[Sách Tàng] Quyến Rũ

NGOẠI TRUYỆN 1: Hành trình Dương Châu (Ngụy NTR)

*NTR: XXX với người qua đường.

Tối nay, hội đèn l*иg Dương Châu vô cùng náo nhiệt, chiêng trống rền vang sôi động, đèn đuốc rực rỡ, trên đường người người rộn ràng.

Diệp Minh Hoan chen trong đám đông, không cẩn thận bị thúc một cái, suýt té ngã, lập tức càng cảm thấy ủy khuất hơn. Vừa đi tới trước, vừa ngẩng đầu nhìn từng người từng người đi qua, mong đợi không ngừng dâng lên trong lòng, lại dần dần rơi vào thất vọng, bất lực.

Người này, không phải đại ca... Người kia cũng không phải... Chẳng ai là đại ca cả...

Nhắc tới cũng tội, Diệp Minh Hoan thân ở thành trấn xa lạ, chưa quen cuộc sống nơi đây, đã vậy còn không biết sao lại xui xẻo bị tách ra khỏi Cố Kình. Cả một đường y hỏi rất nhiều người bán hàng rong, người qua đường, miêu tả vóc dáng diện mạo của Cố Kình đến miệng đắng lưỡi khô, vẫn không có được tin tức của đại ca.

Khó khăn lắm mới tới hội hoa đăng một lần, lễ hội này náo nhiệt y như trong thoại bản viết, vốn nên là vui vui vẻ vẻ, tại sao đại ca lại không nắm chặt y, một người to đùng như vậy mà cũng có thể làm mất được...

Diệp Minh Hoan ủ rũ cụp đuôi, nghĩ không chừng đại ca cũng đang vô cùng lo lắng tìm y khắp nơi, nhưng ban đêm vốn đã không tiện tìm người chứ đừng nói tới cái tình trạng đưa mắt nhìn chỉ thấy biển người tấp nập như bây giờ, chẳng phải là mò kim đáy biển sao.

Tốt xấu gì cũng về khách điếm trước lại nói, không tìm được đại ca ở phố xá, thì nên về khách điếm xem một cái, bằng không cứ đi loạn như con ruồi không đầu trong đám đông cũng chẳng phải là biện pháp. Diệp Minh Hoan nghĩ vậy, tức khắc nghịch dòng người trở về, một đường trắc trở vẫn chen chúc đâm người khắp nơi, thế là dứt khoát lách qua một bên, tìm được một cái hẻm nhỏ đường vòng vắng lặng, theo trí nhớ đi về hướng khách điếm.

Diệp Minh Hoan lần đầu đi đêm một mình, không ngờ con hẻm hẻo lánh quạnh quẽ này càng đi càng sâu, càng sâu càng tối, nháy mắt đã ngăn cách tiếng hoan hô sấm dậy ngoài đường cái, yên tĩnh đến khiến lòng người có chút sợ hãi.

Hai bên tường đá loang lổ, cỏ dại dưới chân tường không được ai xử lý nên sinh trưởng rất tốt, nhà nhà bốn phía xung quanh đều đóng chặt cửa, con hẻm nhỏ uốn lượn sâu thẳm, lặng im không một tiếng người, Diệp Minh Hoan không khỏi e ngại, thỉnh thoảng gió thổi cỏ lay cũng có thể bị dọa giật cả mình, vội vã bước nhanh hơn.

Bỗng dưng, một con mèo mướp nhảy ra từ trong góc, cùng với một tiếng kêu thê lương, làm thiếu niên sợ đến lùi lại mấy bước, sau đó "bịch" một tiếng, đâm vào một l*иg ngực rộng lớn.

"Oái!"

Diệp Minh Hoan thốt lên, quay đầu nhìn lại, thấy một người im lặng đứng đó, ngược ánh trăng, nhìn không rõ dung mạo, chỉ là thân hình khá giống đại ca, Diệp Minh Hoan lập tức vui mừng reo lên: "Đại ca! Huynh đi đâu vậy, đệ tìm huynh rất..."

