[Sách Tàng] Quyến Rũ

CHƯƠNG 20 (Kích H)

Côn ŧᏂịŧ hằn thật sâu vào giữa cặp mông thịt phì nhiêu, đã sắp bị nước chảy ra từ trong động mật thấm đẫm, những đường gân trên dươиɠ ѵậŧ đập bừng bừng. Diệp Minh Hoan như đói như khát đẩy ngã Cố Kình trên giường, phong tình vạn chủng nói: "Thật nóng, há... Đại ca, đại ca ưʍ... cọ cọ huyệt của Minh Hoan... cho bớt ngứa ngáy, chịu không nổi, a... Sắp chết..."

Cũng không biết là bị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm hun đến mất thần trí hay là chén rượu ở Nhập Tiên Lâu trước đó đã phát huy công dụng, lúc này Diệp Minh Hoan quả thực da^ʍ mị khiến người ta líu lưỡi.

Cố Kình hoàn toàn không ngờ tự nhiên lại có thể hưởng được phúc lợi ngoài sự an bài của mình, vui mừng khôn xiết, mặc cho thiếu niên nằm úp sấp trên người mình, còn hắn thì mò hai tay vào trong quần áo y, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve mơn trớn cái lưng trơn bóng, thuận theo đường xương sống trượt đến bên hông mẫn cảm của Diệp Minh Hoan, hạ thân cũng không quên nắc dồn dập trong khe mông thiếu niên.

"Ưm! Ưm ư... A ——! Nhanh lên một chút, ưʍ... Nhanh, nhanh lên nữa..."

Cố Kình vẫn không thực sự cắm dươиɠ ѵậŧ vào, chỉ kịch liệt ma sát ngay giữa khe mông y, qυყ đầυ ngẫu nhiên mắc vào cửa động mật ngọt ngào trơn trượt, nhợt nhạt đâm thọc, tựa như thăm dò nhưng lại không phá cửa ập tới, khiến cho thiếu niên liên tục rêи ɾỉ như cao trào.

Hai tay hắn nôn nóng vuốt ve da thịt mềm nhẵn toàn thân thiếu niên, tiết tấu đồng bộ với những cú thúc hông thần tốc. Nam nhân là người tập võ, sức eo không phải người bình thường có thể so đo, nên đã khiến cho nửa dưới của Diệp Minh Hoan bị đâm đến bắn ra liên tục.

Y ôm chặt cánh tay Cố Kình, cả người xóc nảy như ngồi trên lưng một con ngựa dũng mãnh đang lao vùn vụt, nhún lên nhún xuống, thét chói tai không ngừng, mỗi một lời thở ra đều là chữ chữ hàm xuân:

"A... Đại ca, thao... A, thao thật sâu... Đi vào tận cùng bên trong..."

"... Minh Hoan muốn lên trời, muốn, muốn bay lên... Há á —— mạnh một chút, làm chết đệ a... Ô á muốn điên rồi... A thật sướиɠ, trời ạ!!"

Dường như cho là mình đang ở trong mộng, y càng lúc càng trở nên phóng đãng to gan.

Chỗ phía sau đã sớm lầy lội không chịu nổi, cái miệng nhỏ tham ăn bị lau đến sưng đỏ, mỗi khi qυყ đầυ không cẩn thận đâm vào da^ʍ huyệt, cả hai đều sinh ra một loại ảo giác sắp giao cấu, nhưng thực ra phải một bước nữa mới tới cửa, hành hạ hai người vừa sốt ruột vừa sảng khoái. So với trong thân thể, cảm giác trên tâm lý càng chạm đến kɧoáı ©ảʍ vô biên, sướиɠ đến tâm hồn người ta gãy rụng, còn hơn cả chân chính cắm vào.

"Há... a... Đại ca thật tuyệt, côn ŧᏂịŧ thật lợi hại... Thao chết, thao chết! Á!! ——"

Theo một tiếng thét cất cao đột ngột, Diệp Minh Hoan sướиɠ đến tròng mắt đảo điên, nghiệt căn trước người bị ép đến liên tục chảy ra chất lỏng dính dớp lộp bộp.

Mà đúng lúc này Cố Kình thô lỗ thúc mạnh một cái, qυყ đầυ đâm về phía cửa hang đang há miệng thở dốc liên tục, không ngờ lại thọt gần nửa đoạn côn ŧᏂịŧ vào!

"... Ááááááá ——!!... !"

Giọng Diệp Minh Hoan trở nên nghẹn ngào, thân thể không khống chế được run rẩy co giật. Cố Kình chợt thấy dưới bụng tự dưng nóng hổi, đỡ người dậy, cúi đầu nhìn một cái, hạ thân hai người thật sự hỗn độn, cơ bụng nam nhân là những vũng nước đang dao động, mà nghiệt căn đỏ bừng của thiếu niên vẫn còn đứt quãng bắn ra vài dòng nướ© ŧıểυ vàng trong.

