Niếp Khả mê mẩn đến mức không thể dời tầm mắt.

Dư tiên sinh hôm nay cũng thật sự quá đẹp trai luôn... Niếp Khả lặng lẽ nghĩ.

Dư Tỳ chạy chậm theo máy quay, cơ ngực gợi cảm hơi xuất mồ hôi. Fan hâm mộ cũng chạy theo, mắt Dư Tỳ rất tốt, ở phân đoạn cần phải ngoảnh lại nhìn nữ chính, hắn lập tức phát hiện ra bé ngốc nghếch Niếp Khả đang đứng ngoài đám người.

Suýt chút nữa là Dư Tỳ trượt chân, sự chuyên nghiệp trong nghề được rèn luyện hằng ngày làm hắn rất nhanh bình ổn lại tâm trạng, tiếp tục diễn xuất.

Mấy cảnh quay sau là hình ảnh nam chính và nữ chính ôm hôn nhau dưới ánh mặt trời rực rỡ. Dư Tỳ dịu dàng dùng hai tay nâng mặt nữ diễn viên, tóc cô ấy xoăn dài, quần trắng dài bằng lụa mỏng phiêu dật trong cơn gió chập chờn trên biển, đẹp đến khó tả. Hai tay cô ấy đặt trên bả vai Dư Tỳ, môi hai người dán vào nhau giữa nắng sớm, tạo thành một hình ảnh rất hạnh phúc.

Niếp Khả nhìn đến xuất thần, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy mất mát không biết từ đâu, trái tim cảm nhận được một nỗi đau đớn không rõ nguyên nhân.

Thì ra nhìn thấy người mình thích cùng với người khác lại là khổ sở đến thế này... Niếp Khả siết chặt vạt áo của mình, mặc dù biết chỉ là diễn, nhưng vẫn thấy khổ sở đến không chịu nổi.

Fan đi theo đoàn quay, Niếp Khả đứng tại chỗ, sững người rất lâu mới chậm chạp đi theo sau.

Dư Tỳ đang ngồi cho thợ make up trang điểm, dư quang luôn tìm xem Niếp Khả đang ở đâu. Hắn thấy cậu đang tha thiết mong chờ mà nhìn sang đây, tức thì cảm nhận được một luồng thỏa mãn. Nữ diễn viên từ bên kia đi đến, thân mật mà vòng lấy cánh tay Dư Tỳ, tán tỉnh hắn.

Người phụ nữ này muốn lợi dụng Dư Tỳ để tăng độ chú ý, cô mua fan tạo dư luận truyền ra không ít chuyện xấu với hắn. Lòng Dư Tỳ biết rõ mọi chuyện, nhưng hắn không cảm thấy chút hứng thú với cô ta. Sau nhiều năm như vậy hắn chỉ có cảm giác với mình Niếp Khả, ngay cả phái nam cũng không một ai lọt vào mắt hắn được.

Bé ngốc nghếch đang nhìn hắn, Dư Tỳ bỗng nhiên dâng lên suy nghĩ hư hỏng. Hắn vòng tay qua hông người phụ nữ đang ôm tay mình, hai người tạo ra dáng vẻ rất thân mật.

Niếp Khả nhìn thấy toàn bộ, khổ sở đến mức tay cũng hơi run rẩy, hốc mắt cậu đong đầy nước, giọt lớn giọt nhỏ thi nhau chảy xuống. Cậu cúi đầu dùng tay áo chùi, xoay người, vừa đi vừa khóc giống như bị ai bắt nạt.

Quả, quả nhiên... Dư tiên sinh thích phụ nữ... Mình chính là một đứa ngu ngốc... Niếp Khả khóc run bả vai, dáng vẻ hoa lê ngậm mưa làm cho nhiều người phải liên tục ngoảnh nhìn.

Dư Tỳ nhìn theo hình bóng Niếp Khả, một chút cũng không che giấu độ nghiêng đầu làm người phụ nữ sớm phát hiện Dư Tỳ vốn không nghe cô nói chuyện. Bàn tay to của Dư Tỳ không chút lưu tình đẩy cô ta ra, sải bước chân đi nhanh đuổi theo Niếp Khả.

Bé ngốc nghếch đang khóc!