Lời còn chưa dứt, nam nhân trầm mặc không lên tiếng ghì sau gáy Diệp Minh Hoan, ấn y vào góc tường. Người y dán vào bức tường xám mọc đầy rêu xanh, còn ngơ ngác chưa phục hồi tinh thần, thoáng cái, đột ngột cảm thấy gò mông mát lạnh —— chính là người nọ tuột quần y ra!

"... Đợi! Đợi đã! Ngươi là ai! Ngươi, á! Buông ra ——"

"Nửa đêm không về nhà, một mình ở đây lắc lư, lúc đi đường cái mông dâʍ đãиɠ còn uốn éo uốn éo... Làm gì hả?"

Gã đàn ông cất tiếng, giọng nói thô thé khó nghe mang theo chút cảm giác quen thuộc lạ kỳ. Diệp Minh Hoan không kịp nghĩ nhiều, hoảng loạn giãy giụa.

"... Không có! Ta là..."

"Đang tìm đại ca ngươi —— hẳn là tình ca ca của ngươi nhỉ, thế nào, nhân tình của ngươi bỏ ngươi chạy mất rồi?" Gã ta cười nhạo, "Không bằng để ca ca ta đây tới yêu thương cưng."

"Đồ hạ lưu! Lưu manh! Cút ngay... Ngươi không được nói như vậy..." Nghe những lời nam nhân bôi nhọ đại ca, Diệp Minh Hoan phẫn nộ tột cùng, quay phắt đầu qua, hung hăng gặm một cái lên bàn tay đang đè chặt đầu vai mình.

Cú gặm thật là tử thủ, một cú này cắn xuống, lập tức thấy máu. Gã đàn ông tức giận "Chậc" một tiếng, ăn đau thả lỏng tay, ngược lại tát một phát lên mông Diệp Minh Hoan.

"Dâʍ đãиɠ hám tình!" Cho dù mắng hung tợn như vậy nhưng tay hắn lại ôn nhu lột từng lớp từng lớp áo lụa của Diệp Minh Hoan, bàn tay đét gò mông non mịn của y cũng khéo léo dùng lực, chỉ nghe tiếng vang to, lại không đau mấy.

Hai tay Diệp Minh Hoan bị kiềm chế, mông lại bị một tên đàn ông xa lạ đánh đòn, nhục nhã vô cùng, mắng: "Đồ chó chết hạ lưu nhà ngươi! Buông ta ra! Ngươi không thể làm vậy —— Á! Đừng... Đại ca ta, đại ca ta ở ngay gần đây, huynh ấy ưʍ... huynh ấy sẽ... á, sẽ gϊếŧ ngươi! Gϊếŧ ngươi!!..."

Cảm giác một vật khủng nóng bỏng kề sát kẽ mông, Diệp Minh Hoan lập tức giống như hỏng mất, gào to, nam nhân phía sau bịt miệng y lại, "Ngươi muốn gọi người tới sao... Còn ngại không đủ sướиɠ, muốn gọi thêm mấy "ca ca" cùng nhau tới an ủi thịt da^ʍ toàn thân ngươi không bằng?"

Cùng lúc đó, qυყ đầυ dơ bẩn đáng sợ kia cũng đặt ngay miệng bình mật đang run bần bật.

Ô... Không...

Y trăm triệu lần cũng không dự đoán được, ấy thế mà tại con hẻm nhỏ hẹp hẻo lánh này, mình lại bị một gã đàn ông xa lạ ức hϊếp, gã tội phạm ấy còn muốn nhét cái thứ dơ bẩn đó vào trong thân thể y...

Cây thịt đang chọc ở khe mông trắng bóng, từ góc nhìn của nam nhân, cơ thể thiếu niên đối diện với trăng, nửa thân trần tắm trong ánh sáng, giống như phủ tấm lụa mỏng xanh lơ toàn thân, nõn nà như ngọc Dương Chi.

Có lẽ là cảm nhận được uy hϊếp, Diệp Minh Hoan sợ hãi dùng bắp đùi kẹp lấy thứ đó của hắn, ý là muốn ngăn cản nó, lại dường như đang giữ nó lại, năn nỉ gã ta đừng lấy nó ra. Nghĩ nghĩ thấy có gì đó sai sai, nhưng nếu bây giờ mà mở ra chân một lần nữa thì không ổn lắm, nỗi quẫn bách khiến thiếu niên tức giận đến khóe mắt muốn nứt ra, thân thể run rẩy lên, mông thịt đầy đặn cũng rung rung không ngừng, cặp mông non mềm trơn mượt đàn hồi và trắng bóng như sữa đặc, khiến gã đàn ông nhìn mà khí huyết dâng trào, bàn tay to lỗ mãng vuốt ve nắn bóp hai gò mông dâʍ đãиɠ gợi cảm của y.