Lại nhìn thần sắc của Diệp Minh Hoan, đã là ba hồn đánh mất bảy phách, hai mắt vô thần, cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé ra, trọn vẹn là một bộ dạng dâʍ đãиɠ bị chơi đến hỏng mất.

Cố Kình hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, sử dụng mười hai vạn phần nhẫn nại, "phụt" một tiếng rút côn ŧᏂịŧ ra, ôm chặt thân mình mềm nhũn của thiếu niên, lại mãnh lực cắm vào giữa đùi người ta tự sướиɠ mấy cái mới gầm lên xuất tinh.

Nam tinh trắng đυ.c đặc sệt tanh tưởi phun ra phùn phụt, đều tưới lên trên cái mông thịt căng mẩy của Diệp Minh Hoan. Thứ kia quá nhiều, thuận theo độ cong tròn đầy chảy xuống, da^ʍ mỹ lượn qua đoá cúc thẹn thùng.

Miệng huyệt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ hồng đột nhiên run lên, khép mở liên tục, nuốt vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào, rất giống yêu tinh hút tinh khí đàn ông!

Gân xanh trên trán và cổ Cố Kình nảy thình thịch, hắn xoa xoa chỗ giữa khe mông ướt chèm nhẹp của thiếu niên, xong "chát chát" tát lên mông thịt phóng túng đỏ au của y.

"Ưm, ưʍ..." Diệp Minh Hoan lẩm bẩm hai tiếng, rồi nhanh chóng mê man.

Sáng hôm sau, Diệp Minh Hoan mở mắt đã thấy gương mặt đại ca gần trong gang tấc. Nhớ lại tối hôm qua vậy mà lại mơ một giấc "mộng xuân" không biết xấu hổ như thế, ngượng ngùng không kềm chế được, gấp rút giãy giụa bò ra từ trong l*иg ngực đại ca, lại không ngờ nghe được tiếng rêи ɾỉ của Cố Kình.

"Hờ..."

Diệp Minh Hoan vô thức sợ đến run người, trong chớp mắt cơ hồ cho là mình lại về tới những đêm bất lực vô vọng.

Âm thanh này...

Diệp Minh Hoan nuốt nước bọt, vội vàng lắc lắc đầu.

Sẽ không, sẽ không... Nghĩ xem, giọng của nam nhân đều không chênh lệch quá nhiều, nên chỉ là âm sắc giống nhau thôi. Đây chính là đại ca của mình mà...

Y lập tức kềm chế không phỏng đoán nữa, quay đầu nhìn gương mặt còn đang chìm trong giấc mộng của đại ca, khuôn mặt bình thản, anh duệ tuấn lãng, so với người bình thường là một trời một vực.

Đại ca như vậy, có phải chỉ có một mình mình được nhìn thấy hay không, phải hay không, chỉ có một mình mình...

Lúc này, ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ xuyên qua giấy dán cửa rọi vào phòng, tia sáng loang lổ đúng lúc chiếu lên đầu giường, nửa gương mặt của Cố Kình ẩn trong bóng tối, nửa còn lại tắm dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, vầng sáng như nước đường pha loãng, phác hoạ nên đường nét cứng rắn của hắn, lông tơ thật nhỏ trên má như được mạ một lớp bột vàng.

Diệp Minh Hoan vươn tay, muốn bắt lấy những hạt bụi chìm chìm nổi nổi trong ánh sáng rọi trên mặt Cố Kình, nhưng cuối cùng lại chuyển qua nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn.

Gò má Diệp Minh Hoan âm thầm đỏ bừng, trong lòng mặc niệm hãy mau rút tay ra, nhưng vẫn nhịn không được, dùng tay vụиɠ ŧяộʍ nếm thử nhiệt độ của đại ca từng tấc từng tấc một.

Chỉ một chút thôi, dù sao đại ca cũng chưa có tỉnh lại, sẽ không bị phát hiện...

Chầm chậm nhắm mắt lại, y tựa hồ nghe thấy trong lòng truyền đến một tiếng "choảng", âm thanh cực kỳ nhỏ —— không biết liệu có phải là mầm mống bị chôn giấu thật lâu trong lòng, ngay tại lúc này, lặng lẽ nhú chồi hay không.

Mà bên kia, Cố Kình dường như cũng nghe thấy động tĩnh mỹ diệu ấy, gương mặt mềm mại thành một bãi bùn, khóe môi cũng lặng lẽ vẽ ra một đường cong.

---

TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHUYỂN VER!