Dư Tỳ hổ thẹn chỉ muốn ôm Niếp Khả vào ngực mà trấn an. Hắn chạy hộc tốc, cuối cùng theo kịp bước chân Niếp Khả, đứng trước mặt cậu.

Niếp Khả cảm giác phía trước có bóng người cản đường mình, cậu ngẩng đầu lên, xuyên qua nước mắt nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Dư Tỳ.

"Dư, Dư tiên sinh." Niếp Khả khóc thút thít nghẹn giọng gọi hắn, mũi nhỏ đo đỏ, thỉnh thoàng dùng tay áo lau lau nước mắt.

"Mới nãy là cố tình làm cho em nhìn, anh cũng thích em, bốn năm trước đã thích em," Dư Tỳ vội vàng cúi người xuống dùng tay lau nước mắt cho cậu, dưới sự tấn công của nước mắt bé ngốc nghếch, hắn cuối cùng cũng buông vũ khí đầu hàng , "Ngoan, không khóc, Khả Khả không khóc, anh luôn trêu chọc em, là anh không tốt, em đừng khóc."

Khả Khả nghe xong, ngay lập tức oa một tiếng, khóc lợi hại hơn. Dư Tỳ nhìn mà chỉ muốn đánh chết bản thân, hắn ôm người vào trong ngực luống cuống dỗ dành, bàn tay to dịu dàng vuốt ve tóc Khả Khả. Lòng Dư Tỳ muốn vỡ ra, hắn nâng cằm Niếp Khả, cúi đầu hôn chính xác lên môi cậu. Niếp Khả sửng sốt, quên luôn khóc lóc.

Fan xung quanh ồ lên ồn ào, hình ảnh Dư Tỳ hôn một thiếu niên xa lạ bị chụp lại. Dư Tỳ chặn ngang ôm lấy Niếp Khả, đi về nhà. Công việc đã xong, còn lại chuyện gì thì Dư Tỳ hắn cũng lười quan tâm. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là "xác định quan hệ" cùng bé ngốc nghếch mà hắn âu yếm!

Niếp Khả nghe Dư Tỳ nói hắn cũng thích cậu, còn hôn cậu giữa bao người, đầu óc đã đình công. Dư Tỳ chở cậu thật nhanh về căn hộ chỉ dùng khi đi công việc ở xa, mới đứng trong thang máy tư nhân đã ôm lấy bé ngốc nghếch mà triền miên hôn lưỡi. Niếp Khả lúc này phục hồi tinh thần lại, quyết định hôm nay phải tống khứ đi đêm đầu tiên của bản thân!

"Dư, Dư tiên sinh, đấy là do chính anh nói," Niếp Khả khó nhọc nói giữa nụ hôn cuồng nhiệt của Dư Tỳ, "Không thể đổi ý đâu...!"

Hai người kịch liệt cởϊ qυầи áo đối phương giữa nụ hôn dài. Niếp Khả ngượng ngùng đến nỗi cả l*иg ngực đều ửng hồng. Chỗ hai đôi môi dán lấy nhau nhễ nhại nước miếng, Dư Tỳ đẩy cậu xuống giường, nhào tới gặm cắn núʍ ѵú cậu rồi trồng từng trái dâu tây đỏ thẫm lên cổ.

"Tiên sinh ơi ~~ tiên sinh ~~~" Niếp Khả lắc lắc vòng eo mềm dẻo, "Anh, anh nằm dưới Khả Khả đi...."

Môi Dư Tỳ buông cổ cậu ra, nghe lời nằm xuống, "Khả Khả muốn làm gì?"

Niếp Khả quỳ ở bụng Dư Tỳ, tay nhỏ bé to gan nắm lấy cây gậy thịt to lớn nóng hừng hực, đôi mắt ướŧ áŧ ngượng ngập nói: "Khả Khả.... Khả Khả muốn cường bạo anh!"

Dư Tỳ cười đầy cưng chiều, cố ý hỏi cậu: "Chúng ta không có thuốc bôi trơn, phải làm sao đây?"

Chỉ thấy Niếp Khả xoay người sang chỗ khác, biến thành tư thế sáu chín, cậu e dè nhìn chằm chằm ©ôи ŧɧịt̠ bự, nói với người đàn ông suýt chút phun máu mũi phía sau: "Dư tiên sinh liếʍ liếʍ cái bướm da^ʍ của Khả Khả là sẽ ra nước rồi..."