"Rốt cuộc đã ăn bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông mới có thể dưỡng ra cặp mông da^ʍ như vậy?" Gã đàn ông đét cặp mông phì nhiêu trông như quả đào một phát đến là giòn vang, dưới ánh trăng, làn da trắng muốt dần dần phiếm màu hồng đào nhàn nhạt, tựa như mực son loan ra nơi đáy nước, trơn mượt bóng loáng, mê người không chịu nổi.

Diệp Minh Hoan vội nói: "Ta cầu xin ngươi! Đừng tiến vào, đừng tiến vào mà —— Như thế nào cũng được! Ngươi, ngươi đòi tiền, ta có thể cho ngươi... Chỉ cầu... cầu xin ngươi thả ta ra!..."

Diệp Minh Hoan đã hoảng loạn đến nói không lựa lời, cơ mà đáp lại y chỉ là một dọc cái mυ'ŧ hôn ở sau tai, ở bên gáy mà thôi.

Trong lòng dâng lên tuyệt vọng và chán ghét nhưng chống cự không được kɧoáı ©ảʍ rùng mình nam nhân cho y, chiếc lưỡi nóng rực mơn trớn những chỗ nhạy cảm, chọc cho Diệp Minh Hoan gần như là tê dại đê mê ngay lập tức, cuối cùng nói không nên lời nào nữa, chỉ trút ra những hơi thở dốc, những lời rên rĩ đầy quyến rũ.

Y ngẩng cao cổ, ưỡn ngực ra, tư thế ấy vừa vặn chu cái mông ịn lên hung khí dưới háng nam nhân, giống như là chủ động dâng chỗ yếu ớt vào tay gã.

Gã vừa lòng hừ cười: "Thật da^ʍ loàn, bây giờ hứng tình, ngược lại đến chủ động cầu thao?"

"Ô hô... Ô ưʍ..." Diệp Minh Hoan lẩm bẩm kêu rên gợi cảm, "Không phải... Không phải, ngươi đừng... đừng..."

Dươиɠ ѵậŧ sục sôi đằng trước tới tới lui lui cà cà đoá cúc ướt đẫm, sau đó, nong cái miệng nhỏ ngọt ngào kia ra, lỗ chuông phun hơi nóng tanh nồng, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách trong nhạy cảm.

Diệp Minh Hoan nín thở, cửa động cũng theo đó siết một cái, chợt nghe nam nhân rên một tiếng, bàn tay to bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của y, ẩn nhẫn nói: "Ca ca còn chưa vào trong đâu... bây giờ không phải lúc thít mông."

Nói xong, cái eo hùng tráng chậm rãi ấn tới trước, côn ŧᏂịŧ cứng như thép nóng phá vỡ mật thịt ngọt ngào, chen vào trong đóa cúc mất hồn kia từng tấc từng tấc một.

"Không... Không muốn, cầu xin ngươi!! Đừng vào mà... Ha a ——!!"

Cảm giác bị nam nhân xa lạ xâm phạm đến chỗ bí ẩn nhất khiến y cảm thấy buồn nôn, nhưng thân thể lại đi ngược với suy nghĩ, vồn vã ngậm lấy tang vật của nam nhân, còn vui mừng nuốt trọng nó vào trong.

Cái trán vô lực chống lên tường đá, Diệp Minh Hoan không tiếng động thở dốc, nước mắt không chịu khống chế lăn xuống từng viên thật to, chẳng còn chút khí lực nào để tránh thoát.

Y thật dơ...

Thật dơ... Thân thể này, bẩn thỉu...

Không chỉ bị da^ʍ tặc đêm đó ô nhục hoàn toàn, bây giờ, còn ở bên ngoài bị dã nam nhân không biết tên cưỡиɠ ɧϊếp. Chắc chắn gã ta sẽ giống tên kia, sẽ dùng côn ŧᏂịŧ lớn ra vào cái lỗ nhỏ ngập nước của y, lặp đi lặp lại hành động nghiền ép nơi riêng tư cảm thấy thẹn nhất của y, cuối cùng bắn ra đại lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dơ bẩn, tưới hết vào trong bụng y.

Y lập tức giống như mang thai con của dã nam nhân, ôm cái bụng bị bắn cho sưng, tiếp tục bị người xa lạ tùy ý suồng sã lăng nhục...

"Không... Thật sự! Chỉ có cái này là không được... Đừng mà..." Diệp Minh Hoan bất lực lắc đầu, mấy cái răng nho nhỏ cắn rách môi dưới, chảy máu.

Bờ môi trắng bệch làm cho máu tươi càng thêm đỏ thắm, phối hợp với đôi lông mày chau chặt, đôi mắt ướt nước, lại có loại cảm giác thê lương mà xinh đẹp.

Gã đàn ông nọ nhìn thấy, động tác cứng lại, ngực tức khắc rung mạnh.

Hắn vội buông bàn tay đang trói đôi tay thiếu niên, sốt ruột vội vàng trấn an người trong lòng, "Minh Hoan... Minh Hoan đừng khóc..."

"Đại ca?"

Diệp Minh Hoan quay đầu sắp sửa nhìn thấy gì đó. Nam nhân nhanh tay lẹ mắt bịt đôi mắt y lại, trầm ngâm một lúc mới đè thấp giọng, nói: "... Là ta."

"Ngươi..." Thiếu niên nghe vậy, bất ngờ giận dữ, "Sao... sao lại là ngươi?! Cái tên đáng chém ngàn đao nhà ngươi... Cứ thế không chịu buông tha ta sao!"

Y nói như thế nào, ấy vậy mà thật sự là "lão bằng hữu" đó! Y cũng đã rời khỏi Diệp phủ, tên da^ʍ tặc bỉ ổi này vẫn còn có thể một đường đuổi tới Dương Châu, giả thành lưu manh, to gan đến nơi công cộng xâm phạm y! Diệp Minh Hoan hận không thể xé thịt hắn ra ăn, thế là y véo cánh tay đang ôm eo mình một cú thật mạnh, còn dùng móng tay cắm vào da thịt mà ngắt, làm cho một nam nhân da dày thịt béo, cao lớn thô kệch như vậy cũng đau đến liên tục hút khí.

Nam nhân đè cả người y lên tường, đồng thời, côn ŧᏂịŧ càng nhập sâu vào trong cơ thể Diệp Minh Hoan, "Mỗi khi ngươi véo ta một cái... miệng nhỏ bên dưới cũng sẽ cắn một phát, sắp sửa thít cho ta bắn luôn rồi."

Diệp Minh Hoan "Hứ" một tiếng, khinh thường nói: "Ngươi bị xuất tinh sớm sao?"

"Có phải bị xuất tinh sớm hay không, ngươi còn có thể không biết à?"

Nói rồi, dưới háng chính là liều mình mà thúc!

"Ưm há ——" Diệp Minh Hoan lên tiếng kêu da^ʍ, âm cuối còn mang theo tiếng khóc nức nở, "Ngươi, ngươi nhẹ một chút!"

Cây thịt thô dài sung mãn chôn sâu vào giữa cặp đồi tuyết, không hổ là cơ thể đã quen hoan ái, chỉ mới nhấp mấy cái, Diệp Minh Hoan đã tê cả người, mềm mềm ngã oặt trong l*иg ngực nam nhân. Mái tóc mướt mồ hôi, đôi lông mày nhíu chặt, sóng mắt mông lung muốn say, đôi má ửng đỏ, thoáng như gương mặt nổi lên hoa đào.

Y cảm thụ được sung sướиɠ cực điểm bộc phát ra từ bên trong đóa cúc bé xinh, thuận theo xương sống lan tràn khắp toàn thân, vẻ mặt bị chinh phục bởi tìиɧ ɖu͙©, dục tiên dục tử ngâm nga: "A... Ha, á... Ưm ư, ư a! Không, á..."

"Chậm... chậm một chút... Ca ca, sắp chết... Ư a a!..."