Hai người họ chênh lệch chiều cao khá nhiều, miệng Dư Tỳ căn bản không đυ.ng đến được bướm da^ʍ của Niếp Khả trong tư thế này. Hắn dùng sức kéo cặp chân dài của Niếp Khả đặt lên vai mình, cái bụng nhỏ của cậu bay trên không, Khả Khả đã sớm ngậm ©ôи ŧɧịt̠ bự trong miệng lúc này bị cắm vào chỗ thật sâu trong cổ họng. Dư Tỳ ngồi dậy, ôm lấy cái eo thon của Niếp Khả, vùi mặt vào cái mông to hạnh phúc liếʍ liếʍ!

"Ư a a!! Ư a!! Ư a!!!" Bướm nứиɠ nhạy cảm của Niếp Khả cảm nhận được đầu lưỡi người đàn ông liếʍ lên từng mảng, từng mảng lớn. Hắn dùng lưỡi vạch mép l*и ra, liếʍ quét tới tới tới lui lui trong cái lỗ mềm nhũn, sau đó áp miệng lên âm đế núp sâu trong lỗ bướm rồi bú thật mạnh vào!

"A a!! Á á!!! Dư tiên sinh!! Tiên sinh đừng mà!!" Niếp Khả nhả ©ôи ŧɧịt̠ bự trong miệng ra, ngửa đầu xin tha. Dư Tỳ bị tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt làm mất lí trí, mắt điếc tai ngơ với tiếng cầu xin của Khả Khả. Hắn nắc thân dưới một cái, cắc bự húc vào trong cái miệng nhỏ nhắn của mỹ nhân đang xin tha, cắm rút thật mạnh trong đôi môi non mềm làm cho đầu lưỡi Niếp Khả bị đầu ©ôи ŧɧịt̠ lớn hung hăn thọc đυ.!

"A a!! Hức a a a a !!!!" Lưỡi Dư Tỳ chui vào trong lỗ bướm Niếp Khả, lịch liệt mυ'ŧ hộŧ ɭε cậu, bàn tay to trượt tới vυ' Niếp Khả, tóm lấy cặp núm rồi bắt đầu nắn bóp nhào nặn lung tung. Bắp đùi Niếp Khả co giật lên, cái mông cậu lúc lắc muốn tránh thoát đi sự bú l*и càn rỡ của người đàn ông, lỗ da^ʍ phụt phụt mà phun nước ra. Dư Tỳ uống cạn hết như đang đói khát , nhưng vẫn có hơn nửa nước da^ʍ phun lên tới cơ ngực Dư Tỳ, nhiều đến mức có uống cũng không uống hết!

Niếp Khả uốn éo cặp mông, ăn trong miệng ©ôи ŧɧịt̠ nóng hổi. Dươиɠ ѵậŧ thô bự hơn hai mươi cm một tay không thể cầm hết được, cậu cố gắng bú nuốt mà chỉ có thế ăn được tới một phần ba thân ©ôи ŧɧịt̠. Còn phần thân dư lại, cậu dùng hai tay bao bọc lại, tuốt nó lên xuống. Bướm nứиɠ truyền đến cơn sướиɠ khoái làm cho nước mắt cậu chảy lên trứng dái bự của Dư Tỳ.

"Tới đây, bảo bối, bé cưng," hơi thở Dư Tỳ cuồng loạn, xoay người Niếp Khả đang xụi lơ lại, làm cho hai đùi cậu vòng qua thắt lưng hắn, tạo thành tư thế đối diện nhau. Bàn tay to xoa nắn chà xát thật thô lỗ lên bướm nứиɠ ướŧ áŧ lầy lội của Niếp Khả. Hai tay hắn nhấc cái mông to mềm mại của cậu lên, nói: "Nào, ngồi xuống, ăn dươиɠ ѵậŧ bự người đàn ông của em, tới cường bạo dươиɠ ѵậŧ bự em thích đi."

Niếp Khả bị những lời tính ái thô thiển không ngừng của Dư Tỳ làm cho lỗ bướm và c̠úc̠ Ꮒσα điên cuồng co rút. Cậu run rẩy bắp đùi, l*и nứиɠ hạ xuống, ngậm lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠ bự, lại ngồi xuống chút nữa, Niếp Khả ôm lấy Dư Tỳ, không dám di chuyển tiếp. "Huhu, Khả Khả sợ, tiên sinh ơi, tiên sinh, em sợ..."

Lỗ thịt ngon lành dính trên đỉnh hung khí của bản thân, là đàn ông thì ai cũng không nhịn được. Trán Dư Tỳ đầy mồ hôi hột, hai cánh tay của hắn nổi đầy gân xanh, từng đường huyết quản gồ ghề nổi lên tay, hắn nhịn tiếng gầm nhẹ như dã thú sắp phát ra từ yết hầu nhưng bàn tay to lại không hề cường nhạnh mà nhấn Niếp Khả xuống, mạnh mẽ thọc xuyên cậu. Niếp Khả nhìn thấy mà đau lòng, cậu quyết tâm, cái mông to hạ xuống, ©ôи ŧɧịt̠ bự ngay lập tức đâm xuyên qua lớp ngăn cách cuối cùng giữa hai người bọn họ!

"Á á á~!!!!! Hức a a a! ! ! Tiên sinh! Tiên sinh! ! !". Niếp Khả đau đến mức trước mắt toàn màu đen, toàn thân cậu run rẩy, lỗ da^ʍ chảy ra vài dòng đỏ thẫm tươi đẹp theo dọc thân ©ôи ŧɧịt̠. Dư Tỳ dùng hết chút lí trí cuối cùng, chờ cho cậu bớt đau, đầu hắn đầy mồ hôi áp lên khuôn mặt Khả Khả, hỏi cậu: "Cục cưng.... còn đau hay không?"

Niếp Khả cảm thấy đau đớn không còn quá nhiều, bên trong lỗ da^ʍ bị ©ôи ŧɧịt̠ bự nóng hổi tạo ra cảm giác phỏng đến ngứa ngáy, cậu hôn hôn lên trán Dư Tỳ, nói: "Không, không đau rồi..."

Dư Tỳ như một chiến sĩ đang hăng máu nhận được mệnh lệnh chỉ huy, ôm lấy thắt lưng Niếp Khả rồi ngay lập tức đυ. liên tục phụt phụt phụt!

"A a a! ! ! Ư a! ! ! Tiên sinh! Tiên sinh! ! ! Dươиɠ ѵậŧ lớn cᏂị©Ꮒ bướm nứиɠ của Khả Khả á a a a a!!!!"

Đáng thương cho Niếp Khả, lần đầu tiên lại bị một mãnh nam nhấp thắt lưng đυ. điên cuồng. Cậu ngửa mặt kêu da^ʍ, cái mông to bị ©ôи ŧɧịt̠ bự thọc làm cho run rẩy lúc lắc trên dưới liên tục. Nước trong l*и nứиɠ bị cắm vào làm cho bắn ra phun tung tóe bốn phía. Người đàn ông cường tráng mạnh mẽ banh cái mông to của cậu ra thọc vào chỗ sâu nhất. Trứng dái to nặng trịch mỗi một phát đều dán lên ngăn lại miệng l*и đang không ngừng chảy nước, điên cuồng đυ. cᏂị©Ꮒ thọc nắc tới khi mặt trời dần lên!

"A a! ! ! Tiên sinh! ! ! Nhẹ, nhẹ một chút thôi ~~ Ư! Ư! Ư, tiên sinh, tiên sinh đυ. Khả Khả nhẹ thôi huhuhuhu! Á a a a a a a a!!!" Mỹ nhân đít bự không cách nào phản kháng, bên trong l*и nứиɠ truyền đến sướиɠ khoái làm người ta điên cuồng. Đầu óc cậu sắp bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa trải nghiệm này làm cho cháy hư mất. Cậu ôm Dư Tỳ khóc thảm thương, Dư Tỳ mạnh mẽ rút ©ôи ŧɧịt̠ bự ra, mang theo một đống thật nhiều nước da^ʍ trong suốt, cây thịt dữ tợn nhễ nhại bóng bẩy ánh nước. Hắn mạnh mẽ nắm mắt cá chân Niếp Khả, kéo chân dài cậu banh rộng ra hai bên, tạo thành tư thế nằm chổng vó l*и da^ʍ mở rộng hướng lên trời!