Nam nhân quả thực yêu chết thần thái kiều mị dễ bảo này của y, miệng không ngừng làm nhục y: "Ban nãy còn la hét không muốn, ăn dươиɠ ѵậŧ một lần đã lập tức trở nên dâʍ đãиɠ như vậy."

"Không phải... Ô, ứ... Mau a a... Á a đúng, đâm đâm chỗ đó nữa đi..."

"Đã quên chúng ta vẫn ở bên ngoài không bằng?" Nam nhân nói, "Đại ca ngươi còn đang tìm ngươi đấy? Không sợ..."

Côn ŧᏂịŧ nghiền qua mỗi một phần non mượt trong cúc hoa khiến cho Diệp Minh Hoan rùng mình đê mê muốn chết.

Y há to miệng, thở lấy thở để: "Đừng mà... Ha a, đừng nói..."

Đúng rồi, e rằng đại ca vẫn còn ở hội hoa đăng lòng như lửa đốt tìm y khắp nơi, mà y thì lại nấp ở nơi kín đáo —— không chừng chỉ cách Cố Kình một con phố, không hề liêm sỉ bị một gã đàn ông khác làm đến nước dãi chảy liên tục, cả người đầy mùi da^ʍ lãng, tiếng kêu rên y như con mèo cái phát xuân.

Giả như bị Cố Kình gặp được, y phải tự xử như thế nào...

"Ca ca, ca ca tốt, huynh buông tha ta đi..." Cái miệng da^ʍ phía dưới ngậm côn ŧᏂịŧ, cái miệng nhỏ phía trên không ngừng xin tha, "Nếu bị đại ca ta phát hiện, ta... ta cũng không muốn làm người nữa..."

Ai ngờ nam nhân lại nói: "Cứ coi ta như đại ca của ngươi đi, thế nào?"

Dứt lời, cách quần áo bóρ ѵú y, dưới háng lại thúc lên vài cú, tiếng nước "ẹp ẹp" nổ bùng bên tai.

"Coi ta như đại ca ngươi... Ngoan, gọi đại ca một tiếng nghe xem nào."

Tình sự từ từ kịch liệt lên, trong đầu Diệp Minh Hoan dậy sóng ầm ầm, cũng sắp say chết trong kɧoáı ©ảʍ mà hắn ban cho.

"Không được... Không được... Không muốn đại ca, không muốn..."

Coi gã như đại ca, ảo tưởng đại ca đang chơi mình... Đây chẳng phải là vũ nhục đại ca hay sao! Diệp Minh Hoan không muốn tiếp nhận, lời cự tuyệt đứt quãng vì cơ thể bị thúc nảy lên nảy xuống, cũng không biết nói sai câu nào, chọc giận nam nhân, hắn đột nhiên dộng qυყ đầυ vào dương tâm thiếu niên, ác liệt mà nghiến.

"Không muốn à?"

"Cái cơ thể bị đàn ông tẩm bổ đến dâʍ đãиɠ phong tao của ngươi, là người sáng suốt đều có thể nhìn ra, ngươi nghĩ đại ca ngươi còn ngây thơ không biết à?" Nam nhân phanh rộng vạt áo hờ hững trước ngực của y ra, như một con dã thú nổi cơn thịnh nộ, răng nanh bén nhọn ngoạm cắn da thịt non mịn trên cổ Diệp Minh Hoan, "Muốn giấu, muốn giếm? Ngươi giấu sạch sẽ chút, cả người đều là dấu vết của ta, e rằng đại ca ngươi đã sớm phát hiện ngươi đã là đồ đĩ da^ʍ loàn bị nam nhân chơi nát."

"Không phải... Không phải —— a ứmmm!" Diệp Minh Hoan một mặt phản bác, một mặt không tự chủ được nhớ lại hôm trước ở trên xe ngựa, chẳng biết xấu hổ mơ thấy giấc mộng kia...

Nếu không bị nam nhân chơi nát, chơi đến cơ thể y quen ăn bén mùi, thì làm sao y có thể da^ʍ tiện mơ ước thân thể đại ca như vậy, còn nằm mộng ảo tưởng ngậm côn ŧᏂịŧ đại ca vào trong miệng liếʍ láp, hận không thể nhét nó vào cúc hoa, cùng đại ca hồn xác tương hợp, vĩnh viễn không xa rời nhau...