"Tiên sinh ơi! ! Huhuhu Khả Khả sướиɠ quá, tiên sinh đυ. em ~~ đυ. bướm da^ʍ của Khả Khả~~~" Bé Niếp ngoan ngoãn tuân mệnh ôm lấy bắp đùi mình, giống như một con đĩ siêu cấm dâʍ đãиɠ không bao giờ có thể thỏa mãn mà banh rộng lỗ l*и đang điên cuồng phún nước của bản thân. Dư Tỳ đè chặt lại hai đùi cậu, ©ôи ŧɧịt̠ bự phụt một cái đút hết vào lỗ. Hắn chống lấy chân đang co lại của Niếp Khả, cơ thể hơi đứng lên, giống như đang đứng tấn trên một mặt phẳng nghiêng mà điên cuồng nắc đυ. vào l*и mỹ nhân dưới thân! Mỗi một cú đều rút ©ôи ŧɧịt̠ vừa dài vừa thô kệch ra đến chỉ còn sót lại qυყ đầυ rồi lại dọng thật mạnh vào trong cái lỗ đầy nước!

"Hức a!!! Ư a!!! Tiên sinh! ! ! Tiên sinh ~~~ tiên sinh đυ. vào tới tử ©υиɠ Khả Khả rồi hức a a a a!!!!" Niếp Khả điên cuồng lắc đầu, giống như bị mãnh nam hϊếp da^ʍ, đυ. cho cậu vừa khóc vừa la, l*и nứиɠ như cái đập nước bị ©ôи ŧɧịt̠ phá vỡ, mỗi một cú đều bơm ra nước, tưới đầy lên drap giường!

"Phụt phập Phụt phập Phụt phập Phụt phập!!" Cây hàng to đùng của Dư Tỳ giống như muốn thọc cho thủng bướm luôn. Mỗi một cú dập trứng dái bự sẽ đánh lên hai bên mép l*и Niếp Khả. Hắn nảy sinh ác độc rồi lại si mê mà hôn lên môi Niếp Khả đang không ngừng kêu da^ʍ, nói: "Khả Khả, hộc, hộc... cuối cùng em cũng là của anh, em là của anh, là của anh!!"

"Bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch!!!"

"Á á!! Bướm da^ʍ, bướm da^ʍ lại nứиɠ, á a a a a lại muốn phun nước rồi!! Em là của anh!! Em là của tiên sinh! Chỉ để tiên sinh đυ. hức hức hức a ư ư ư!!!!"

Niếp Khả bị cᏂị©Ꮒ cho hỏng luôn, Dư Tỳ như điên cuồng mà thọc đυ. l*и cậu, để cho cái lỗ trinh này bị cắm ra hình dáng ©ôи ŧɧịt̠ hắn, trở thành cái ống thủ da^ʍ thịt người nếu không có gậy thịt bự của hắn sẽ sống không nổi, trở thành cái mũ bao ©ôи ŧɧịt̠ dành riêng cho Dư Tỳ hắn! Hắn nhấn Niếp Khả, phần eo nắc dập như mưa rền gió dữ, điên cuồng thọc, điên cuồng đυ.! Niếp Khả thét lên rồi co giật, từ sâu trong lỗ l*и phun ra luồng nước da^ʍ như lũ lụt!

"Á á á á á á á!! Khả Khả cao trào!!!! Bị tiên sinh đυ. đến cao trào rồi á a a a a!!!!"

Dư Tỳ vẫn điên cuồng thọc đυ. vào lỗ da^ʍ đang trong cơn cao trào mà phun nước liên tục. Dòng nước nóng hầm hập cùng thịt vách co rụt lại kịch liệt làm cho Dư Tỳ cũng phun mạnh ra tinh đặc, toàn bộ đều bắn vào trong lỗ l*и Niếp Khả!!

Niếp Khả muốn kêu cũng không kêu được, miệng há hốc ngửa đầu ra, nước mắt chảy đầm đìa, bị tϊиɧ ŧяùиɠ bắn đến thất thần. Chưa qua được mấy phút, cậu cảm thấy tay Dư Tỳ sờ hướng đến c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ đang co rút của mình.

Cậu nghe thanh âm trầm thấp và tiếng thở dốc mãnh liệt như dã thú của Dư Tỳ: "Bé cưng, bé cưng... Anh mắc bệnh."