"Ô... Không, ưm!..."

Đang làm thì đột nhiên động mật càng thêm động tình, quấn riết cái chày sắt của mình, nam nhân biết y nhất định là ảo tưởng đến huynh trưởng mà dần dần được thú.

Vì thế hắn càng thêm ra sức công phạt không chút lưu tình, bừa bãi chà đạp, tinh hoàn nặng trĩu dập đánh da thịt y đến đỏ bừng, xương hông giã cặp mông, từng cơn sóng thịt trắng bóng lay động khiến mắt hắn hoa cả lên, khiến huyết mạch hắn sôi sục lên, càng dập càng mãnh liệt, dập đến thiếu niên chỉ biết ứ á kêu thảm thiết, cơ thể bất lực nảy tưng tưng, đầṳ ѵú cạ loạn lên vách tường loang lổ.

Cái miệng nhỏ bên trên không thể khép lại, tràn nước dãi, nước dãi nhễu nhão kéo dây chảy xuống, lại bị quán tính giật ngược về, da^ʍ mĩ mà treo ở trên cằm thiếu niên, bỗng nhiên bị nam nhân thè lưỡi cuốn đi.

"Đừng... Đừng,... Ta aa... A ư... Ta chịu không nổi... Aaaa..."

Nam nhân ngoảnh mặt làm ngơ, động tác không ngừng một khắc, cơ hồ giã nát nhừ đoá cúc dâʍ đãиɠ của y. Giống như cái chày sắt nung kia có thể chọc thủng tràng đạo, thúc thẳng đến trái tim y, thống khổ mà lại thơm ngọt, như mang đến cơn vui say ngạt thở.

"Aaaa... A ——"

"Bỏ cuộc! Aa! Sắp ra... Ưm ôôô... Đừnggg ——"

Giọng nói vốn trong trẻo mềm mại của thiếu niên, giờ phút này bởi vì tìиɧ ɖu͙© bốc lên mà nhiễm âm điệu mị hoặc, âm cuối cất cao, giống như tiếng kêu lảnh lót của nữ nhân, câu đến tâm hồn người ta kích động.

Chợt cả người bỗng giãy giụa kịch liệt, Diệp Minh Hoan rất nhanh đã bị thao đến chật vật xuất tinh, như vừa mới được vớt từ trong nước ra, ngay cả quần áo toàn thân cũng bị ướt đến trong suốt dán dính vào người.

Khi y vẫn còn đang thất thần trong cao trào, nam nhân lại bồng thân thể mềm như bông của y lên, chợt nhảy vọt lên không trung, tạm dừng chân trên một nóc nhà.

"Ngươi... Ngươi làm cái gì a!" Thứ trong cơ thể còn chưa có rút ra, thế mà nam nhân này lại mang theo y bay qua mấy căn nhà, Diệp Minh Hoan hoảng hốt đến liên tục kêu sợ hãi.

Mà nam nhân bị cái huyệt chặt khít của y đột ngột siết đến sảng khoái dị thường, vì thế không khỏi lại bắt đầu chơi xấu, mũi chân hắn nhún một phát, nhảy vọt lên từ mái hiên, làm cho cái lỗ non đang ngậm lấy thứ đó của hắn cũng đột ngột thít chặt lại, "—— Đừng khẩn trương, ngươi sắp siết đứt ta."

Nếu thật có thể siết đứt thì cũng tốt, sạch sẽ! Diệp Minh Hoan hận đến ngứa răng: "Ngươi muốn đi đâu, còn chưa chơi đủ sao!"

"Đưa ngươi về khách điếm." Hắn nói, "Sắc trời đã tối, tìm không thấy ngươi, chắc đại ca ngươi cũng đang sốt ruột."

"Vậy ngươi, ngươi còn không mau rút ra đi..."

Nam nhân khẽ cười, áp sát bên tai y, giọng nói trầm thấp lại hạ lưu: "Ta cần phải tưới hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong bụng ngươi... cho ngươi ngậm dịch thể của ta, đi gặp đại ca ngươi mới được."